Chương 5: Husky đã nói rồi

Tống Diễm nhớ rõ giọng nói này, chính là thủ lĩnh ăn mày lúc trước bảo bọn họ gia nhập Cái Bang, nếu không thì đi trộm chém cơm của chó.

Chó trong l*иg ngực y cũng rất cảnh giác, vội vàng bò dậy khỏi l*иg ngực Tống Diễm, vừa mới đứng lên đã đối diện thân mật với nhóm nha dịch số 1 tiến vào.

Hiển nhiên, bọn nha dịch này không thân thiện.

Bởi vì bọn họ thấy husky bên người Tống Diễm, đúng là con chó Kinh Triệu Doãn đại nhân làm mất.

Ăn mày kia nói: "Quan gia nhìn cho kĩ, chính là con chó này, tiển nhân không lừa ngài phải không."

Một đám nha dịch phá đổ cửa miếu, nhìn husky ngồi xổm bên chân Tống Diễm, bộ dáng ngoan ngoãn thuận theo kia trước giờ bọn họ chưa từng thấy qua.

Duy nhất có một lần, là lúc nó cắn rác áo lông cáo của Kinh Triệu Doãn Tam di thái, vẻ mặt vô tội nhìn Tam di thái muốn lấy đao làm thịt nó.

Còn có chính là hiện tại, nó ngồi ngoan ngoãn bên cạnh Tống Diễm, nếu không rõ, còn tưởng con husky này từ nhỏ được nuôi bên người Tống Diễm ấy chứ.

Thân mật quá mức rồi.

Bọn nha dịch cho đầu lão ăn mày kia hai khối bạc vụn, ăn mày kia trề miệng trào phúng với bọn Tống Diễm, cầm bạc vui mừng chạy đi.

Tống Diễm che chở husky bên người: "Chó này đi theo ta, không phải ta trộm, không tin ngươi hỏi nó đi."

Nha dịch cười nói: "Đừng đùa, nếu nó có thể nói chuyện thì ngươi chính là cha ta."

Kết quả hắn vừa dứt lời, husky liền há mồm cực kì không tiêu chuẩn phát ra hai âm: Có thể nói......

Trong nháy mắt như vậy, không khí trong căn miếng tàn có chút xấu hổ, Tống Diễm che miệng ho nhẹ một tiếng, quay đầu lại nhìn đám ăn mày, không nói thêm gì.

Sắc mặt nha dịch nói chuyện không quá đẹp, vội tiến lên nói: "Mang đi mang đi mang đi, đều mang đi, một đám trộm chó, trước kia các ngươi ảnh hưởng tới diện mạo kinh thành cũng thôi đi, hiện tại còn trộm chó, nhất định phải dạy dỗ các ngươi thật tốt."

Tống Diễm không muốn á. Lần này đi gặp phải Kinh Triệu Doãn, thân phận y khẳng định lsẽ bại lộ, đến lúc đó muốn chạy cũng chạy không thoát.

Vì thế Tống Diễm vội vàng sai sử Husky vọt qua bọn nha dịch, mà y nhân cơ hội bỏ chạy, kết quả dưới chân có gió, lại phát hiện thế vẫn ở nguyên chỗ, cổ áo y bị người túm lấy.

Người nọ sức lực to lớn, y vậy mà không dịch được nửa bước.

Tống Diễm kinh ngạc quay đầu lại, nha dịch khác đã túm được những ăn mày khác, cùng với con husky ngốc nghếch kia, lúc này nó đang bị người ấn ở trên mặt đất âng ẳng kêu không ngừng.

Tống Diễm thở dài một tiếng, có chút hoài nghi nhìn những nha dịch đó, chẳng lẽ lần đầu tiên y chạy trốn phải lấy thất bại để chấm dứt sao?

Một đường bị áp giải về phái nha môn, ăn mày nhỏ đều canh giữ bên người Tống Diễm, lo lắng nhìn hắn: "Ca ca, ngươi đừng lo lắng, ta đã nói sẽ bảo vệ ngươi, lát nữa nếu bọn họ nếu là đánh ngươi, ta thay ngươi chịu."

Tống Diễm nhìn ăn mày nhỏ, duỗi tay xoa xoa đầu cậu: "Không sao cả, ta không sợ bọn họ."

Ăn mày nhỏ nhìn y, trong đôi mắt rực rỡ ẩn chứa lo lắng: "Ca ca, làm quan đều không có ai tốt, ngươi lớn lên đẹp như vậy, ta sợ bọn họ sẽ bắt nạt ngươi."

Tống Diễm phụt cười ra tiếng: "Ngươi còn tuổi nhỏ, lấy đâu nhiều ý tưởng khổ đại cừu thâm như vậy chứ?"

Ăn mày nhỏ nhấp môi không nói, cúi đầu không hề nhìn Tống Diễm, lẩm bẩm nói: "Tóm lại, ta sẽ bảo vệ ngươi."

Tống Diễm nhếch môi cười nhạt, chỉ cảm thấy tên nhóc ăn mày này thật thú vị, còn thú vị hơn so với ba tên kia.

