Chương 107: Mùa xuân đến(chương kết)
Tiêu Vũ Hiết rất nhanh hiểu được hàm nghĩa trong cuộc nói chuyện của bọn họ.
Ngày thứ hai, Thẩm Nhiên biến mất.
"Anh ấy đi đâu cơ chứ?" Tiêu Vũ Hiết nghe lén được cuộc nói chuyện của anh ta và Diệp Vân Khinh, cô trực tiếp đi tìm Diệp Vân Khinh hỏi, "Hôm qua các anh nói gì đó?"
Diệp Vân Khinh thở dài, anh lộ ra thần sắc bi thương, "Em còn nhớ rõ quyển sách kỹ năng em đưa cho anh sao?"
Tiêu Vũ Hiết sửng sốt.
"Chắc em không nhớ rõ." Anh nói, "Chính là quyển sách kỹ năng có thể xé rách vị diện, để đội hữu tiến vào thế giới khác đó."
Anh nói như vậy, Tiêu Vũ Hiết liền nhớ ra rồi, cô trợn to mắt, "Nhưng mà cuốn sách kỹ năng đó, cần một người tự nguyện hy sinh... Ý anh là nói Thẩm Nhiên anh ấy..."
"Dù sao đến tình trạng này, chết sớm hay muộn đều là phải chết , huống chi thân thể tàn phế của tôi, thật tốt vì có thể ở thời điểm cuối cùng làm ra một chút cống hiến." Đây là nguyên văn lời Thẩm Nhiên nói, nhưng Diệp Vân Khinh biết, sự tình cũng không đơn giản như vậy.
Nếu như đây là một trò chơi, như vậy hiện tại Thẩm Nhiên đã ôm ý nghĩ hy sinh thì cơ hồ không có khả năng may mắn còn tồn tại. Nhưng nếu như có thể thành công rời khỏi trò chơi, thân thể tàn phá của anh ta, lời nói chết sớm chết muộn đều không có hiệu lực. Bởi vì bọn họ ở trong trò chơi chính là ý thức, thân thể lại hoàn hảo không tổn hao gì.
"Em không rõ, vì sao anh ấy..." Tiêu Vũ Hiết quả thực muốn lập tức xuất phát đi tìm Thẩm Nhiên.
Diệp Vân Khinh lắc đầu, "Ngay từ đầu anh cũng không hiểu, sau này mới phát hiện, anh ấy, liền là một người như vậy."
"Anh ấy đi đâu ? Em đi tìm anh ấy trở lại, " Tiêu Vũ Hiết mặc áo khoác đeo bao tay xong liền muốn lập tức xuất phát đi tìm người. Bỗng ở triền núi cách đó không xa, đột nhiên bộc phát một trận năng lượng pháp thuật mãnh liệt, dưới gió nổi mây phun, không trung chợt xuất hiện một cánh cửa lớn.
Anh ấy, đã phát động kỹ năng này rồi.
Thân thể Tiêu Vũ Hiết tự động bay về phía cánh cửa kia, cùng lúc đó còn có Diệp Vân Khinh đang đứng ở cửa. Dương Hộ đang thủ vệ ở trong phòng cùng Thẩm Nhiên đang ngủ mơ, bọn họ thân bất do kỷ vung tay trong không trung, biến mất sau cánh cửa đó.trong lúc ngủ mơ Thẩm Nhiễm, bọn họ thân bất do kỷ ở không trung vung hai cánh tay, biến mất sau cánh cửa đó.
"Bọn họ đâu?" Những người còn sống sót chứng kiến cảnh này thì người xem ta, ta xem người, vẻ mặt ngơ ngác.
Tiêu Vũ Hiết cảm thấy trời đất quay cuồng, bị bắt hôn mê bất tỉnh, khi cô tỉnh lại lại phát hiện mình đang ngâm mình trong dung dịch màu xanh lục, trên mặt còn đeo nửa khối mặt nạ trong suốt che kín miệng và mũi.
