Chương 2

04.

Rời khỏi phòng làm việc của bác sĩ Lý, trên đường trở về phòng bệnh, trong lòng tôi đầy phức tạp rối rắm.

Tôi hận Diêu Tinh Nam nhiều bao nhiêu cũng không thể nói rõ.

Trái lại, so với hận thì thấy đáng thương nhiều hơn.

Khi cô ấy sống, Lý Y Hợp và tôi thỉnh thoảng có nói qua vài điều về tình hình của cô ấy.

Việc cô ấy chết đã trở thành vết sẹo rất lớn trong trái tim của tôi và Lý Y Hợp. Quãng đời còn lại, chúng tôi ai cũng không nhắc về người này, nhưng tôi biết, trong sự trầm lặng của hai chúng tôi, sự ảnh hưởng của cô ấy chưa bao giờ biến mất.

Tôi đột nhiên nhớ lại, thời gian đó có rất nhiều bạn bè đã từng ra hiệu ngầm với tôi, rằng Diêu Tinh Nam không đơn giản; còn có người trực tiếp nói với tôi, cô ấy là một em gái trà xanh, thiếu đàn ông, thiếu tình yêu.

Còn tôi sau khi hiểu rõ gia đình của Diêu Tinh Nam lại nảy sinh một tia thương xót, cho rằng bởi vì cô ấy gia đình không hạnh phúc nên tính cách mới có vài chỗ không tốt.

“Mẹ cô ấy nuôi thế nào thì cô ấy lớn như thế đó, cũng không thể hoàn toàn trách cô ấy được.” – Lúc còn trẻ tôi không hiểu sự phức tạp của lòng người, chỉ khăng khăng muốn tìm lời giải cho tất cả mọi việc.

Vận mệnh là đang cười nhạo tôi sao?

Nó giống như đang nói, bạn có thể chịu đựng như vậy thì bạn đến nuôi đi?

Tôi nên làm thế nào đây?

Trở về phòng bệnh, Diêu Tinh Nam đúng lúc tỉnh lại, đôi mắt to của con bé nháy một cách mơ màng, con ngươi sáng ngời đảo một vòng, lập tức chuyển về phía tôi.

“Mẹ!” – Con bé la lên, trở mình muốn ngồi dậy, tôi vội vàng bước tới ngăn cản.

“Con đừng cử động, nằm ngoan nào.”

Con bé lập tức dừng động tác, chỉ dùng đôi mắt đó nhìn chằm chằm vào tôi, giống như sợ tôi biến mất vậy. Tôi kê lại gối cho con bé để nó nằm thoải mái hơn.

“Con có chỗ nào không thoải mái không?” – Tôi sờ nhẹ lên trán con bé, có chút nóng.

“Con đói rồi…” – Nó trả lời một cách ngọt ngào.

“Để mẹ đi mua gì đó cho con ăn.”

Thấy tôi đứng dậy muốn đi, con bé hoảng hốt đổi ý:

“Con không đói!”

“Mẹ đừng đi mà…”

Tôi dừng lại, liếc nhìn con bé, lại quay người dặn dò dì giúp việc mấy câu, đưa cho dì ấy một ít tiền và nhờ dì ấy đi ra ngoài mua đồ.

Dì giúp việc đi rồi, trong phòng còn lại tôi và Diêu Tinh Nam, tôi kêu nó ngủ một chút, truyền dịch xong sẽ gọi dậy, nhưng cho dù thế nào con bé cũng không chịu ngủ.

Tôi không có kinh nghiệm đấu trí với trẻ nhỏ, đành tùy con bé vậy. Trong lòng tôi buồn bực, nhịn không nổi cứ một lát lại nhìn chai thuốc truyền còn bao nhiêu.

“Mẹ ơi, mẹ đã đi đâu vậy?” – Diêu Tinh Nam nhỏ giọng, dường như lấy hết can đảm ra để hỏi.

