Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trùng Sinh Trò Chơi Tận Thế

Chương 25: Đả thông phó bản quan trọng thôn Tân Thủ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit_Beta: tramhuong3890

Từ nhiệm vụ cưỡng chế trở về, Tiêu Vũ Hiết sửa sang lại hành lý, thuộc tính của cô vẫn là lực lượng 5, thể chất 3, sức chịu đựng 2, nhanh nhẹn 3, trí lực 1, cảm giác 2, ngộ tính 5, nhiệm vụ gần nhất có rất ít phần tưởng tặng thuộc tính, cô hoàn thành 3 nhiệm vụ cưỡng chế đã tích cóp được 3 +2 thuộc tính tự do còn chưa dùng, cô chuẩn bị dùng trước khi học tập kỹ năng.

Người chơi ngày càng nhiều, NPC và nhiệm vụ cũng càng nhiều, hơn nữa trong thời gian này, trò chơi điên cuồng mở rộng để chuận bị cho đợt biến dị hai tháng sau, người chơi mưới của thôn Tân thủ mỗi ngày sẽ thêm ra 1 2 người, không đến một tuần, trong thồn liền tràn đầy gương mặt xa lạ, lợi ích của việc nhiều người chơi mới là bản đồ thôn ngày càng lướn, hiện tại đã xuất hiện ba khu chiến đấu, thỏ hoang 1 cấp, mèo hoang 5 cấp ở ốc đảo, chuột chảy tai dài 3 cấp ở phía tây.

*Chuột nhảy tai dài là một trong những loại chuột nhảy sa mạc, lai giữa kangaroo và chuột, đôi tai chiếm 2/3 kích thước cơ thể, là một trong những loài có tỷ lệ giữa bộ phận tai và cơ thể lớn nhất trong tự nhiên, thức ăn là thực vật và côn trùng.

Những động vật nhỏ này đều ăn chay, nhưng không gian dị độ tựa hồ tặng thêm chức năng đi săn cho chúng, ví như thỏ hoang, Tiêu Vũ Hiết thấy những người chơi mới kia muốn đi săn thỏ lại bị hai chân thỏ đập lên ngực, cũng đúng, người ở hiện đại chỉ bắt gà rừng đã khó rồi, nói chi đến thỏ hoang.

Từ lúc khu chiến đấu xuất hiện, người chơi hàng ngày đều nhiều thêm ra nhiệm vụ đi săn, cửa hàng phòng cụ yêu cầu da lông của những con thú hoang này, tiệm vũ khí cần móng vuốt và hàm răng, tiệm thuốc cần xương cốt... Được sự cổ vũ bởi những phần thưởng này, các người chơi dù liên tiếp bị thua dưới chân thỏ hoang cũng đỏ mắt tiến lên đánh tiếp.

Còn mèo hoang và chuột nhảy, bọn họ còn không đánh được thỏ hoang thì càng không dám chọc chúng, đương nhiên, Tiêu Vũ Hiết thì khác, cô không bị áp chế về cấp bậc, thứ hai đối việc gϊếŧ quái này đã sớm quen thuộc, thường thường ra vào khu đánh quái 5 cấp, khiến người chơi khác nhìn thấy mà thèm.

"Lý ca, mào hoang có phải càng dễ bắt hơn thỏ hay không?" Lại một lần thấy Tiêu Vũ Hiết an toàn từ chỗ mèo hoang ra, những người chơi không kìm được tỏa sáng mắt, trong đó một người kéo tay áo người khác: "Sao cô tay lại không có việc gì như thế?"

"Đương nhiên, cậu cũng không nhìn xem cô ấy là ai." Cái người được gọi Lý ca trả lời không kiên nhẫn: "Người ta chính là đệ nhất cao thủ Tiêu Tiêu của thôn chúng ta đó."

Cái danh hiêu này không phải cô tự phong đâu, bảng xếp hạng chiến lực ghi lại rõ ràng cô xếp hạng vị trí số 1, từ lúc xuất hiện trò chơi, anh ta cũng không biết là lúc nào, tóm lại từ lúc bắt đầu đã thấy cô an ổn ở vị trí đó rồi, dù là người phía sau cô đổi tới đổi lui, vị trí của cô vẫn chưa từng thay đổi.

Nhưng Tiêu Tiêu đích xác biết cách chơi, thỏ hoang cũng không dễ bắt như trong tưởng tượng, cũng không ngẫm lại xem, nhân loại sinh tồn ở đô thị hiện đại, chạy 800m còn thở hồng hộc mồ hôi ướt đẫm, còn nói gì đến việc vật lộn với đám thú hoang này, lỗ tai của thỏ hoang vô cùng nhanh nhạy, rất biết ẩn nấp, khi tránh ở cỏ dại thì rất khó bị phát hiện, thường thường cách người chơi ba năm mét đã mau chóng chạy trốn, khi đó có lẽ người chơi cũng còn không phát hiện chúng nó, tốc độ chúng lại cực nhanh, nhanh nhẹn khoảng chừng 3, khi bùng nổ tốc độ sẽ tới 5, một khi bị phát hiện cũng không đuổi kịp chúng.

Nhưng dù sao nhân loại cũng là động vật có trí tuệ, cứng không được thì mềm, dùng bẫy rập, dùng mồi thậm chí độc dược, bất cứ thủ đoạn nào, trải qua thất bại cũng thành công. Nhưng Tiêu Vũ Hiết cũng không nghĩ nên làm vậy.

"Khi tới dã ngoại, làm gì có cơ hội mà đặt bẫy." Hôm nay, cô cùng Tiểu Ngũ, Tiểu Thất đi thẳng tới khu thỏ hoang, lúc này đã có rải rác ba năm người chơi đặt bẫy, cô dẫn hai người đi qua chỗ có nhiều người chơi nhất, tiến sâu vào trong, vừa đi vừa nói: "Những con thú hoang này có thể dùng để rèn luyện thuộc tính thân thể và kỹ thuật đi săn của mình, các em chờ chút."