Giống y như những thân thể cô nhìn thấy ở nơi tránh nạn dưới lòng đất.
Cô đặt tay trái lên mặt nạ bảo hộ, tay phải lần mò muốn tháo những dụng cụ này ra. Không biết chạm phải cơ quan gì, dung dịch màu lục dần dần hạ xuống, cuối cùng biến mất dưới sàn nhà, sau đó lọ mở ra, cô lõa thể, ướt đẫm đi ra dụng cụ này, muốn mở túi đeo tìm quần áo mặc vào.
Đương nhiên, cũng không có cái gọi là túi đeo, giờ phút này, cô mới nhớ ra mình đã thoát ly trò chơi rồi.
Tiêu Vũ Hiết liếc mắt nhìn quanh bốn phía, thấy trong góc có khăn lông và áo choàng dự phòng. Cô mau chóng lau khô thân thể rồi mặc vào, có quần áo che thân, cuối cùng cô cũng có thể đi ra ngoài ô vuông, tới nơi khác xem xét.
Cô bước trên nền đất, muốn vận nội công nhưng khiến cô kinh ngạc là... thân thân thể cô thật sự có nội lực.
"Cơ thể của ta có nội lực?" Cô cũng ngây người bởi phát hiện này: "Nói cách khác... Trí nhớ của ta vẫn là của ta, cơ thể của ta vẫn là cơ thể của ta, nhưng mà, ta xuyên tới được đây bằng cách nào?"
Điều này có lẽ là một câu đố khó giải, nhưng lúc này Tiêu Vũ Hiết cũng không kịp suy xét cô xuyên tới thế giới này như thế nào, cô cần tìm được những đội hữu khác, cô còn muốn biết, liệu còn có thể cứu Thẩm Nhiên hay không.
Cô đi chân trần, nhìn quanh bốn phía. Điều khiến cô kinh hồn chưa định là, khác biệt với trò chơi có chứa một thân thể nhân loại khác nhau trong mỗi ô vuông. Trong này, mười ô vuông thì có chín cái là trống, không biết những thân thể từng ở trong đó đã bị đưa tới chỗ nào rồi.
Tiêu Vũ Hiết đang đi ra ngoài , đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc, cô quay lại nhìn, một người đàn ông mặc áo choàng mỉm cười với mình: "Tiêu Tiêu."
"Diệp Vân Khinh, " Cô gọi tên anh một cách khẳng định, "Anh thấy Thẩm Nhiên không?"
Diệp Vân Khinh lắc đầu, thấy cô thất lạc giật mình ở tại chỗ, không khỏi giữ chặt vai cô lại, "Phấn chấn lên, nghe, chúng ta cần phải làm rõ hết thảy mọi chuyện này là thế nào, vì sao, " Anh nhìn lướt qua những ô vuông, "Một người sống cũng không có."
Nhưng vào lúc này, một điểm đỏ nhỏ dính vào áo choàng của cô, đồng thời vang lên một âm thanh điện tử quen thuộc, "Phát hiện kẻ xâm nhập, phát hiện kẻ xâm nhập."
Diệp Vân Khinh cùng Tiêu Vũ Hiết liếc nhau, nhìn thấy sự khϊếp sợ trong mắt đối phương.
Hết thảy những thứ này, quả thực y hệt như trong nhiệm vụ bắt buộc của cô. Đây chẳng lẽ là sự sắp đặt sau cùng của hội trưởng lão – kẻ thống trị Thuyền cứu nạn Noah sao?
"Đi tìm nó!" Diệp Vân Khinh dùng sức đẩy vai cô lại, ánh mắt kiên định, "Đi tiêu diệt nó, tựa như em từng làm vậy."
"Nhưng mà em không có xăng, cũng không có lửa." Tiêu Vũ Hiết có chút hoảng loạn, "Em nên làm gì bây giờ?"
"Duy trì phạm vi theo dõi lớn như vậy, nhất định cần lượng năng lượng rất lớn, " Bằng cảm giác của Diệp Vân Khinh mà vẫn có thể nghe được tiếng bước chân truyền tới từ xa xa, "Em chỉ cần tìm được nguồn gốc năng lượng, cắt đứt nó."