“Mẹ đi kiếm tiền cho chúng ta.” – Tôi quyết định nói thật.

“Kiếm tiền?” – Con bé có chút hoài nghi – “Đi tìm ba ạ?”

“Không không không.” – Tôi vội vàng phủ định – “Lúc mẹ ra ngoài không phải đã mang theo rất nhiều túi sao, mẹ đem chúng đi bán, đổi thành tiền rồi.”

Cái đầu nhỏ của con bé nghiêng qua nghiêng lại trên gối, hình như có chút không hiểu: “Mẹ không thích chúng nữa sao?”

“Ừm, cũng không hẳn vậy.” – Tôi nghĩ một chút – “Nhưng mà bây giờ chúng ta cần tiền hơn.”

Diêu Tinh Nam gật gật đầu, biểu hiện vẫn là nửa hiểu nửa không, rốt cuộc thì cũng vẫn chỉ là một đứa nhỏ.

“Lúc mẹ cần tiền sẽ bán Tinh Nam đi sao?” – Giọng nói của con bé sợ hãi, đôi mắt cụp xuống, trên lông mi đã thấm nước mắt.

Trong lòng than một tiếng, tôi nhẹ giọng an ủi:

“Sẽ không đâu. Bởi vì Tinh Nam là bảo bối của mẹ mà, khụ khụ…”

“Mẹ bán túi là vì có rất nhiều túi, nhưng Tinh Nam thì chỉ có một thôi! Hơn nữa bán túi đi rồi mẹ với Tinh Nam sẽ có cuộc sống tốt hơn. Mẹ nói vậy con có hiểu không?”

Con bé gật mạnh đầu, rồi duỗi ngón trỏ ngắn ngắn ra ngoắc tôi, thấy vậy tôi chỉ đành đưa đầu qua đó. Con bé dùng cái tay nhỏ đó ôm lấy đầu tôi, nói một cách ngọt ngào: “Mẹ cũng là bảo bối của Tinh Nam đó.”

Nói xong con bé hôn lên mặt tôi một cái “chụt”.

Ngay lập tức cái mặt già này của tôi đỏ lên, sống lâu như vậy mà vẫn chưa được nghe lời bày tỏ trắng trợn như này, thật là xấu hổ quá đi.

May mà lúc này dì giúp việc trở lại. Tôi nhờ dì ấy đút cho Diêu Tinh Nam ăn, sau đó đến đại lý nhà đất theo số điện thoại mà khi nãy tôi nhờ dì tìm giúp ở bên ngoài.

Tôi nói rõ yêu cầu của mình cho bên môi giới, rất nhanh đã hẹn được xem nhà vào ngày hôm sau.

Chỉ có thời gian ba ngày mà Diêu Tinh Nam còn đang bệnh nữa, ai da, cả tinh thần và sức lực của tôi đều bị vắt sạch rồi.

Làm mẹ đơn thân thật không dễ mà!

May mà Diêu Tinh Nam bệnh không nặng, hạ sốt nhanh, ở lại bệnh viện một đêm đến sáng ngày hôm sau là xuất viện rồi.

Lúc đầu tôi định để con bé ở nhà đợi với dì giúp việc, một mình tôi chân cẳng có thể nhanh hơn, nhưng bất luận thế nào con bé cũng không chịu rời khỏi tôi, tôi chỉ đành bế theo nó đi xem phòng, còn một mình dì ở nhà thu dọn đồ đạc.

Người môi giới là một thanh niên trẻ gọi là tiểu Triệu, thấy tôi một mình mang theo con liền đem một chiếc xe đạp điện có ghế cho em bé ngồi đến. Thấy tôi ngạc nhiên, cậu ấy cười cười giải thích rằng ở đây có một cô gái rất giỏi, khi không có ai trông em bé thì phải đưa cả em bé đi làm, chiếc ghế trẻ em này chính là do cô ấy gắn thêm.