Tiêu Vũ Hiết giảm nhẹ bước chân, ý bảo hai người ngừng tại chỗ, cô lấy ra trường cung từ trong túi, nhắm mắt lại cảm thụ tiếng gió rồi nhỏ giọng: "Đôi mắt sẽ lừa gạt mình, vận dụng cảm giác, dùng lỗ tai và mũi để cảm thụ."

Tiểu Thất nhắm mắt lại cảm thụ nửa ngày vẫn không thấy có gì khác, thấy anh trai mình đang nhắm mắt với vẻ mặt thận trọng thì không kìm được lần nữa nhắm mắt theo, tĩnh tâm cảm nhận.

Chậm rãi, cô nghe tiếng gió thổi qua bụi cỏ, vỏ cây, cùng với tiếng nói nhỏ của những người chơi khác. Mơ hồ cô có thể tưởng tượng đến tư thái lắc lư trong gió của cỏ dại, cứ như vậy thong thả hô hấp, bỗng cô nghe được tiếng dây cung căng lên vội mở to mắt.

Khoảng cách xa bảy tám mét, có một con thỏ hoang bị mũi tên ghim vào trên đất, dây cung trên tay Tiêu Vũ Hiết còn đang run nhè nhẹ, Tiểu Thất trừng to mắt, chưa phản ứng lại được, Tiểu Ngũ lại nhanh chóng quyết định, quỳ xuống đất kêu to một tiếng: "Sư phụ"

Tiêu Vũ Hiết tự dưng bị nhận làm sư phụ thì: ....??? Cái gì vậy.

"Tôi không thu đồ đệ" Cô vội xua tay: "Nếu các em có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi, bái sư thì không cần."

Tiểu Ngũ kiên trì một lát thấy tâm ý cô không đổi, chỉ đành để em gái mình nâng dậy, đôi mắt cậu ánh lên khát vọng học tập nóng bỏng: "Tiêu tỷ tỳ, em phải luyện tập như thế nào mới có thể được như chị vậy?"

Tiểu Thất sớm đã tung tăng vủi vẻ chạy tới bắt lấy cổ con thỏ, vừa nhìn mới ngạc nhiên, con thỏ cư nhiên chỉ bị bắn trúng tai trái, tên cắm xuống sâu khoảng 5cm, đem thỏ hoang ghim chặt vào đất, trên người da lông của nó không hề bị hao tổn, chị dựa vào kỹ thuật này, đủ để xưng bá thôn Tân Thủ.

Tiểu Thất một tay cầm cổ thỏ, một tay cầm mũi tên, nhảy nhót chạy tới cạnh Tiêu Vũ Hiết, vừa lúc nghe thấy Tiêu Vũ Hiết giảng giải: "Em cần biết ưu thế của mình ở chỗ nào."

Thuộc tính mỗi người đều không giống nhau, có thể phân thành 6 thuộc tính chủ yếu: lực lượng, thể chất, sức chịu đựng, nhanh nhẹn, trí lực cùng cảm giác, trí lực và ngộ tính đều cùng thuộc về thuộc tính bị động, giống lúc này làm một việc đơn giản là bắt thỏ hoang, người có thuộc tính ưu thế khác nhau có thể công lược theo những cách khác nhau.

Con thỏ có nhanh nhẹn cực cao, người có cảm giác và nhanh nhẹn cao sẽ có ưu thế hơn." Lỗ tai cô động động, thanh âm hơi nâng lên một chút, kiên nhẫn giải thích: "Cho nên, nếu muốn bắt thỏ, các em hãy tìm một đồng đội có cảm giác cao, cảm giác tới 2 thì có thể mơ hồ nhận được phương vị của con vật, cảm giác càng cao thì càng rõ ràng hơn."

Tiểu Ngũ ngẫm nghĩ rồi gật đầu, Tiểu Thất nhìn sang Tiêu Vũ Hiết, lại nhìn sang anh trai mình, cuối cùng vô cùng chuyên tam vuốt lông thỏ.

"Chỉ cần phát hiện ra vị trí con thỏ trước khi bị chúng phát hiện thì có rất nhiều phương pháp có thể dùng." Tiêu Vũ Hiết nói tiếp: "Nếu trí lực cao, xác suất đặt bẫy thành công cũng càng cao, nhưng người chơi trí lực cao trong thôn rất ít, cho nên chỉ cần nhanh nhẹn cao là được..." Nói tới đây, cô nhanh như gió bay ra ngoài, giống một con linh dương mạnh mẽ đuổi theo thỏ hoang ở cách xa hơn 5m bắn tên, thấy vật ngay cả hai gã người chơi xa lạ giấu trong bụi cỏ không kìm được xem ngây người.

Khoẳnh khắc cô đuổi theo cỏ, đùi phải giống như roi đập vào người thỏ, lập tức con thỏ bị đá bay thành một đường parabol, rơi xuống trước mặt Tiểu Ngũ và Tiểu Thất thì đã ngất đi, cô bước nhẹ nhàng đi tới, hướng tới bụi cỏ nói: "Hai bạn giấu ở trong bụi cỏ kia có thể ra đây rồi."

Tiêu Vũ Hiết nếu có thể cảm giác sự tồn tại của con thỏ nho nhỏ như vậy, khẳng định cũng cảm giác được hai người sống kia, bọn họ chui ra khỏi bụi cỏ, một người thân hình cao lớn, tươi cười hàm hậu, vừa nhìn đã biết là có thuộc tính lực lượng cao, một người khác có đôi mắt nhỏ, thường nheo lại, bắn ra tinh quang, tựa hồ có trí lực không thấp.

"Chào Tiêu tỷ tỷ." nam nhân có đôi mắt nhỏ tự giới thiệu: "Em là Lý Thành, cậu ấy là huynh đệ mới quen của em, Cao Toàn, vừa rồi bọn em nhất thời tò mò, tránh ở phụ cận, thật ngượng ngùng."