Diệp Vân Khinh túm tay cô chạy thật nhanh. Trong lúc gấp rút chạy, cô ngoảnh lại phía sau nhìn một cái. Những người đuổi theo giống y hệt vệ binh trong ấn tượng của cô, nói thật, Tiêu Vũ Hiết thật như có cảm giác ác mộng tái hiện vậy.
"Anh tự trốn kỹ vào, " Cô nói với Diệp Vân Khinh, "Em đi tìm nó."
"Anh sẽ." Anh lộ ra nụ cười khiến người ta an tâm, chạy về bên kia.
Nhưng anh biết, khác với nhiệm vụ bắt buộc của Tiêu Vũ Hiết, những vệ binh này sẽ không bận tâm thân thể trong dung dịch màu lục. Y như anh đoán, vệ binh hẳn là kết quả của những nhà khoa học, mục đích có lẽ là người giám hộ thân thể. Nhưng mà, không biết tại sao đã xảy ra biến cố gì đó, những nhà khoa học mất tích, cả chiếc phi thuyền bị trí thông minh nhân tạo – hoặc là người mày của người ngoài hành tinh, ai biết được – tiếp quản, muốn cải tạo những nhân loại ngủ say thành vệ binh như vậy.
Bằng thể lực của anh, không biết có thể trốn bao lâu, chỉ có thể vừa chạy về phía trước, vừa cầu nguyện Tiêu Vũ Hiết có thể mau chóng tìm được bản thể của âm thanh điện tử.
"Vân Khinh, " một bóng người đuổi kịp bộ pháp của anh, là Dương Hộ, "Cậu không sao chứ?"
"Em không sao, " Anh thả chậm bước chân, "Anh..."
Anh giữ chặt cú đấm tung tới của Dương Hộ, nhắm mắt lại, "Quả nhiên, anh cũng là..."
Cha mẹ anh ở đế đô giữ chức quan rất cao, tham dự đến loại chuyện này cũng là có thể đoán trước được. Nhưng anh không nghĩ tới, người bạn, người anh chơi với anh từ nhỏ , bất tri bất giác cũng đã biến thành vệ binh.
Là từ khi nào đâu? Có lẽ là từ khi người thích nói thích cười như anh ấy trở nên trầm mặc ít lời. Trong trí nhớ của anh, dường như anh ấy đã đánh mất sinh mệnh trong một lần hoạt động quân sự đối ngoại, nhưng không lâu sau đó, anh ấy liền hoàn hảo đứng trước mặt mình. Lúc đó Diệp Vân Khinh còn tưởng rằng đó chỉ là lời đồn, hiện tại xem ra, từ lúc đó, những nhà khoa học cũng đã khai quật ra phi thuyền vũ trụ, mà thi thể Dương Hộ chính là một sản phẩm thí nghiệm.
"Cám ơn anh đã bảo vệ em lâu như vậy, " Anh khẽ nói, hai tay thuần thục vặn gãy cổ Dương Hộ, "Em thực sự cần phải cho anh đi thay thế Thẩm Nhiên , đúng hay không?"
"Thay thế cái gì?" Tiếng nói Thẩm Nhiễm truyền tới từ trong bóng tối, "Vì sao nói như vậy? Đây là nơi nào? Anh em đâu?" Cô nhìn thấy thi thể Dương Hộ trên tay Diệp Vân Khinh, lộ ra thần sắc không thể tin được: "Anh gϊếŧ anh ấy, sao anh có thể gϊếŧ anh ấy được, anh không phải là ... yếu đuối sao? Vì sao anh ... phải gϊếŧ anh ấy?"
