Chương 1

1.

Giữa mùa đông giá rét, khói mù mịt bay tán loạn khắp thành Kim Lăng, khắp nơi đều là vẻ hoang tàn.

"Quý Yến, giao tên cẩu Hoàng đế đó ra đây, nếu không ta sẽ gϊếŧ bọn họ!"

Thủ lĩnh phản quân ở phía sau đằng đằng sát khí, lưỡi đao lạnh lẽo dán chặt vào cổ ta và Sở Linh.

Sở Linh ở ngay bên cạnh ta, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, giống như một giây sau sẽ ngất xỉu tại chỗ:

"Quý ca ca, ta không muốn chết, xin huynh hãy cứu ta."

Ta nhìn thấy Quý Yến đứng thẳng, cẩm bào màu trắng không nhiễm bụi trần.

Mặc dù ở trong loại tình cảnh này, y vẫn lạnh nhạt như cũ, không hề tỏ ra yếu thế.

Y nhíu mày: "Thả họ ra."

Đương nhiên phản quân sẽ không làm theo lời y nói, hắn vừa siết chặt tay, ngay lập tức trên cổ ta và Sở Linh có thêm một vết máu.

"Giao cẩu Hoàng đế ra, ta có thể tha mạng cho bọn họ."

Quý Yến nắm chặt tay.

Ta nhìn vẻ buồn bực trên mặt y, không thể không thở dài.

Với sự cẩn thận của Quý Yến, mặc dù Hoàng đế này chỉ là một con rối, y cũng sẽ không dễ dàng bỏ đi.

Thủ lĩnh phản quân ở phía sau còn đang thúc giục, ánh mắt ta và Quý Yến giao nhau.

Đồng hành cùng Quý Yến nhiều năm, chỉ một ánh mắt ta liền biết y muốn làm gì.

Chẳng qua là y muốn ta thừa cơ tấn công tên thủ lĩnh phản quân.

Cho dù trong tay hắn có đao, cho dù phản quân dưới tường thành có thể đâm ta thành cái sàng ngay lập tức.

Nhưng Quý Yến vẫn không quan tâm.

Bởi vì y biết ta sẽ không chết.

Cũng giống như trước đây.

Quý Yến bị đuổi gϊếŧ, ta bảo vệ y.

Rượu bị hạ độc, ta uống thay y.

Thích khách ám sát y, ta vượt lên chắn kiếm.

Thương tích trên người đã nhiều vô số kể, nếu không phải được hệ thống giao cho năng lực, e rằng ta đã sớm rơi vào địa ngục rồi.

Ta ngẩng đầu nhìn Sở Linh, sau đó quay lại khẽ lắc đầu với y.

Ngại quá, lần này không được, ta chỉ còn lại một mạng.

2.

Nửa canh giờ trước, thanh âm của hệ thống đột nhiên vang lên:

【Ký chủ lưu ý, bởi vì máu đầu tim của ngươi đã mất, năng lực tự chữa thương siêu cấp đã hết hiệu lực. 】

Ta sửng sốt hai giây, lập tức phản ứng lại.

Năng lực đã mất đi hiệu lực, vậy chẳng phải ta chỉ còn lại một mạng này thôi sao?

Nghĩ tới đây, ta lặng lẽ thu hồi bàn tay vươn ra bên hông.

Vốn định cho thủ lĩnh phản quân một đòn chí mạng rồi trốn thoát bằng cách giả chết…

Thế nhưng ta chỉ còn lại một mạng, vậy thì quên đi.

Đã được 90/100%.

Chỉ còn 10% tiến độ là công lược thành công, không nên để có sai sót vào lúc này.

Thấy ta lắc đầu, trên mặt Quý Yến hiện lên một tia kinh ngạc.

Y cau mày, ánh mắt nhìn về phía ta, như đang trách ta không nên tùy ý làm bậy như vậy.

Cũng đúng, dù sao y vẫn tưởng rằng ta là một con gián đánh mãi không chết kia mà.

Hai bên giằng co nửa ngày, mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối.

Thấy khuôn mặt Quý Yến vẫn không chút thay đổi, trong lòng thủ lĩnh phản quân cùng đường cũng có chút không yên:

"Nếu ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, vậy đừng trách ta không khách sáo!"

Hắn ta tiện tay ném ta về phía binh lính bên cạnh, sau đó chĩa mũi đao vào mi tâm Sở Linh.

Cổ ta bị bóp chặt, còn Sở Linh ở bên cạnh thì khóc rung trời.

"Hiện tại ngươi chỉ có một lựa chọn."