"Tôi thì không có vấn đề gì." Hành vi rình coi đặt ở đâu cũng phải bị mắng thậm chí đánh, Tiêu Vũ Hiết tính tình tốt, không so đo với họ, Tiểu Ngũ và Tiểu Thất thì khác, thật vất vả mới mời được Tiêu tỷ tỷ tới đây truyền thụ công phu lại bị kẻ xa lạ quấy rầy, nếu không phải nể mặt Tiêu Vũ Hiết đang ở đây, thiếu niên xúc động Tiểu Ngũ rất muốn xông lên đánh bọn họ một trận.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Lý Thành cười rất chân thành, có sự thuần phác của người nhà quê, vừa cúi đầu khom lưng vừa ăn nói khép nép: "Vì đền bù những kinh nghiệm đã nghe được, nếu có việc gì em có thể làm được, mời các cậu cứ nói, để em bồi thường nho nhỏ cho các chị."

"Cảm giác của cậu không thấp nhỉ?" Tiêu Vũ Hiết liếc nhìn nơi ẩn nấp của họ nói: "Muốn nghe được bọn tôi nói chuyện ở nơi đó, cảm giác của cậu chắc phải từ 2 trở lên."

Lý Thành liều mạng hướng bọn họ cười môt lát mới ngượng ngùng gãi ót nói: "Chị có lẽ cũng đã nghe nói đến em, cái kẻ lập bẫy ở thôn không thành công, mới vừa rồi thấy chị dẫn theo hai anh em này lại đây, đoán là để bắt thỏ hoang, nhất thời tò mò đã chạy tới, nghe các chị nói chuyện, không dám tiến lên quấy rầy chỉ phải trốn đi, thật là xin lỗi, xin lỗi."

Thấy cậu ta cứ xin lỗi mãi, lửa giận có lớn nữa cũng nguội đi, Tiểu Ngũ xua tay: "Được rồi được rồi, vậy hai anh đi đi."

Hai người Lý Thành cũng không có ý rời khỏi, cậu ta xoa xoa tay, bộ dáng vô cùng khẩn trương: "Em nghe được Tiêu tỷ tỷ dạy mọi người đi săn? Vừa lúc cảm giác của em không thấp, hay là, chúng ta hợp tác?"

Nghe được cậu ta đề nghị hợp tác, Tiểu Ngũ và Tiểu Thất không có cự tuyệt ngay, hai người nhìn nhau một cái, cân nhắc. Tiêu Vũ Hiết đã có đội ngũ của mình, có thể bớt chút thời gian chỉ đạo họ đã không dễ dàng gì, việc đi săn còn phải dựa vào bản thân mình. Người trong thôn có thuộc tính phẩm chất không đồng đều, muốn tìm được đồng đội tốt càng thêm khó, cái người Lý Thành này, chưa nói đến cái khác, nhưng có thể phóng thấp tư thái, có chút da mặt dày, chỉ không biết nhân phẩm thế nào.

"Các cậu có thể thử một lần." Tiêu Vũ Hiết không tỏ ý kiến, cô ngáp một cái: "Tôi nên off, các cậu tự nghĩ cách đi."

Tiểu Thất xách theo 2 con mồi: "Con thỏ của chị."

"Cứ tính là lễ vật tặng các em." Cô muốn bắt thỏ rất dễ dàng.

Lý Thành và Cao Toàn, kiếp trước cô không nghe được hai tên này, xem bộ dạng họ cũng không phải người có danh khí lớn, Tiểu Ngũ và Tiểu Thất tuy có phẩm chất ưu tú nhưng tuổi quá nhỏ, bình thủy chi giao, Tiêu Vũ Hiết chỉ điểm một chút là đủ, con đường của họ phải tự mình đi, nếu là té ngã, cô ở một bên nhìn có thể bảo toàn tính mạng cho họ.

Sau khi ra khỏi không gian dị độ, cô thay áo ngủ lên giường nằm, một tuần này đều ở trong không gian dị độ, ngày ba bữa cơm thì đi cách vách tìm Diệp Vân Khinh và Dương Hộ ăn chực, căn bản là không thèm ra ngoài, lúc cô đang dự định ngủ trưa thì chuông cửa bỗng bang lên, cô không cần nhìn qua mắt mèo cửa cửa cũng biết là Diệp Vân Khinh.

"Anh biết là em ở đây mà." Anh mặc một bộ quần áo thoải mái màu nhạt, nửa dựa vào lan can, hướng cô cười: "Thế nào, Thẩm Nhiên không tới tìm em ra ngoài à?"

Trước khi tận thế tới, mọi người cứ phải từng bước mà sinh hoạt như cũ. Thẩm Nhiên thuê nhà tầng dưới nhà Tiêu Vũ Hiết, có thể chiếu ứng nhau, là một trong hai nữ sinh duy nhất của đội ngũ, Tiêu Vũ Hiết và Thẩm Nhiễm cũng tự nhiên mà chơi thân hơn. Cũng không phải Tiêu Vũ Hiết chủ động bắt chuyện cùng em gái người ta, gần đây cô trầm mê vào không gian dị độ vô pháp kiềm chế. Chỉ là Thẩm Nhiễm mới đến, muốn hiểu rõ tình hình bạn bè của anh trai mình, nữ tử như Tiêu Vũ Hiết thành chỗ đột phá tốt nhất. Vì thế cô bé thường lại đây tâm sự, lời trong lời ngoài đều là thăm dò họ quen biết thế nào, có chút phiền.

Nghĩ vậy, trên mặt cô mang theo chút bối rối: "Bị tôi cự tuyệt nhiều lần như vậy, chắc là từ bỏ rồi đi."

Diệp Vân Khinh chỉ nhìn cô cười, cười khiến cô thẹn quá thành giận, "Anh cười cái gì!"

"Đi ra ngoài dạo phố đi." Anh mềm giọng an ủi: "Em ở nhà lâu như vậy, đã đến lúc nên ra ngoài phơi nắng, vừa lúc kết bạn đi cùng hai anh em Thẩm Nhiên, bọn họ tay trói gà không chặt, không yên tâm."

Nghe Diệp Vân Khinh còn nói đến việc người khác tay trói gà không chặt, Tiêu Vũ Hiết có chút buồn cười, yếu nhất không phải là anh hay sao? Cứ việc nghe anh nói vậy, Tiêu Vũ Hiết lại không có một chút ý nghĩ muốn ra ngoài, cô không dễ bị khuyên như vậy đâu: "Tôi ở thôn tân thủ mỗi ngày phơi nắng, hơn nữa nhiệm vụ còn chưa làm xong đâu."

