Chương 103: Nơi tránh nạn 10
Đại sảnh này rộng phải bằng một sân bóng, những vệ binh sắp hàng ngay ngắn chỉnh tề. Tiêu Vũ Hiết vừa lao ra hành lang, vệ binh liền đi tới chỗ cô, phản ứng của cô cực nhanh, mượn lực từ vách tường tránh thoát những tia laser đột nhiên bắn tới, nhanh chóng di động dọc theo phần bên trái đại sảnh.
Đẩy ra cánh cửa tận cùng phía bên trái đại sảnh, ba buồng thang máy hiện ra trước mặt cô. Cô ấn nút để dùng thang máy, nhưng chúng nó không có động tĩnh gì, hình như không nhạy. Tiêu Vũ Hiết cực nhanh vung trường kiếm lên, bổ vào khe hở giữa cửa thang máy, trực tiếp mở thang máy ra, nhảy vào trong, tránh thoát một chuỗi laser của vệ binh từ đằng sau.
Cô vận khinh công lên, hai tay đeo bao tay luân phiên mượn lực của đống dây giữa thang máy, trượt xuống dưới nhanh như gió. Bên trong thang máy tối như mực, thể lực của cô cấp tốc giảm xuống, cô phải túm lấy dây thang máy thở gấp một tiếng.
Trận rượt đuổi đoạt mệnh này không ngừng hao phí thể lực của cô, tinh thần thì lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng. Nhưng mà tin tức tốt là âm thanh điện tử nữ và điểm đỏ như bóng với hình kia không còn nữa. Trong thang máy trống không một vật, khiến cô rất có cảm giác an toàn.
Tiêu Vũ Hiết nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục đi xuống. Không biết đã xuống bao lâu, có lúc còn đυ.ng phải thang máy đi lên nhưng bị cô linh hoạt né tránh. Cho đến thời gian đếm ngược của nhiệm vụ còn có một giờ, cô mới cảm giác được chính mình rơi xuống đáy.
ng bóng đêm cô lần mò mở cửa thang máy ra, tầng này không biết là khu vực nào, bên trong không có đèn. Tiêu Vũ Hiết cẩn thận đeo mắt kính hồng ngoại lên mới có thể miễn cưỡng trông thấy rõ ràng phía trước. Trước mắt là một hành lang nhỏ hẹp. Hai bên hành lang là vách tường bằng thép, cô thử ném một bộ quần áo vào trong, bên trong vách tường lập tức bắn ra laser chi chi chít chít. Lúc quần áo rơi xuống đất thì chỉ còn là mảnh nhỏ.
"Phòng thủ nghiêm mật như vậy sao?" Cô nghĩ thầm trong lòng, "Bên trong sẽ cất giấu thứ gì nhỉ?"
Tiêu Vũ Hiết tiếp tục ném những thừ khác vào bên trong, cho đến khi cô thấy rõ dấu vết laser, phát hiện trên đỉnh có khe hở nho nhỏ đủ để chui qua. Có lẽ là nhà thiết kế thông đạo này không nghĩ tới có người có thể đi qua từ trên trần nhà, nhưng cô quyết định thử một lần.
Trước khi đi, cô dùng nội lực bao lại tay mình, thử vươn ra ngón tay vào trong. Lúc laser bắn ra, tay cô nóng lên, đầu ngón tay có dấu vết bị bỏng, nhưng cũng không bị xuyên thủng. Điều này có nghĩa là nội lực của cô vẫn có thể đủ ngăn cản một hai lần laser. Điều này không thể nghi ngờ khiến cô yên tâm hơn rất nhiều.
Cô trèo lên trần nhà như thằn lằn, thuận lợi thông qua thông đạo laser ở nơi này, tiếp đó lại gặp được đủ loại cạm bẫy công nghệ cao nhưng đều bị cô nhất nhất hóa giải. Cho đến khi cô thông qua trạm gác cuối cùng này, trên người lại tiếp tục xuất hiện điểm đỏ nhỏ và âm điện tử nữ: "Phát hiện kẻ xâm nhập, phát hiện kẻ xâm nhập."
Thanh âm này mau hơn rất nhiều so với lúc nãy. Nhưng Tiêu Vũ Hiết lại có thể nghe được sự kinh hoảng bên trong đó, cô đẩy cửa ra, nhìn quanh bốn phía, sau khi xác nhận không có nguy hiểm mới bật đèn pin lên. Đại sảnh này rộng bằng hai bãi bóng, trên vách tường, trên giá, treo vô số màn hình truyền phát camera theo dõi. Cô lần mò đi vào nhưng không gặp được bóng người nào cả.
Kỳ lạ thật, nơi này truyền phát nhiều băng theo dõi như vậy, tại sao lại không có người nào giám sát? Hay là... Đầu ngón tay cô không khỏi gõ gõ cái máy vĩ đại ở giữa.