"Nơi này là ngoài trò chơi, " Diệp Vân Khinh bỏ thi thể Dương Hộ xuống, nhìn về phía sau, vội vã chạy về phía trước, "Anh ấy đã không phải là người , không đúng, ở trong trò chơi, anh ấy còn bảo lưu ý thức lại. Nhưng bên ngoài trò chơi, nó bản năng khống chế nó. Nếu như em không muốn khiến anh trai em hy sinh uổng phí, tốt nhất đuổi kịp anh."
Thẩm Nhiễm luôn luôn nghe mệnh lệnh của anh, dù là lúc này không làm rõ được tình hình, dù là nhìn thấy Diệp Vân Khinh tự tay gϊếŧ chết người anh em thuở nhỏ, giờ này khắc này cô cũng chỉ có thể tín nhiệm đối phương, cũng theo anh chạy như điên.
Tiêu Vũ Hiết lúc này đang nhảy xuống thang máy, cô không biết đội hữu có thể chống đỡ bao lâu, chỉ có thể mau chóng , tiết kiệm thể lực đi xuống, cho đến khi cô chạm được đáy, chạy tới con đường đầy cơ quan để tới phòng điều khiển.
Cô từng đi qua một lần nên vô cùng quen thuộc với vị trí cơ quan, chỉ một lát đã tới trước cửa cuối hành lang. Cô dùng sức kéo cửa ra, vào bên trong. Giống như trong trò chơi, vẫn là tòa đại sảnh kia, vẫn là màn hình đang truyền phát nhiều những video theo dõi được đính trên vách tường. Cô xuyên qua nó, đi tới đại sảnh, gặp được cái máy màu trắng này.
"Phát hiện kẻ xâm nhập, " thanh âm này lại vang lên lần nữa, ngay sau đó lại cứ như bị mắt kẹt vậy: "cô, muốn làm cái gì?"
Tiêu Vũ Hiết không hề để ý nó.
"Tôi có thể trợ giúp cô, " Tốc độ nói của âm thanh điện tử nữ cực nhanh, "Tôi có thể trợ giúp cô nắm trong tay chiếc phi thuyền này. Cô không muốn biết những người khác đi đâu sao? Cô không muốn biết chiếc phi thuyền này cần phải bay về hướng nào sao? Cô không hiểu gì cả, phải điều khiển chiếc thi thuyền này thế nào. Các cô sẽ mất đi phương hướng, mất đi năng lượng trong vũ trụ mờ mịt này..."
Từ con đường đầy cơ quan vừa nãy, Tiêu Vũ Hiết đã tìm được một mảnh nhỏ thủy tinh khá là thuận tay. Cô vận nội công, cắm vào trong chiếc máy này, quấy, cho đến khi âm thanh điện tử nữ này dừng lại, cô mới trả lời, "Ta không quan tâm chiếc phi thuyền này sẽ bay tới nơi nào, cũng không quan tâm ta có thể chết ở trong này hay không, nhưng mà, ta biết, thứ muốn gϊếŧ ta, cần chuẩn bị tinh thần chịu chết đi."
Cô giữ mảnh vỡ thủy tinh này, dùng như khi dùng kiếm, cắt chiếc máy này thành vô số ô vương nhỏ, đá một cái là những khối vuông nhỏ này phân tán loạn xạ ra.
Cùng lúc đó, Diệp Vân Khinh vội vàng chạy trốn trong khu vực tiêu bản phát hiện, những vệ binh đuổi theo bọn họ ngừng lại. Thật ra giống với miêu tả của Tiêu Vũ Hiết, bọn họ có vẻ ném chuột sợ vỡ đồ với những thân thể trong dung dịch màu lục này. Diệp Vân Khinh lợi dụng điều này chạy trốn một lần lại một lần khỏi súng lazer trí mạng. Trong quá trình đó, anh sớm mất đi liên hệ với Thẩm Nhiễm, cô chạy quá chậm, anh lại không thể cõng cô ta chạy. Tuy rằng nể mặt Thẩm Nhiên anh nguyện lý chìa tay giúp đỡ, nhưng cũng phải xem bản thân cô ta nỗ lực nữa.