Thủ lĩnh phản quân u ám nói:

"Ngươi phải giao tên cẩu Hoàng đế kia cho ta."

"Hai cô nương này, ngươi chỉ có thể giữ lại một người."

3.

Tiến, thì cả hai đều thiệt, còn lui, thì tạm thời được thở dốc một hơi.

Trầm mặc hồi lâu, Quý Yến tiến lên một bước:

"Ta giao Hoàng đế cho ngươi, giữ Sở Linh lại."

Vẻ mặt y phức tạp, trong mắt hiện lên vẻ hối hận.

Giống như đang hối hận vì sao không lập tức đồng ý điều kiện lúc trước của hắn ta.

Sở Linh nghe vậy lập tức ngừng khóc vì kinh ngạc, trong mắt lấp lánh ánh nước khiến người ta thương cảm.

Ta đã nghe thấy lựa chọn của y, nhưng ta không bất ngờ.

Cũng bình thường mà, Sở Linh rất yếu ớt, mà ta ở trong lòng y là một người sẽ không dễ chết, cho dù bị chém cũng không sao, dù sao ta cũng có thể phục hồi trong vài ngày.

Dùng một nữ nhân đổi lấy thời gian kéo dài hơi tàn, đổi lại là bất kỳ một người nào, chỉ sợ đều có thể đưa ra quyết định như vậy.

Nhưng dù trong lòng ta đã rõ ràng, ta vẫn chưa từ bỏ ý định.

Dù sao cũng giúp đỡ lẫn nhau mười hai năm, ít nhiều vẫn có chút cảm tình.

"Còn ta thì sao? Nếu ta thực sự chết thì sao? Nếu ta không thể sống thì sao?"

"Nàng sẽ không."

Quý Yến vội vàng nói.

Y trầm mặc chốc lát:

"Thân thể Sở Linh yếu ớt, nàng bị thương sẽ không chết, còn nàng ấy sẽ."

"Thu Thu, thiệt thòi cho nàng rồi."

Ta cúi đầu im lặng.

Sở Linh là biểu muội của Quý Yến, cũng là người Quý Yến đặt ở đầu quả tim.

Vừa là người thân, vừa là ánh trăng sáng.

Là người y yêu thật lòng.

Mà ta chẳng qua chỉ là một đồng bọn, một cấp dưới, một người có thể tùy thời vứt bỏ.

Ta cười khẽ.

Tất cả ngày đêm làm bạn, xả thân cứu giúp, giờ phút này đều giống như một trò đùa.

Đi mà công lược cha ngươi đi!

Ta quay đầu khoát tay với thủ lĩnh phản quân:

"Không cần ngươi động thủ, ta tự làm."

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ta ra sức thoát khỏi binh lính, xoay người chạy về phía tường thành.

【Nhiệm vụ của Dư Yên Thu đã thất bại, xin rời khỏi thế giới.】

Gió thoảng qua tai, đứng trên bờ tường thành, ta nhìn thế giới mà mình đã ở trong mười hai năm lần cuối.

m thanh hệ thống đang không ngừng lặp đi lặp lại bên tai:

【Đề nghị ký chủ suy nghĩ cẩn thận, nhiệm vụ lần này có hi vọng hoàn thành.】

【Đề nghị ký chủ suy nghĩ cẩn thận. 】

【Đề nghị ký chủ...】

Hoàn thành con khỉ, mấy năm trước ngươi cũng nói vậy!

Phần còn lại ta không thể nghe thấy.

Trước khi chết, hình ảnh duy nhất còn sót lại trong tâm trí chính là dư quang Quý Yến lảo đảo chạy về phía ta, liều mạng gọi tên ta.

Đó là nỗi hoảng loạn và đau khổ mà ta chưa từng thấy trước đây.

Chắc y đã nhận ra.

Nhận thấy mọi thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của y.

Không sao, không sao cả, chúng ta có duyên gặp lại.

4.

Trở lại không gian nhiệm vụ, nỗi đau vẫn chưa nguôi ngoai, ta lại được báo rằng nửa giờ sau có người đến để cứu mình.

Lời này vừa nói ra, không khí lập tức trầm xuống.

Lần này ta không còn thời gian để đa sầu đa cảm, lập tức trợn tròn mắt:

"Ai?"

"Đệ đệ của ngươi, Thẩm An."

Thẩm An?

Thẩm An không phải đang ở biên cương sao? Sao lại về nhanh như vậy?

"Ý ngươi là sao? Sau đó xảy ra chuyện gì?"

Ta bối rối.