"Xin chào." Âm thanh điện tử liên tục báo có kẻ xâm nhập đột nhiên chuyển hoán thái độ, trở nên hòa ái dễ gần: "Tôi là trí thông minh nhân tạo Tiểu Trụ."
Tiêu Vũ Hiết trừng to mắt, khẩn cấp liên hệ Diệp Vân Khinh xử lý loại tình huống này.
"Trí thông minh nhân tạo?" Diệp Vân Khinh bị đánh thức xoa xoa hai mắt mình, nghe được tin tức này thì cảm giác buồn ngủ không cánh mà bay, "Em hỏi hỏi nó xem tình hình nơi tránh nạn là thế nào."
Tiểu Trụ này dường như có điều gì cố kị vậy, rất ngoan ngoãn trả lời vấn đề của cô.
Trước khi mạt thế tới, những nhà khoa học phát hiện chiếc một phi thuyền vũ trụ được giấu ở sâu dưới lòng đất này, nhưng mà trong tình cảnh mấy phương thế lực đấu đá nhau, chưa chuẩn bị sẵn sàng đã vội vàng chui vào bên trong khai quật, thả ra bệnh độc ký sinh trí mạng. Bọn họ gặp được zombie, động vật, thực vật có trí tuệ đều là bởi loại bệnh độc này.
Sau khi biết được mức độ nghiêm trọng của sự việc, chính phủ lệnh cho quân đội mạo hiểm sinh mệnh thanh lý sạch độc zombie được giấu ở trong đó, cũng khẩn cấp nghiên cứu vắc-xin phòng bệnh, sửa một bộ phận phi thuyền vũ trụ này thành nơi tránh nạn, cung cấp nơi ở cho các nhà khoa học gia, quân đội và các chính khách, phú hào nghe được tin mà tới.
"Những nhóm nhà khoa học gia kia đâu?" Tiêu Vũ Hiết cũng không hoàn toàn tin tưởng "Trí thông minh nhân tạo" này, "Vì sao không nhìn thấy bóng dáng bọn họ đâu."
"Hệ thống trục trặc, hệ thống trục trặc, " âm thanh nữ điện tử lặp lại vài câu, sau đó chợt đổi một giọng nam, "Những nhà khoa học cũng không tồn tại."
"Những nhà khoa học gia đầu tiên đi lên thuyền Noah cứu nạn, " Âm thanh nữ điện tử kiên định phản bác, "Bọn họ là nhóm người đầu tiên đi lên thuyền Noah cứu nạn."
Tiêu Vũ Hiết cạn lời mà đối diện với hai thanh âm tranh cãi ——thực ra cũng không thể nói là tranh cãi —— bên nào cũng cho là mình phải, khiến cho bản thân trí thông minh nhân tạo cũng choáng váng. Ở trong ấn tượng của nó, những khoa học gia đã sớm đi lên Noah thuyền cứu nạn cũng chính là chiếc phi thuyền vũ trụ này, nhưng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì bỗng biến mất tập thể, thậm chí trí thông minh nhân tạo đã khống chế theo dõi toàn hệ thống đều không rõ ràng.
Thấy chúng nó ầm ĩ cũng không ra được kết quả gì, Tiêu Vũ Hiết chỉ có thể hỏi vấn đề kế tiếp dời đi sự chú ý của chúng nó, "Chuyện ngày đó là thế nào? Thế giới này có phải một trò chơi hay không?"
Im lặng cả nửa ngày, hai âm thanh điện tử đều không trả lời, thủ nhi đại chi là một âm thanh điện tử già nua, "Bắt giữ đến từ mấu chốt, trò chơi, mở ra kho số liệu thuyền Noah cứu nạn, kho số liệu thuyền Noah cứu nạn đã hư hao, đang đọc số liệu còn tồn tại."
"Trò chơi chân thật." Âm thanh điện tử cơ giới già nua đọc ra, "Tuyệt đối chân thật, dùng cho chủng tộc khôn sống mống chết."
"Tiếp tục." Tiêu Vũ Hiết chờ nửa ngày không thấy nó đọc tiếp, chỉ có thể truy vấn, "Cụ thể là hình thức gì? Làm thế nào thoát ly trò chơi?"
"Trò chơi chân thật chia thành ba loại, loại thứ nhất loại, tận thế, " Âm thanh điện tử già nua nói, "Loại thứ hai đã hư hao, loại thứ ba, đã hư hao, phương pháp thoát ly trò chơi: Tử vong trong trò chơi."