Đặt Diêu Tinh Nam vào ghế em bé, tôi lái xe chạy theo sau xe của tiểu Triệu. Bởi vì rất lâu rồi không đi loại xe như này nên tôi cảm thấy cả người mình cứng nhắc.

“Mẹ thật lợi hại.” – Diều Tinh Nam ngồi ở ghế em bé nói, giọng nói lanh lảnh khiến cho người ở bên đường đều nhìn về phía chúng tôi.

“A ha… Cảm ơn con.” – Tôi có chút xấu hổ, mắt vẫn không rời tiểu Triệu phía trước, lo mình đi lạc.

“Mẹ ơi, mẹ lái cái này thật là giỏi!” – Diêu Tinh Nam dồn hết tâm trí khen, nghe giọng điệu của con bé hình như là rất phấn khích.

“Con thích ngồi xe điện này không?” – Tôi cố gắng chuyển hướng sự chú ý của con bé.

“Thích ạ!” – Con bé kêu to – “Xe này tốt hơn xe ô tô!”

Tôi không nói nên lời, không thể không nghĩ đến câu nói đùa nổi tiếng nhiều năm trước, “thà khóc trên BMW còn hơn cười trên xe đạp”, lại nhìn Diêu Tinh Nam đang vui sướиɠ gật gù đắc ý, tôi không nhịn được cười một tiếng, đúng thật là trẻ con!

Chúng tôi đã xem sáu căn nhà trong buổi sáng, nhưng chỉ có một căn là khá vừa ý. Đó là một căn nhà có ba phòng, cách ngôi nhà hiện tại không quá xa, gần đó có một nhà trẻ. Những ngôi nhà khác cũng rất tốt, chỉ có điều giá hơi cao quá.

Về đến phòng tiếp khách của công ty môi giới, tôi vừa nhớ lại mấy căn nhà đó, vừa hỏi tiểu Triệu một số vấn đề về việc thuê nhà. Thấy tôi do dự mãi chưa quyết định, tiểu Triệu chủ động nhắc đến căn nhà hai phòng; tôi nhớ lại căn nhà đó, cũng rất tốt, nhưng mà…

Tiếp theo tôi có thể phải tìm một công việc kiếm tiền, không thể chăm sóc Diêu Tinh Nam, không thể cho dì nghỉ việc, trong thời gian ngắn tôi cũng chưa chuẩn bị được tâm lý để chấp nhận trở thành mẹ con thân thiết cùng Diêu Tinh Nam được.

Vì vậy ba phòng vẫn là tương đối hợp lý.

“Có thể rẻ hơn một chút được không?” – Tôi hỏi, kiếp trước tôi chưa từng phải lo lắng về nhà cửa, ai biết được đến kiếp này lại trải qua sự việc như thế này.

Ôi, chỉ cần tôi có quan hệ với Diêu Tinh Nam thì cuộc đời đã có thử thách mới rồi.

“Thật ngại quá. Chị Tống, chị xem, căn nhà đó không chỉ có cấu tạo, trang trí đẹp, cả vị trí địa lý và môi trường của tiểu khu này cũng đều rất tốt, đặc biệt là nhà trẻ nữa, rất có tiếng ở đây, nhiều nhà có tiền đều cho con mình đến đó. Chị mà ở đó, sau này tiểu công chúa đi học đưa đón cũng sẽ rất thuận tiện phải không? Cái giá này thật sự không đắt đâu.”

“Những điều cậu nói tôi có thể hiểu được, nhưng mà giá này quả thực có hơi cao. Tôi thấy bàn trà trong phòng đã tích tụ bụi, chứng tỏ rất lâu đã không có người ở rồi phải không? Các anh không cho thuê mà để như vậy cũng coi là một loại tổn hại, rẻ hơn một chút thì tôi thuê luôn.”

“Đây…” – Vẻ mặt tiểu Triệu lộ ra sự lúng túng.