Người phụ trách trực tiếp ném cuốn sách cho ta:

"Tự xem đi."

Ta luống cuống tay chân cầm lấy, trợn mắt liếc nhìn.

Ù uôi! Hóa ra là một màn hình hiển thị.

Một phút trong không gian nhiệm vụ, một năm trong thế giới nhiệm vụ.

Thế giới ta từng sống đã trôi qua năm năm.

Ta thấy sau khi ta chết, Thẩm An mang quân viện trợ đến, tiêu diệt tất cả phản quân và tìm thấy thi thể của ta trong đống người chết.

Ta nhắm mắt lại, cảm thấy rất hối hận.

Phải, phải! Chỉ thiếu một chút.

Thật ra, người ta không thể buông tay không phải là Quý Yến mà là đệ đệ ta, Thẩm An.

Thẩm An là đứa nhỏ ta tiện tay nhặt được năm đó.

Ta nhìn thấy một đứa trẻ gầy guộc bên đường, trong lòng cảm thấy thương hại, bèn cho một bát cháo và mấy lạng bạc, không ngờ hắn cứ như vậy mà quấn lấy ta.

Hắn nói mình biết võ công, không sợ khổ cũng không sợ mệt.

Còn nói sức lực của mình lớn, ăn ít, cầu xin ta nhận hắn làm nô tài trong phủ.

Nhưng lúc đó ta vẫn còn nghèo, nào có tiền dư thừa nuôi hạ nhân, đương nhiên là một mực từ chối. Thế nhưng đứa nhỏ này cứ cương quyết, tuyên bố không có tiền bạc cũng không sao, nhất định phải đến làm trâu làm ngựa cho ta.

Thấy vẻ rụt rè của hắn, ta liền gật đầu đồng ý.

Nhưng tiền công thì vẫn phải đưa, dù sao cũng chỉ là ăn ít hai cái bánh bao mà thôi.

Trước khi gặp Quý Yến, ta đã cùng Thẩm An ngày ngày làm bạn.

Ta lớn hơn hắn sáu tuổi nên bảo hắn gọi ta là a tỷ.

Khi đó hắn rất dính người, bất kể ta làm gì cũng đi theo sau lưng ta.

Đáng tiếc cuộc sống như vậy không kéo dài lâu, kể từ khi ta bắt đầu nhận nhiệm vụ nghiêm túc công lược Quý Yến, hắn càng ngày càng trầm mặc, bắt đầu giữ khoảng cách với ta.

Sau đó hắn lập công, thành đại tướng quân, chủ động đi trấn giữ biên cương.

Ta và hắn chủ yếu một năm mới có thể gặp nhau một lần, ở chung cũng càng ngày càng không tự nhiên, có lúc ta còn cho rằng hắn chán ghét người tỷ tỷ như ta.

Nhìn bộ dạng kích động của Thẩm An trong hình, trong lúc nhất thời ta còn có chút ngạc nhiên.

Thì ra tiểu tử này quan tâm đến ta như vậy.

Trông Thẩm An ngày càng buồn bã, hoàn toàn đắm chìm trong nỗi đau mất ta.

Ta không đành lòng nhìn tiếp:

"Quên đi, trừng phạt như thế nào?"

Ta bất lực đóng cuốn sách lại, không muốn đọc tiếp những gì đã xảy ra sau đó.

Nhưng ngoài dự đoán của ta.

"Tạm thời không đề cập tới trừng phạt."

"Phía trên mới thông báo, thế giới này quả thật tương đối khó khăn, hơn nữa gần đây chúng ta thiếu nhân lực, bọn họ nói có thể cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội."

Nhìn ta hai mắt sáng ngời, người phụ trách chậm rãi nói câu tiếp theo:

"Ngươi có thể lựa chọn đi thế giới nhiệm vụ này một lần nữa, nếu đồng ý ta lập tức sắp xếp cho ngươi đi, nếu không đồng ý thì lập tức đi nhận phạt đi."

Ta sụp đổ trong nháy mắt:

"Còn muốn đi à?"

Không phải chứ! Có thôi đi không.

Người phụ trách không vội, trong nụ cười ẩn chứa dao găm:

“Ồ, tiền thưởng cuối năm…”

"Ta đồng ý!".

Suýt nữa là quên tiền thưởng cuối năm của mình!

Ta muốn khóc.

Vào giây cuối cùng khi tiến vào thế giới nhiệm vụ, ta loáng thoáng nghe thấy thanh âm ẩn chứa ý cười của người phụ trách:

"Đúng rồi, quên nói, lần này đối tượng công lược của ngươi thay đổi rồi."