"Có thời gian hạn chế sao?" được đến đáp án phủ định, Diệp Vân Khinh nói năng hùng hồn: "Buối tới trở về lại làm."

"Nhưng mà..." Cô còn muốn giãy giụa tiếp.

"Ngoan, cũng đến lúc em nên ra ngoài nhìn xem, cái khác thì không nói, gần siêu thị, bệnh viện, em cũng nên biết rõ chứ."

Nói cũng đúng, nhưng nhiệm vụ trên tay cô mới vất vả làm được nửa, liền gián đoạn như vậy, cô có chút không yên. Đây cũng không phải là một nhiệm vụ nhỏ, nếu nhớ không lầm, nhiệm vụ này quan hệ đến một phó bản nhỏ.

Nếu Diệp Vân Khinh đã nói vậy, cô lại khong thể nhìn hai anh em Thẩm Nhiên đi dạo phố mà không có sự bảo hộ nào, vạn nhất xảy ra chuyện gì..."Được rồi, tôi đi." Cô bất đắc dĩ đáp ứng, hỏi nhiều một câu: "Vậy còn anh?"

Diệp Vân Khinh lập tức tươi cười tươi như hoa: "Em quan tâm anh?"

Tiêu Vũ Hiết trực tiếp sập cửa vào anh.

Vô luận ở thành thị hay nông thôn, trong nhà thường an toàn hơn bên ngoài, cho nên Tiêu Vũ Hiết ở nhà có thẻ mặc áo ngủ mềm mai, ra cửa lại đổi trang phục thám hiểm, cất vào túi áo mấy bình bổ huyết và kim sang dược, vạn nhất xảy ra chuyện gì, đồ vật đột nhiên xuất hiện trên tay sẽ khiến người chú ý.

Vũ khí và phòng cụ để vào trang bị dự phòng, đây là thói quen tốt cô còn giữ ở mạt thế, một khi ra cửa, cần mang theo vật phẩm cần thiết, một lần ra ngoài cần mang theo quá nhiều đồ vậy, đây cũng là một trong những lý do cô không muốn ra ngoài, quá phiền toái.

Chuẩn bị xong hết, cô thính tai nghe được tiếng nói chuyện của hai anh em Thẩm Nhiên, sửa sang lại lần cuối vật phẩm trong tay, cô mới mở cửa phòng xuất hiện trước mặt hai người: "Chúng ta đi thôi."

Chung cư bọn họ đang ở rất cao cấp, trong tiểu khu có 4 chung cư, mỗi cái 20 tầng, ở nơi đông đúc như đế đô được coi là một chỗ yên tĩnh, bên cạnh là quân khu đại viện, đối diện đang thi công, trong thời gian ngắn không thể vào ở, bọn hò từ trong tiểu khu đi ra, đi về phía tay phải, dưới mặt trời, vừa đi vừa chỉ vào một phướng xa xa nói: "Chỗ kia là một bệnh viện."

"Một?" Tiêu Vũ Hiết không nhịn được hỏi: "Có rất nhiều bệnh viện ở đây?"

"Có hai" Thẩm Nhiễm giành trả lời trước: "Em đã tra qua bản đồ Baidu rồi."

Chỉ có hai bệnh viện thì được, mỗi ngày bệnh viện có rất nhiều bệnh nhân, người khi sinh bệnh thì miễn dịch kém, dễ dàng bị cảm nhiễm, nếu một tháng rưỡi sau ksv biến dị, những người bệnh đó là ký chủ tốt nhất.

Cách bọn họ gần hơn là bệnh viện mắt, đương nhiên cũng trị những bệnh khác, chỉ là khoa mắt đặc biệt nổi danh mà thôi, xa một chút là bệnh viện đa khoa, hai bệnh viện này cách khoảng hơn 1 cây số, bình thường đi mất khoảng 10 phút, nếu chạy thì chỉ mất khoảng 5 phút.

Một đường từ chung cư tới bệnh viện, Tiêu Vũ Hiết mẫn cảm mà cảm thấy được sự biến hóa trên lối đi bộ, những cây cối hai bên không cánh mà bay, chỉ chừa lại những cái lỗ đen, trên đường đi qua cửa hàng thú nuôi không có dấu hiệu sẽ mở cửa.

Có lẽ là chính phủ đã nhận được tin tức từ Hoa Thành, máy ngày nay cô từng sưu tập tin tức ở đó, lại không có thu hoạch gì, nhưng Diệp Vân Khinh đã kiên nhẫn thống kê những chuyến bay đi và tới Hoa Thành, có ít nhất một nửa chuyến bay tới đó bị hủy, đổi thành thành phố bên cạnh, vé xe lửa khó kiếm được một vé, như là bị cướp sạch, những học sinh chuẩn bị nghỉ quốc khánh về nhà kêu rên một trận, chỉ tưởng bản thân chậm tay không mua được vé, căn bản không nghi ngờ gì chính phủ.

Ngoài ra, lãnh đạo Hoa Thành biến động khiến người hoa cả mắt, nguyên bản thị trưởng bị điều ra ngoài, phó thị trưởng thay thế, còn có một loạt người lãnh đạo vì "song quy" mà bị đá xuống chỗ ngồi, những biến động này lặng yên diễn ra, internet, weibo, truyền thông không hề có tin tức liên quan.

Nhưng có không ít cư dân thành thị phát hiện cây cối hai bên đường tống không, những chủ đề vụn vặt về nó lại lẻ tẻ, mọi người cũng không để ý.

Giữa bệnh viện và tiểu khu là đủ loại nhà cao thấp khác nhau, chiếc xe trên đường cái xếp hàng chờ đèn xanh, dĩ vãng cây xanh, bồn hoa trở thành hư không, hố đất trống không rất dễ chú ý, hiện giờ đã gần đến mùa thu, ánh mặt trời vẫn treo cao trên không, nhiệt độ cao đến có thể so sanh với mùa hè, bọn học không thể không đi dưới mái hiên, chất lượng không khí ở đế đô luôn rất thấp, hôm nay ra ngoài lại không cảm thấy bụi bậm và sương mù.