“Chú ơi, con hôn chú thì chú để cho mẹ con giá rẻ được không?” – Diêu Tinh Nam vẫn đứng đợi bên cạnh đột nhiên đi đến nói.

Tiểu Triệu sững sờ, sau đó cười lên: “Vậy thì để chú đi xin phép lãnh đạo đã nhé.”

Tôi hoàn toàn không dự đoán được sẽ có chuyện như vậy, trong chốc lát chưa kịp phản ứng lại. Thấy tiểu Triệu quay người chuẩn bị đi, tôi vội kêu to:

“Đứng lại!”

Tiểu Triệu quay đầu nhìn tôi, có chút khó hiểu. Tôi không buồn giải thích với cậu ấy, trực tiếp nói: “Không cần xin nữa, tôi thuê, không cần giảm giá gì cả, cậu làm hợp đồng luôn đi.”

Tiểu Triệu vừa rời khỏi phòng tiếp khách tôi liền kéo Diêu Tinh Nam đến trước mặt. Con bé mẫn cảm như vậy, sớm đã phát hiện có điều không đúng rồi, lúc này khuôn mặt nhỏ bé có phần trắng bệch, ngây người nhìn tôi.

Nói thật, tôi hơi tức giận, tôi không ngờ rằng đứa trẻ nhỏ như này có thể nói ra được lời nói như vậy. Con bé thật sự không biết mình đang làm gì sao?

Tôi kìm nén cảm xúc. Từ sau khi Lý Y Hợp qua đời, đã rất lâu rồi tôi không tức giận như vậy. Nhiều năm như vậy, tôi còn tưởng rằng mình già rồi, tự nhiên cũng sẽ không có nhiều cảm xúc. Phải chăng cái cảm xúc này là do thân thể tuổi 27 này?

“Tinh Nam, nói cho mẹ biết vì sao con lại nói kiểu nói đó với chú?”

“Con muốn giúp mẹ ạ…” – Giọng nói của con bé trở nên run rẩy và yếu ớt.

“Mẹ biết con muốn giúp mẹ, nhưng không thể dựa vào…” – Tôi nuốt nước bọt, đem bốn từ “bán rẻ nhan sắc” nuốt vào trong bụng, suy xét một chút, rồi nói lại lần nữa – “Chúng ta cần phải dựa vào trí tuệ, dựa vào năng lực, dựa vào lao động để đổi lấy thứ chúng ta muốn.”

Diêu Tinh Nam nửa hiểu nửa không gật đầu.

“Hôn và ôm đều là động tác giữa người thân, người yêu với nhau, không thể tùy tiện hôn người khác, con biết không?”

Con bé lại gật gật đầu.

“Càng không thể đem ra để giao dịch… con hiểu giao dịch là gì không?”

Nó gật đầu, lại lắc đầu, sự nghi hoặc lớn hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn: “Lúc mẹ muốn thẻ của ba… đều là như vậy mà.”

Tôi nghẹn họng, chỉ biết kìm nén mà giải thích: “Đó là vì mẹ và ba là người yêu… sau này sẽ không như vậy nữa.”

Ngừng một chút, lại bổ sung thêm yêu cầu: “Con cũng không được phép như vậy, được không?”

Con bé gật đầu, ngọt ngào nói dạ.

Ký xong hợp đồng tôi lại nhờ tiểu Triệu giúp tôi liên hệ với công ty chuyển nhà, còn tôi thì đưa Diêu Tinh Nam về nhà thu dọn đồ đạc. Tôi hẹn ông chủ của cửa hàng xa xỉ phẩm buổi chiều đến nhà, nói dì thu dọn tất cả túi xách, giày dép, quần áo theo hướng dẫn để quy thành tiền rồi đưa ông ấy.

Có tiền trong tay, tâm trạng của tôi cũng bình tĩnh hơn.