"Bọn họ dừng lại ?" Diệp Vân Khinh không kịp thở đứng yên tại chỗ, một tay tựa vào vách tường bên cạnh, quay đầu đánh giá hộ vệ phía sau, "Các anh không chuẩn bị tiếp tục đuổi theo sao?"
Tiêu Vũ Hiết thành công ?
Lúc này Diệp Vân Khinh cần phải cảm thấy cao hứng, anh bỗng có cảm giác như trút được gánh nặng, thân thể còn chưa hoàn toàn thích ứng được cảm giác chênh lệch này. Từ trước giãy giuạ cầu sinh trong trò chơi, mỗi ngày trôi qua đều thật phong phú, nhưng hiện tại... Anh cũng không biết lái phi thuyền vũ trụ mà.
Hơn nữa, nên cứu ra những người khác thế nào?
Bên kia, sau khi phá hủy chiếc máy này, Tiêu Vũ Hiết cẩn thận tìm kiếm tung tích mấy người Diệp Vân Khinh trong phòng theo dõi. Cô tìm được Thẩm Nhiễm đang ôm đầu gối tránh trong ô vuông, Diệp Vân Khinh sững sờ đứng trên hành lang và Dương Hộ ngã trên mặt đất. Trong đại sảnh này cô tìm kiếm cách có thể khiến người ta thoát ly trò chơi.
Trong đại sảnh tối như mực này, cái gì đều không thấy rõ, trước tiên cô mò mẫm bật đèn ở vách tường, ánh sáng trắng của ngọn đèn chiếu sáng toàn bộ đại sảnh, sau đó tìm được phòng điều khiển, trên đó có một quyển sách hướng dẫn trò chơi chân thật.
Sách hướng dẫn sử dụng? Quyển sách hướng dẫn này được những nhà khoa học kia để lại sao?
"Này " Cô không vội nhìn sách hướng dẫn ngay, mà mở đài radio khống chế ra, khụ hai tiếng rồi mới nói: "Hiện tại tôi đang ở trong phòng điều khiển, có thể làm phiền người ở đây xuống dưới sao? Từ thang máy trực tiếp xuống đến tầng năm trăm, tôi đã mở thang máy cạnh đại sảnh, cơ quan trong thông đạo đã bị hủy, có thể an toàn thông qua, cám ơn."
Trên phi thuyền chỉ có hai thân ảnh đứng lên, trong một chiếc phi thuyền khổng lồ như vậy lại chỉ có ba người tồn tại.
Sau khi Diệp Vân Khinh cùng Thẩm Nhiễm thành công đi phòng điều khiển, bọn họ nghiên cứu sách hướng dẫn sử dụng ở đó, cũng làm vài thử nghiệm nho nhỏ, xác nhận hướng dẫn sử dụng là chính xác thì mới ấn vào cái nút màu lục trên bàn điều khiển. Chỉ một lát sau, trong clip theo dõi biểu hiện toàn bộ dung dịch màu xanh lục trong kho tiêu bản biến mất, một đám người xích͙ ɭõa thong dong bước ra từ bên trong.
"Chúng ta thành công?" Diệp Vân Khinh nói, "Nhìn thấy không Thẩm Nhiên."
Thẩm Nhiễm không biết rằng bọn họ có được kỹ năng phải hy sinh một đội hữu, cũng không biết bọn họ thoát ly trò chơi này như thế nào—— có lẽ cô biết, lại không muốn nhận ——cô nghe được lời của Diệp Vân Khinh thì lập tức dõi mắt tìm kiếm bóng dáng Thẩm Nhiên trong video, mà ánh mắt của Tiêu Vũ Hiết cũng dừng ở một điểm nho nhỏ trên màn hình.
"Chúng ta, " cô chỉ vào màn hình, "Hình như dừng ở một tinh cầu."
Diệp Vân Khinh lại gần nhìn vào màn hình.
Anh thấy được một khoảng không xanh lục.
----------oOo----------
P/s: Hết truyện nha, chả có CP nào cả. Tác giả thần kinh, tay tàn không biết viết cp