Phụ cận có hai trạm xe bus, cách mặt đất khoảng chừng hai chiếc xe, đây là chuyện tốt, nếu đi xe ngầm sẽ bị hạn chế trên tàu, một khi xuất hiện sự cố gì, cả chiếc xe sẽ gặp liên lụy.

Bọn họ vừa đi vừa dừng, tới gần siêu thị nhỏ, Thẩm Nhiên và Tiêu Vũ Hiết đẩy cửa vào, Thẩm Nhiễm nghĩ rằng họ muốn mua đồ vật gì cũng nhắm mắt theo đuôi, siêu thi tuy nhỏ nhưng hàng hóa lại đầy đủ, từ tạp hóa đến thức ăn đều có, khách hàng phần lớn là dân cư phụ cận, không giống như những siêu thị lớn nhiều khách hàng.

Gần siêu thị là một tiệm thuốc, hai người tay không rời khỏi siêu thị, lại tới tiệm thuốc tìm hiểu, bề mặt tiệm không lớn, có bốn kệ để hàng, vách tường khảm vào tủ kính pha lê, Thẩm Nhiên ghi nhớ lại tất cả vị trí dược phẩm, mở miệng mua rất nhiều thuốc kháng sinh, còn có dược phẩm bảo vệ thần kinh, giảm đau, thuốc dạ dày, chống dị ứng, lúc tính tiền người bán hàng vẫn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh, dù sao những dược phẩm này đủ để một người dùng cả đời.

Thẩm Nhiên dẫn theo một túi đựng thuốc khổng lồ ra khỏi đó, em gái anh không kìm được hỏi: "Anh, anh có bệnh à?"

Vừa dứt lời cô liền ý thức được lời mình nói có thể có nghĩa khác, vội sửa lại: "Ý em là, anh sinh bệnh à."

"Những thuốc này sẽ có ích." Tiêu Vũ Hiết xì cười: "Để ở nhà phòng một ít, ngừa bất cứ tình huống nào."

Ở mạt thế, dù chức nghiệp mục sư có thể chữa những ngoại thương lớn bé khác nhau, nhưng phải tháng rưỡi nữa mới có thể sử dụng trong hiện thực, hơn nữa có bệnh cần uống thuốc, mục sư cũng không cứu được bệnh như cao huyết áp, dị ứng nghiêm trọng..., những dược phẩm này ở tận thế vô cùng trân quý, hơn nữa, cầm theo túi to chỉ chiếm một ô ba lô, trọng lượng nhẹ, có thể tùy thân mang theo.

Số ô trong ba lô của mỗi người chơi giống nhau, mỗi túi mười ô vuông, túi đạo cụ là trân quý nhất, mỗi ô vuông đều cần lựa chọn tỉ mỉ, trước mạt thế, thuộc tính của mọi người không thỏa mãn được yêu cầu của thuật tạo lương, cần dùng hai ô để nước và thức ăn ba ngày. Trân quý thứ hai là túi dược phẩm, dược phẩm ở hiện thực có thể đóng gói với nhau, còn thuốc trong không gian dị độ như kim sang dược, bổ huyết hoàn không như vậy, mỗi loại phải chiếm một ô vuông, ngoài ra còn cần đèn pin, bật lửa, bản đồ, ... những thứ cùng loại có thể đặt cùng một ô, thêm nữa là cần chú ý đến trọng lượng đồ vật, vậy nên lấy hay bỏ trang bị vẫn luôn là vấn đề nghiêm túc, còn dược phẩm thì vô cùng quan trọng, có thể cứu mạng.

Diệp Vân Khinh lúc thuê chung cư đã mua đầy dược phẩm để trong tủ, hiện tại Thẩm Nhiên mua có lẽ là vì người chuẩn bị.

Mua dược phẩm xong, họ về nhà, cách đó không xa là một công viên nhỏ, cây cối đã toàn bộ bị di dời, mặt cỏ bị tu bổ chỉ còn vụn cỏ, hai ba người qua đường ngồi ở ghế đá, các bạn nhỏ chơi trò đuổi bắt, nhìn cảnh này, Thẩm Nhiên bất tri bất giác đã dừng bước lại.

Tiêu Vũ Hiết cũng nghỉ chân, những ngày an tĩnh mà vui sướиɠ như vậy sẽ kéo dài được bao lâu?

Thẩm Nhiễm không biết bọn họ nhìn gì, dấu chấm hỏi trong lòng cô đã như cụ thể hóa đem cô bao phủ, cái loại cảm giác mọi người đều biết chỉ có mình không biết, bị bài xích bên ngoài thật sự không dễ chịu.

Bọn họ dừng lại ngắn ngủi hai phút trong công viên, Tiêu Vũ Hiết thính tai nghe được hai người nói chuyện trên ghế: "Gần đây người công ty nghỉ bệnh ngày càng nhiều, anh cần phải tăng ca đến khuya, em ở nhà cẩn thận chút."

"Anh có linh cảm gì sao?" Giọng nữ lộ ra lo lắng

"Có thể do đổi mùa đi." Giọng nam lo lắng sốt ruột nói: "Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì, em phải tin tưởng chồng em chứ."

Bọn họ không nghĩ giấu giếm tai mắt người khác, âm lượng bình thường, Thẩm Nhiên cũng nghe thấy, anh nhíu mày hỏi Tiêu Vũ Hiết: "Chúng ta có cần tới bệnh viện xem không?"

Bệnh viện, hai chữ này gợi lên ký tức khung bố trong cô, từng có một nhiệm vụ cưỡng chế, yêu cầu tiểu đội cô vào bệnh viện trung tâm thành phố sưu tập thiết bị chữa bệnh, hạn 10 ngày, bọn họ phí suốt 5 ngày mới từ ngoài thành vào trong – Tiêu Vũ Hiết tất nhiên là không đi, cô có đủ tích phân, không sợ nhiệm vụ thất bại, trên thực tế, về sau mọi người sẽ nhiều ít tích góp tích phân, phòng ngừa nhiệm vụ thất bại bị mạt sát. Tiêu Vũ Hiết từ kênh đội ngũ biết được những hiểm cảnh họ gặp phải: virus, vi khuẩn, ksv biến dị, kết quả là toàn quân bị diệt, mọi thủ đoạn đều không dùng được, chỉ có Tiêu Vũ Hiết không làm nhiệm vụ là còn sống.