Còn lâu tôi mới lưu lại những đồ này cho Diêu Kế Lai, đây coi như tiền trợ cấp tôi nuôi con gái thay anh ta.

Tôi nhìn bóng hình của Diêu Tinh Nam, âm thầm lên kế hoạch cho tương lai.

Ngày thứ ba, tiểu Triệu đưa người của công ty chuyển nhà đến, cả đám người trở nên bận rộn, bừng bừng khí thế.

Diêu Tinh Nam một bên cảm thấy có chút mới lạ, một bên bối rối không biết phải làm sao. Hình như con bé chưa từng trải qua việc chuyển nhà lần nào, không biết khái niệm chuyển nhà là gì.

Thỉnh thoảng tôi dặn dò người chuyển nhà một câu, nó ở phía sau sẽ lặp lại câu đó, có lúc còn giơ ngón tay cái về phía tôi, tôi cũng không biết là có ý gì, chỉ biết cười cười với nó.

Lúc nghỉ ngơi giữa chừng, tôi quyết định “nói chuyện” với con bé.

“Tinh Nam.” – Tôi để con bé ngồi trên ghế sô pha, chần chừ về cách dùng từ – “Sau này con với mẹ, còn có dì, chúng ta đi đến một nơi khác sống, có thể ba sẽ không tới nhà chúng ta thăm con nữa, con thấy được không?”

Đôi đồng tử như quả nho đen của con bé đảo một chút, làm như thật mà nói: “Không sao đâu mẹ, chúng ta có thể đi thăm ba mà.”

“Ừm, đúng, con nói đúng.” – Tôi trả lời một cách khó khăn, nói thật thì, nếu mà có thể, tôi hi vọng cả đời sẽ không gặp lại người đàn ông đó. Cái thân phận tiểu tam này dù gì cũng quá xấu hổ rồi.

“Nếu như, mẹ nói là nếu như, sau này chúng ta không cần ba nữa, chỉ có con và mẹ, chúng ta sống cùng nhau, con đồng ý không?”

“Có mẹ là Tinh Nam hạnh phúc rồi.”

Chao ôi, đứa trẻ này có vẻ ít cố chấp nhỉ, bình thường thì bây giờ không phải là lúc gào khóc đòi cả ba và mẹ luôn sao?

Trong phút chốc tôi cũng không biết phải giải thích như thế nào cho con bé sự thật về việc chúng tôi đã bị Diêu Kế Lai vứt bỏ. Trong lúc đang do dự có nên đợi con bé lớn hơn một chút rồi mới nói không thì điện thoại reo lên.

Tôi nhấc máy.

“Ngày thứ ba rồi, lần này sao lại kiên trì thế?” – Là giọng nói của Diêu Kế Lai.

“Hả?” – Tôi có chút khó hiểu.

“Tôi đợi cô ở công ty. Buổi chiều cô đưa Tinh Nam đến, chúng ta đi ăn bữa cơm, tiện thể đưa cô đi mua mấy cái túi.”

Trong điện thoại, giọng nói của anh ta có ý “tha thứ” khiến tôi hơi khó chịu.

“Không cần đâu, tôi đang bận chuyển nhà rồi.” – Tôi không khách khí từ chối.

“Chuyển nhà? Ai cho phép cô chuyển nhà?” – Diêu Kế Lai đột nhiên cao giọng, hình như là rất kinh ngạc.

Tôi nghĩ, không phải anh muốn đuổi chúng tôi đi sao? Bị tâm thần phân liệt hả chàng trai?

Nhưng tôi không nói gì cả. Anh ta ra lệnh kiểu không được bàn cãi:

“Ở nhà đợi cho tôi, một chút nữa tôi đến.”

05.

Diêu Kế Lai đến đúng lúc tôi đang cùng Diêu Tinh Nam ăn đồ ăn gọi bên ngoài. Đồ đạc trong nhà chuyển xong rồi, bởi vì phải đợi Diêu Kế Lai nên tôi kêu dì đi trước với người chuyển nhà.