Tử vong trong trò chơi có thể thoát ly trò chơi? Đối mặt cái chuyện chết chóc này, Tiêu Vũ Hiết vẫn luôn ôm thái độ cảnh giác cao nhất, "Tôi không tin, tôi đã chết một lần , nhưng vẫn còn trong trò chơi."
Điểm đỏ nhó càng nháy nhanh hơn, "Trò chơi close beta, tham khảo nguồn cung cấp số liệu chính thức, người chơi sống đến cuối cùng, được hưởng tất cả trí nhớ của trò chơi close beta."
Điều này cũng tương tự với suy đoán của cô.
Tiêu Vũ Hiết đứng ở nơi đó, im lặng thật lâu, điểm đỏ nhỏ cũng không nhấp nháy nữa, chỉ lẳng lặng dừng trên người cô.
"Không gian dị độ là cái gì?" Cô hỏi.
Đối với vấn đề này, âm thanh điện tử già nua lại rất cho đáp án rất nhanh, để người chơi "Hưởng thụ" trò chơi thật tốt, trò chơi chân thật riêng đặt ra không gian dị độ, miễn phí cung cấp nước, đồ ăn, sản phẩm tiếp tế tiếp viện và kỹ năng.
Theo lời chúng nó, trò chơi này phảng phất chẳng có điểm nào không tốt hết, chết trong trò chơi thì chỉ là thoát ly trò chơi, trở lại hiện thực, nhưng mà..."Tôi tiến vào trò chơi lúc nào chứ?"
"Trí nhớ khi tiến vào trò chơi của người chơi đã bị tẩy trừ tập thể, " Âm thanh điện tử già nua nói, "Đó là để cung cấp cảm giác chân thật nhất cho người chơi."
Nói cũng đúng, nếu như mọi người biết đây là một trò chơi thì sẽ không giãy giụa cầu sinh giống như bây giờ.
Tiêu Vũ Hiết nhắm mắt lại, thở dài, cầm chủy thủ lên, dường như định cắt cổ mình, nhưng mà tại thời khắc mấu chốt này, cô bỗng dừng tay, mỉm cười nói, "Lời ngươi nói rất có lý, nhưng ta không tin."
Cô bỏ chủy thủ xuống, từ trong ba lô lấy ra một thùng xăng nhỏ, hắt lên cái máy đặt trong đại sảnh kia, điểm đỏ nhỏ nhanh chóng nhấp nháy , âm thanh điện tử già nua vọng lại ở trong đại sảnh, "Cô đang làm cái quái gì vậy?"
"Đừng hòng lừa ta , " Cô vừa hắt xăng lên máy móc, vừa nhìn thời gian nhiệm vụ của mình, còn có ba phút là nhiệm vụ bắt buộc sẽ kết thúc, "Tử vong có thể thoát ly trò chơi? Một chữ tôi cũng không tin."
Như trước đây, có lẽ cô còn bán tín bán nghi. Nhưng sau khi phục sinh Tử Diệu không có kết quả, nam vệ binh nói ý thức của người ở nơi tránh nạn trực tiếp tiêu tán không thể phân đi ra được. Thậm chí cả chuyện trước trước nữa, chuyện ở thế giới hiện thực giống y hệt không gian dị độ, nhưng cô lại không có nửa phần trí nhớ về bão tuyết, lúc đó cô liền biết, dù cho thế giới này có phải trò chơi hay không, nhưng nó khẳng định đã xảy ra vấn đề gì đó.
Đã xảy ra vấn đề, như vậy trí thông minh nhân tạo khuyên cô tự tử này thật đáng chết, chúng nó có lẽ sẽ không gạt người, nhưng chúng nó hoàn toàn có thể che giấu một số tin tức quan trọng mấu chốt nhất. Ngẫm lại, lúc mà tay cô đặt lên cái máy móc thì âm thanh nữ điện tử mới mở miệng nói chuyện dời đi sự chú ý của cô...
Cái máy này nhất định có vấn đề.
Cô lấy đá đánh lửa trong ba lô ra, nhẹ nhàng gõ một cái, hỏa hoa văng khắp nơi, âm thanh điện tử già nua không thể không mở miệng ngăn cản, "Xin ngài dừng tay, phóng hỏa ở trong này phi thường nguy hiểm."
Tiêu Vũ Hiết nhìn chằm chằm thời gian đếm ngược của nhiệm vụ, cười ha ha, "Ngươi đang nói với ta là, những nhà khoa học kia đều đi rồi."
Trí thông minh nhân tạo im lặng thất ngữ.
"Còn có, " Cô châm một ngọn lửa nhỏ, ném vào xăng trên máy móc, lửa liền hừng hực bốc cháy lên rất nhanh, trong ánh lửa hồng, nụ cười của cô càng chói mắt, "Ngươi rốt cục là trí thông minh nhân tạo..."
"Hay là...người ngoài hành tinh gì đó?"