Từ đó về sau, cô càng kiên định việc ăn bám, chờ đến hậu kỳ, cơ hồ mỗi người chơi đều biết cô là kẻ sợ chết, tiểu quái trên đường có thể giao cho cô, không nói đến nhiệm vụ có thể tiếp tục là đồng đội, Tiêu Vũ Hiết nhát gan như thế mà lại trường kỳ chiếm cứ bảng chiến lực đệ nhất, đó cũng là một điều khó giải thích đối với người chơi.

Mà đáp án này kỳ thật cũng đơn giản: Không phải chiến lực cô mạnh nhất, chỉ là người có chiến lực cao hơn cô đã chết hết rồi. Người ở tận thế, ngay từ đầu có lẽ chỉ là muốn sống sót, có người nhà, bạn bè, đồng đội, quyền thế, danh vọng rồi thì sẽ có người vì tăng lên thực lực mà lao vào nguy hiểm, có người vì yên ổn chỉ đứng ở sau hỗ trợ, chỉ có cô, từ đầu đến cuối, mục tiêu vẫn chỉ là sống sót mà thôi.

Dù là Tiêu Vũ Hiết đối bệnh viện vẫn có bóng ma lưu lại trong lòng, nhưng nếu Thẩm Nhiên đã nói ra, cô tất nhiên là sẽ cùng đi, huống chi hiện tại vẫn là hòa bình, chỉ là đi xem thôi cũng sẽ không chết được.

Hai người đạt thống nhất, thẳng hướng bệnh viện, Thẩm Nhiễm đi theo sau, một mặt lại nói thầm: "Mang theo nhiều thuốc đi bệnh viện như vậy, đây là muốn đập bảng hiệu nhà người ta sao?"

Bệnh viện mắt theo đường thẳng cách bọn họ không xa, cửa lớn đối diện đường bên kia, cho nên còn phải đi vòng trăm tám mươi mét nữa, bên cạnh nhà đối diện với bệnh viện mắt là bệnh viện đa khoa, bọn họ dự định tới bệnh viện mắt trước rồi lại đi cầu vượt đến viện đa khoa đối diện.

Ngoài bệnh viện trú đóng môt đội quân nhân, thấy bọn họ định vào trong, ánh mắt sắc bén quét một vòng mới cho qua, nơi này nguyên bản luôn ồn ào, mà hiện tại khi bọn họ bước vào cửa lớn lại không nghe được thanh âm ồn ào của người nào. Thẩm Nhiễm nhịn không được xem lại điện thoại xác nhận không phải chủ nhật – ngày nghỉ thì mới giương mắt nhìn lại, kết quả khiến cô giật mình há hốc miệng, cô vừa còn nghi ngờ là không có người bệnh, kết quả lại nhìn thấy ba đội ngũ xếp hàng thật dài, những ngwuofi bệnh an tĩnh xếp hàng lấy số, nghe thấy tiếng người, động tác nhất trí quay đầu nhìn qua, biên độ và ánh mắt dại ra vô vùng tương tự kia, khiến Thẩm Nhiễm như rơi vào trong mộng, sau đó mồ hôi lạnh chảy đầm đìa trên lưng, cả cánh tay nổi da gà.

Má ơi, hình như cô đã đi nhầm tới hiện trường phim ma.

"Xin chào" Một hộ sĩ trước sân khấu hướng bọn họ vẫy vẫy tay, ba người Thẩm Nhiên liếc nhau rồi đi tới chỗ cô ta, chỉ nghe cô ta nói: "Các cậu là tới đăng ký sao?" Nói xong, cô liếc mắt nhìn dược phẩm trong tay Thẩm Nhiên.

"Chúng tôi tới kiểm tra răng." Thẩm Nhiễm nhất thời nhanh trí mở miệng: "Lần trước lấy cao răng, bác sĩ bảo tôi ba tháng lấy một lần, hiên tại 4 tháng rồi."

Hộ sĩ gật đầu, chỉ hành lang bên phải nó: "Vậy các cậu đi đăng ký bên này, còn bên kia." Cô ta dùng mắt ý chỉ đội ngũ rất dài mà lúc trước họ đã thấy, trong mắt lộ ra kiêng kị: "Là quầy riêng đăng ký bệnh đang lưu hành, các cậu ngàn vạn đừng đi qua, cẩn thận bị cảm nhiễm."

Ba người nhìn hướng quầy kia, quả nhiên bên trên viết khẩu hiệu: Chuyên dành cho bệnh tật đang lưu hành, bệnh nhân khác mới rẽ phải đăng ký, đề phòng cảm nhiễm.

Vừa nãy Thẩm Nhiễm bị họ dọa đến, căn bản không chú ý tới.

Nói câu đó xong, hộ sĩ lại khuyên bảo thấm thía với Thẩm Nhiên: "Tiểu tử, là dược thì có 3 phần độc, cũng không thể uống thuốc lung tung, sẽ chết người đó."

Vẻ mặt Thẩm Nhiên ngoan ngoãn, thuận theo gật đầu: "Tôi biết, chủ yếu là những tin đồn nhảm gần đây, nói rằng bệnh đang lưu hành rất đáng sợ, tôi muốn mua thuốc để phòng."

"Đúng là rất đáng sợ." Sắc mặt hộ sĩ hoảng hốt, có lẽ cũng là do bọn họ còn ít tuổi, tâm sự đè nén hồi lâu nên tự dưng thổ lộ: "Nói thật, mấy ngày nay, người có cùng loại bệnh trạng như thế này ngày càng nhiều, càng đáng sợ, chúng tôi đều đoán có phải là virus mới nào không, các cậu mua thuốc đề phòng cũng tốt, việc này cũng không giấu được lâu."