Cửa không đóng nên Diêu Kế Lai trực tiếp đi vào, cánh cửa đóng lại cùng một tiếng “rầm” biểu thị rằng anh ta đến.

Anh ta đi vào phòng, nhìn sơ qua một lượt, sau đó dừng ánh mắt trên người tôi và Diêu Tinh Nam.

“Cô muốn làm gì?” – Anh ta hỏi, mặc dù trên mặt không có quá nhiều cảm xúc nhưng trong giọng nói ẩn chứa tức giận, không khó để nghe ra.

Tôi dùng khăn giấy lau miệng, đứng dậy nói: “Chuyển nhà đó! Không phải anh bảo hay sao?”

“Cô có người ở bên ngoài rồi à?”

Cái cách nói này khiến tôi không ngờ đến, ngay lập tức phản bác lại: “Anh nói bậy cái gì?! Con vẫn đang ở đây đó!”

Rốt cuộc Diêu Tinh Nam cũng chỉ là trẻ con, hoàn cảnh trước mắt hình như không gây trở ngại tí nào đến việc con bé ăn uống. Lúc này nó đang tập trung tinh thần dùng muỗng tranh đấu với sợi mì, rất là nghiêm túc.

“Qua đây với tôi!”

Diêu Kế Lai túm lấy tay tôi, trực tiếp đi đến phòng ngủ, vừa vào phòng liền đóng cửa dễ như trở bàn tay. Tôi nhân cơ hội thoát khỏi tay anh ta, xoay xoay cổ tay, có hơi đau. Tôi không nén nổi, có chút bực bội: “Anh đừng động tay động chân với bà đây chứ!”

Diêu Kế Lai vốn dĩ đang đi về phía tôi bỗng khựng lại, thấy tôi nhăn mày thì giọng nói mềm đi: “Làm cô đau rồi à?”

Mặc dù tôi là người cái gì cũng biết qua, nhưng bỗng nhiên nghe thấy lời nói sến súa như vậy… toàn thân liền nổi cả da gà ngay lập tức.

Tôi tự biết mình là một bà lão 60 tuổi, tự cảm thấy “rất an toàn”, nhưng lời nói quan tâm này của anh ta đã nhắc nhở tôi rằng, trong mắt người ngoài, tôi chỉ là một người phụ nữ trẻ 27 tuổi. Hơn nữa người đàn ông trước mắt này còn là kim chủ của các cô gái trẻ.

Cô nam quả nữ cùng ở trong một căn phòng, không khí nóng như thế này rồi, nếu tôi mà không làm gì đó, vậy thì sẽ không thể nào nói nổi nữa.

Diêu Kế Lai đến gần tôi, sau lưng tôi chính là chiếc giường lớn, điều này không hay lắm, tôi điềm nhiên dịch ra một bước, làm dáng vẻ như đang bàn việc: “Có việc thì nói.”

Anh ta bỏ biểu cảm dịu dàng vừa nãy xuống, dần dần lạnh đi, hỏi lại câu hỏi vừa rồi một lần nữa: “Cô có người ở bên ngoài rồi à?”

“Không có.” – Tôi cũng dứt khoát trả lời.

“Vậy tại sao lại khăng khăng muốn đi, là cố ý náo loạn cho tôi xem?”

“Tôi muốn tự lập, muốn dựa vào bản thân để nuôi sống mình và cả Diêu Tinh Nam nữa, có vấn đề gì không?”

“Tự lập?” – Anh ta nhai lại cái từ này trong miệng, đột nhiên giễu cợt – “Lấy cái gì để tự lập? Cô từng đi làm sao? Biết ở bên ngoài làm việc có thể kiếm được bao nhiêu tiền một tháng không? Dựa vào cô à, cô làm việc một năm cũng không mua nổi một cái túi trong tay cô, cô có chịu được không?”