Khi Kinh Triệu Doãn đang ngủ gật trong công đường, nằm mơ thấy Tam di thái đang nghênh đón hắn vào phòng, khóe miệng cũng điên cuồng giơ lên, lúc sắp cười ra tiếng, nha dịch về báo tin trước chạy lại, vừa chạy vừa nói:

"Tìm được rồi, đại nhân, tìm được rồi."

Một tiếng kêu này, làm Kinh Triệu Doãn sợ tới mức từ trong mộng bừng tỉnh, vội vàng đứng lên khỏi ghế, phân phó:

"Người đâu, mau đi mời thừa tướng đại nhân, tìm được rồi, mau đi! Mọi người chuẩn bị, chuẩn bị nghênh đón."

Kinh Triệu Doãn nói vội vàng, vội từ phía sau án bàn đi ra, đội mũ quan tới phía trước công đường, đôi tay chắp lễ nghênh đón bọn nha dịch mang theo Tống Diễm cùng đám ăn mày đi vào công đường.

Các nha dịch có mặt đều có chút buồn bực, không biết Kinh Triệu Doãn vì sao lại hành đại lễ như thế, bổ đầu nói: "Lão gia, ngài...... Ngài đây là hành đại lễ như vậy cho ai nha?"

Kinh Triệu Doãn nói: "Đám người không muốn sống các ngươi, mau hành lễ nhanh, nghênh đón bệ hạ."

Bổ đầu có chút nghi hoặc sờ sờ tóc: "Lão gia, ngươi không phải bảo chúng tôi giúp ngài tìm chó sao, chúng tôi tìm về cho ngài rồi, ngài xem, không tìm thấy bệ hạ."

Kinh Triệu Doãn vừa nghe không tìm thấy bệ hạ, vậy trận đại lễ vừa rồi của hắn không phải mất trắng sao.

Kinh Triệu Doãn không vui, trầm mặt đứng dậy nhìn Tống Diễm nhận lễ của hắn, tầm mắt dừng trên Husky bên người y, tức tới mức hắn dậm chân, chỉ vào đầu Tống Diễm liền mắng:

"Một tên ăn mày như ngươi mà cũng dám giả mạo bệ hạ, ngươi có mấy cái gan hổ hả? Trộm chó của bổn lão gia, còn giả mạo bệ hạ, gϊếŧ, gϊếŧ ngươi!"

Kinh Triệu Doãn nói hung ác, còn duỗi tay vỗ vỗ khuôn mặt Tống Diễm: "Ngươi cho rằng ngươi lớn lên đẹp thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Nói cho ngươi biết, giả mạo Bệ hạ sẽ bị chém đầu!"

Tống Diễm thẳng băng nhìn hắn, nhanh chóng gạt tay Kinh Triệu Doãn đang đặt trên mặt mình, có chút nghi hoặc: "Làm sao ngươi biết ta là giả mạo bệ hạ?"

Kinh Triệu Doãn trào phúng cười nói: "Bệ hạ mất tích cả triều văn võ đều biết, ngươi cái tên mày này hỏi thăm nhiều như vậy làm cái gì, nhìn ngươi lớn lên đẹp, lão gia ta cũng không làm khó ngươi, trộm lão gia chó, cho tử hình đi."

Kinh Triệu Doãn lời này vừa ra, thừa tướng liền vội vàng đi vào trong, có chút vội vàng nói:

"Nghe nói tìm được bệ hạ rồi."

Kinh Triệu Doãn nghĩ thầm toang rồi, vừa mới cũng không biết là ai nhanh cẳng như vậy, lại mời thừa tướng tới, lúc này còn hỏi tới chính đường.

Kinh Triệu Doãn phân phó mau nhanh chóng áp giải đám ăn mày này xuống, còn bản thân thì đi đón thừa tướng: "Hiểu lầm hiểu lầm, thừa tướng đại nhân."

Thừa tướng không để ý đến Kinh Triệu Doãn, nhìn thiếu niên dáng cao bị đám nha dịch áp giải.

Ai bảo y đẹp nhất, vóc dáng tốt nhất, thừa tướng đương nhiên liếc mắt một cái liền nhìn thấy y.

Tống Diễm đương nhiên cũng là cố ý quay đầu để thừa tướng nhìn đến, nếu không y là hoàng đế vì giả mạo hoàng đế bị thần tử gϊếŧ chết.........

Cũng rất mất mặt.

Y có thể ném ngôi vị hoàng đế, nhưng tuyệt không thể ném mặt mũi!

Vì thế.

Thừa tướng hoảng loạn chạy vội đến chỗ Tống Diễm, kinh hỉ nói: "Bệ hạ, bệ hạ, thật sự thần tìm được người rồi, người đây, mau cởi trói cho bệ hạ!"

Kinh Triệu Doãn đứng ở trong viện với thừa tướng và Tống Diễm, bỗng nhiên nhớ tới hắn vừa mới duỗi tay vỗ vào mặt Tống Diễm.

Nhất thời liền cảm thấy nửa bên mặt mình có chút tê dại, đặc biệt là khi đối mặt với Tống Diễm cười như không cười kia, hai đầu gối Kinh Triệu Doãn mềm nhũn, quỳ xuống công đường.

- -----------*--------------