Một khi xuất hiện bệnh tật mới, chắc chắc sẽ có rất nhiều người tranh nhau mua nước uống, khẩu trang, đồ ăn và dược phẩm, hiện tượng này sớm đã được chứng minh tại mấy năm trước, Thẩm Nhiên minh bạch ý tứ của cô ta, ít ngày nữa, việc này bị phát hiện thì phỏng chừng ngay cả thuốc anh cũng không mua được.

Nếu nói dối muốn lấy cao răng, đành phải cùng Thẩm Nhiễm ngoan ngoãn đăng ký ở nha khoa, người đăng ký ở bên này có vẻ bình thường hơn, khi xếp hàng thì khe khẽ nói nhỏ, bọn họ cũng tiến vào từ cửa, tất nhiên đã nhìn đến ba hàng người bệnh xếp tại bên kia, không ai là không bị dọa, vừa sợ hãi lại vừa khủng hoảng, lại vừa đem chuyện này như đề tài câu chuyện nhưng khi họ muốn đem những việc này quay xuống dưới thì quân nhân đứng gác bên cạnh sẽ nhắc nhở nhìn thông báo trên tường: Vì lợi ích của người bệnh, trong bệnh viện cấm chụp ảnh.

Nghĩ lại cũng đúng, gặp phải loại bệnh quái lạ này, còn phải bị họ chỉ trỏ thì không tốt lắm, bị những quân nhân khuyên như vậy, đa số người đã từ bỏ ý niệm này, còn số ít không nghe thì sẽ bị quân nhân bắt đi, gϊếŧ gà dọa khỉ, khiến những con khỉ còn lại sợ đến mức không dám nói chuyện linh tinh nữa.

"Anh" Khi vào thang máy chỉ có ba người họ, Thẩm Nhiễm mới dám bạo gan hỏi: "Anh mua nhiều thuốc như vậy, có phải trước kia đã tới bệnh viện rồi không?"

Gần đây cô chưa tới bệnh viện ở Dương Thành, không biết tình huống ở đó có giống thế này hay không, nếu cô hỏi vậy, Thẩm Nhiên bèn nói: "Đúng vậy, Vân Khinh nói cho anh biết,cậu ấy biết nhiều nguồn tin, nói tài nguyên chữa bệnh ở đế đô tốt hơn nơi khác, bảo anh dọn tới đây, bên Dương Thành, tình trạng cảm nhiễm càng nghiêm trọng hơn.

Nghe anh nói vậy, sắc mặt Thẩm Nhiễm trắng bệch: "Vậy, vậy làm sao bây giờ, chờ hôm nay trở về, chúng ta liền trốn ở trong nhà không ra ngoài được không?"

Ý này cũng rất hợp ý với Tiêu Vũ Hiết: "Chị cũng nghĩ như vậy đó." Cô vừa gật đầu vừa khẳng định bản thân mình: "Ở yên trong nhà, so với bên ngoài thì an toàn hơn."

Nói như vậy, cô đột nhiên nghĩ tới lời Diệp Vân Khinh nói lúc giữa trưa: "Siêu thị, bệnh viện, em cũng nên hiểu biết chứ." Chẳng lẽ lời anh nói là chỉ điều này? Đây là nói vòng vo ý bảo một nhà Thẩm Nhiên đừng có ra ngoài hay sao?

Thật vất vả tới đế đô một lần, người nhà Thẩm Nhiên chơi vui vẻ vô cùng, hôm nay đi Trường Thành, ngày mai đi Cố Cung, những địa điểm này lại đúng là cảnh dòng người đông đúc, Thẩm Nhiên cũng biết những điều này không tốt, lại không khuyên can được, anh nếu muốn bảo người nhà ở yên trong nhà, thì phải nói ra nguyên nhân thật sự, nói thẳng vì có ksv truyền bá thông qua vết muỗi cắn và động vật bị thương? Nghe quá giả.

Dù cho ý của Diệp Vân Khinh là gì, hiệu quả tựa hồ không tồi, sau khi lấy cao răng, Thẩm Nhiễm gấp gáp muốn đi nói cho người trong nhà biết tình hình ở bệnh viện, hơn nữa Thẩm Nhiên phụ họa ở một bên, cha mẹ cũng cơ hồ đã thăm thú hết các cảnh đẹp rồi, liền đồng ý với họ không tùy tiện ra ngoài, ngoan ngoãn xem TV ở nhà thôi.

Có một số việc, nếu không cảm nhận được dấu vết gì, chỉ vĩnh viễn nhìn thấy cảnh tượng thiên hạ thái bình, hôm nay trên TV thông báo tin tức vườn cây các nơi gặp bệnh phải đóng cửa, những học giả thực vật tề tụ đông đảo ở đế đô, mở ra hội thảo lớn, những tin tức nho nhỏ này khiến Tiêu Vũ Hiết chú ý, xem ra chính phủ đã rất coi trọng việc nghiên cứu nền tảng của những thực vật này, hi vọng họ có thể nghiên cứu ra thứ gì trì hoãn tốc độ sinh trưởng của chúng.

Cứ bình an như vậy lai qua nửa tháng,Diệp Vân Khinh mỗi ngày sẽ dẫn bảo tiêu Dương Hộ ra ngoài, có vẻ cái người bảo tiêu là cô đây chỉ là trên danh nghĩa, lấy tiền chứ không làm việc, chỉ là cô đúng là có chuyện quan trọng cần làm, trong không gian dị độ, gần đây cô đang tiếp một nhiệm vụ liên hoàn là "đả thông con đường ra ngoài thôn tân thủ", Nhiệm vụ này yêu cầu cấp 5 trở lên, sau một tháng nữa, ksv biến dị, trò chơi sẽ đổi mới quy mô lớn, chính thức open beta, cấp bậc nhiệm vụ lúc đó sẽ là 10 cấp, khó khăn nhiệm vụ cũng sẽ tăng cao chứ không dễ dàng như bây giờ.