Anh ta nói không sai, nhưng đó là Tống Cẩm Du trước đây, không phải tôi.

Có điều tôi cũng không cần phải tranh luận với anh ta.

“Nói xong rồi? Còn chuyện gì khác không? Cũng may anh đến rồi, anh coi kỹ nhé, căn nhà hoàn hảo không có tổn thất gì, chìa khóa nằm trên kệ ngay cửa. Không còn việc gì nữa thì tôi đưa Tinh Nam đi đây.”

Chưa kịp nói xong, đột nhiên Diêu Kế Lai tới gần tôi, dọa tôi hết cả hồn. Tôi vội vàng tránh đi, lách qua anh ta đi đến cửa phòng ngủ. Tôi cũng sống không uổng phí mấy chục năm, thấy tình hình xấu phải chạy trốn ngay, là một người phụ nữ phải có ý thức an toàn.

Bắt lấy tay nắm cửa, vặn một cái, cửa không khóa, tôi bất giác thở phào nhẹ nhõm. Ngay khi mở được một khe cửa, một lực rất lớn bỗng kéo hai vai tôi, tôi chưa kịp phản ứng thì đã bị cả người đè lên cửa.

“Ầm” một tiếng rất lớn, cửa phòng cũng theo đó mà đóng lại lần nữa.

“Cô rốt cuộc muốn làm cái gì!” – Diêu Kế Lai hạ thấp giọng nói, câu nói này giống như là phát ra từ các kẽ răng.

Tôi biết anh ta rất tức giận, nhưng tôi cũng không biết nguyên nhân tức giận là gì, vứt bỏ một gánh nặng đối với anh ta không tốt sao? Hơn nữa biểu hiện lúc trước của anh ta đối với mẹ của Diêu Tinh Nam là rất không để ý mà!

“Tôi muốn tự do.” – Tôi giả vờ bình tĩnh trả lời.

“Tự do?” – Anh ta lặp lại.

Bị anh ta nhốt trong góc, tôi cố gắng bịa ra một câu chuyện trong đầu, rõ ràng làm đối phương tức giận vào lúc này là rất không thông minh.

Anh ta gần tôi như vậy khiến tôi cảm thấy không thoải mái. Tôi một bên né tránh ánh mắt của anh ta, một bên muốn thu mình lại, kéo giãn khoảng cách với anh ta, cho dù là 1 cm cũng đỡ.

Thấy tôi không nói gì, anh ta đột nhiên giơ một tay còn lại nắm chặt quai hàm của tôi, ép tôi ngẩng đầu lên. A, tôi biết cái cảnh này, lúc tôi còn trẻ rất thịnh hành, gọi là “Đại pháp Kabedon*”.

*Kabedon: Ngôn ngữ mạng có nguồn gốc từ Nhật Bản. Kabe nghĩa là “tường”, don là từ tượng thanh của tiếng “rầm” khi đập vào tường. Một người đàn ông đẩy một người phụ nữ vào tường bằng một tay để cô ấy không còn chỗ nào để thoát ra.

Có điều cánh cửa rất cứng, dựa lưng vào rất không thoải mái, nhưng đây không phải là điều quan trọng, điều quan trọng là hình như người đàn ông trước mặt này muốn hôn tôi?

Mắt thấy mặt của anh ta đã cận kề, tôi muốn nhấc chân lên chào đón chỗ hiểm của anh ta, ngoài cửa đột nhiên truyền tới một trận âm thanh hỗn loạn, động tác của Diêu Kế Lai cũng bị gián đoạn.

“Oaaa huhu, mẹ ơi, mẹ…” – Là tiếng khóc của Diêu Tinh Nam.

Diêu Kế Lai thở dài một tiếng, nói bên tai tôi một câu “vong ân bội nghĩa”, nói xong mở cửa đi ra ngoài.

Diêu Tinh Nam vẫn còn khóc, tuy tôi chưa ổn định tinh thần nhưng cũng vội vàng đi ra.