Vị trí thôn hiện tại của cô là thôn Sa Mạc, đả thông thôn là có thể thăm dò bản đồ xa hơn, đạt được càng nhiều NPC, nhiệm vụ và dã quái, đối sự phát triển của bản thân thôn vô cùng trọng yếu. Cô là người chơi duy nhất trong thôn đạt cấp 5, từ chỗ trưởng thôn nhận nhiệm vụ sau liền không ngừng làm việc vặt cho ông. Trong trò chơi, mỗi thông đạo thôn đều có chướng ngại của nó, cũng chính là một phó bản nhỏ cấp 5, khi người chơi đả thông, phó bản sẽ biến thành phó bản hàng ngày, có thể tiến vào hàng tuần. Sau khi đả thông phó bản, đường xá sẽ tương thông với những thôn khác. Ví dụ như, chỉ cần đả thông hai phó bản thôn Sa Mạc và thôn Tuyết Sơn thì có thể mở ra trạm dịch kết giao với nhau, đối những thôn khác cũng như vậy.

Nói cách khác, chỉ cần có thôn vượt qua phó bản đả thông thôn, trên bản đồ, thôn này sẽ sáng lên, nếu thôn mình ở cũng sáng, vậy có thể thông qua trạm dịch mà di chuyển lẫn nhau.

Kiếp trước cô sinh ra ở thôn Sa Mạc, đã vượt qua phó bản này rất nhiều lần, đấy chính là vấn đề, mỗi lần boss trong phó bản lại không giống nhau, cô không thể dựa theo kinh nghiệm tới đánh, hơn nữa, dĩ vãng đều có người quen thuộc phó bản mang đội đi cùng, lần này, cô phải chính mình tổ đội.

Trải qua ba hoặc hai nhiệm vụ cưỡng chế và nhiệm vụ hàng ngày, người chơi 5 cấp trong thôn cũng không nhiều, cũng có thể tìm được mấy người, Tiểu Ngũ, Tiểu Thất, Cao Toàn, Trương Thành, tổ đội 4 người mỗi ngày bắt thỏ hoang, nửa tháng đã từ 3 cấp lên 5 cấp, vừa lúc có thể dùng một chút, sau khi biết được Tiêu Vũ Hiết đã nhận nhiệm vụ này, 4 người suy nghĩ một chút rồi tỏ vẻ nguyện ý nhập đội ngũ của cô, vượt qua phó bản này.

"Các cậu không đi bắt chuột nhảy sao?" Đáp án của họ đã nằm trong dự đoán của cô, cô cười hỏi: "Nhiều lần tôi đã thấy các cậu tới gần phía tây rồi mà."

"Chuột nhảy khó bắt hơn nhiều so với thỏ hoang." Tiểu Ngũ thở dài nói: "Hơn nữa, con vật nhỏ này lại thích hoạt động ban đêm, chị biết đấy, động vật hoạt động buổi tối càng nguy hiểm."

Trong không gian dị độ, buổi tối thực lực dã quái sẽ càng mạnh, cơ hồ có thể so sánh với động vật biến dị, chúng nó sẽ chủ động công kích người chơi, thuộc tính tăng lên trên diện rộng, một bậc thỏ hoang vào buổi tối có thể sáng bằng 5 cấp mèo hoang, cho nên, dù chuột nhảy thích hoạt động vào buooir tối, bọn học cũng không nghĩ tới việt đi bắt nó.

"Sao các cậu biết vào buổi tối chúng sẽ càng táo bạo?" Tiêu Vũ Hiết mỗi ngày cẩn trọng làm nhiệm vụ, không cùng người chơi khác trong thôn giao lưu, đối với nguồn tin tức của họ rất hứng thú.

"Kênh khu vực" Tiểu Thất nói chen vào: "Mấy hôm trước có người nói đồng đội mình buổi tối gϊếŧ quái bị nâng trở về hiệu thuốc trị liệu."

Thì ra là thế, kênh khu vực đúng là con đường đạt được tin tức hữu dụng, khác với kênh công cộng, lên tiếng tại kênh khu vực không trừ kinh nghiệm, hơn nữa có thể che chắn, khi có thời gian chậm rãi xem lại cũng được, cô nhớ rõ trên diễn đàn có vị nhân vật lớn gọi "Bách Hiểu Sanh", con đường tin tức hình như cũng là từ kênh khu vực phát triển lên.

Kẻ luôn không hợp đàn như cô đương nhiên đã sớm che chắn kênh khu vực, kênh này cùng kênh đội ngũ bất đồng, vạn nhất đang trong lúc sinh tử tại nghe được thanh âm nói chuyện trong kênh khu vực thì phỏng chừng cũng không biết sẽ chết như thế nào.

"Các cậu không sợ nguy hiểm sao?" Tiêu Vũ Hiết suy nghĩ tỏng chốc lát nói: "Tôi không thể cam đoan các cậu đều có thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh trở về."

"Tiêu tỷ tỷ nói gì vậy." Tiểu Thất giành trả lời trước: "Trò chơi này vốn dĩ đã rất nguy hiểm rồi, chúng em đều hiểu, nơi có nguy hiểm mới có kỳ ngộ, hơn nữa, dùng thỏ hoang luyện lập lâu như vậy, bọn em cũng tưởng kiểm tra một chút thành quả chiến đấu của mình, chị yên tâm, chúng em nhất định sẽ nghe chỉ huy, không đi lung tung!"

Tiêu Vũ Hiết bất đắc dĩ cười cười: "Đứa nhỏ ngốc, em cho rằng phó bản này cùng phó bản trò chơi trước kia gióng nhau sao?"

Từ trước dù là trò chơi trên mạng hay online, phần lướn bos đều giấu ở sâu nhất phó bản, chỉ cần đem tiểu quái diệt trừ hết, boss đầu tiên mới hiện ra, đem hai boss diệt trừ, boss cuối sẽ hiện thân, gϊếŧ nó xong là có thể qua phó bản.

Nhưng trong trò chơi chân thật thì không đơn giản như vậy.

"Không giống nhau sao?" Trương Thành nheo lại đôi mắt nhỏ, nhìn qua tựa hồ không nhìn thấy mắt cậu ta nữa: "Không giống chỗ nào?"

"Từ tin tức nhiệm vụ tôi thu thập được thì." Tiêu Vũ Hiết nửa thật nửa gia nói: "Phó bản này không ở không gian dị độ."

"Mà ở thế giới hiện thực."
« Chương TrướcChương Tiếp »