Chỉ thấy Diêu Tinh Nam ngồi trên sàn, hộp đồ ăn cũng bị đổ xuống nền, một ít nước canh đã đổ lên chân của con bé, hai tay nhỏ bé bưng lấy mặt, khóc không ngừng. Diêu Kế Lai đi qua, hình như muốn ôm con bé lên, nhưng khi đi đến bên cạnh không biết vì sao lại dừng lại.

Anh ta ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn tôi, sau đó nói: “Tôi đã gọi điện cho nhà trẻ mà cô vừa ý rồi, tuần sau bắt đầu học, cô có thể đưa con bé đi được rồi. Còn những chuyện khác, tôi bảo thư kí liên hệ với cô.”

Nói xong không quay đầu lại mà đi luôn.

Tôi vội vàng chạy đến ôm Diêu Tinh Nam lên, hất những mảnh đồ ăn trên chân con bé xuống, hỏi: “Con sao rồi? Té có đau không? Bị bỏng chưa?”

Tiếng khóc của con bé đột ngột dừng lại, im bặt, hai bàn tay nhỏ bé vốn dĩ đang ôm chặt lấy đôi mắt nhẹ nhàng mở ra hai cái khe nhỏ, con bé dè dặt hỏi: “Mẹ ơi, ba đi rồi ạ?”

Con bé không chịu bỏ tay xuống, chắc là bắn trúng mắt rồi.

“Đi rồi. Con sao rồi? Mắt không sao chứ?”

Vừa nghe tôi nói vậy đôi tay nhỏ bé của nó đột nhiên mở ra như hai cánh cửa nhỏ, đôi mắt to tròn như quả nho đen chớp chớp nhìn tôi, một giọt nước mắt cũng không có, thì ra là giả vờ khóc! Hèn chi lúc nãy Diêu Kế Lai dùng bộ dạng đó nhìn tôi, chắc tưởng rằng là do tôi dạy con bé.

Tôi hiểu ra là con bé cố ý, là nó cứu tôi ra ngoài.

Lúc này, đôi tay nhỏ bé của nó lại khép lại, bật ra một tràng cười đáng yêu: “Mẹ ơi, mắt con không sao. Mẹ xem nè, vừng ơi mở ra!”

Đôi tay nhỏ bé lại mở ra, đôi mắt to nhìn tôi có chút nịnh nọt. Làm sao tôi nỡ trách con bé nói dối đây, đành bất lực mà nở nụ cười với nó. Nhìn thấy tôi cười, lúc này nó mới thoải mái mà cười lên.

Nước canh hất trên người con bé không nóng một chút nào, có điều quần áo bẩn rồi; nó cũng không phải là té trên sàn, chẳng bị đau chỗ nào cả. Tôi để con bé ở trong bồn tắm rồi rửa bắp chân và bàn chân cho nó. Nghĩ lại cảnh vừa rồi, cái mặt già này không nhịn được mà đỏ lên.

“Mẹ ơi sao mặt mẹ lại đỏ lên vậy, có phải bị sốt rồi không?”

“Không phải.” – Tôi nói – “Mẹ có tuổi rồi, chịu không nổi nữa.”

Cái đầu nhỏ của Diêu Tinh Nam nghiêng qua: “Tuổi của mẹ rất lớn sao?”

Tôi nhìn con bé, nói thầm trong lòng tuổi của mẹ con không lớn, nhưng tuổi của ta cũng chẳng nhỏ.

Nhà mới thu xếp rất thuận lợi, liên tục mấy ngày tôi và dì giúp việc bận đến tối mắt, nhưng tôi một chút cũng không thấy mệt. Nằm trên giường bệnh bao nhiêu năm như vậy, bây giờ có được một cơ thể mạnh khỏe một lần nữa, đổ mồ hôi cũng được, tay chân mềm nhũn cũng được, đây đều là dấu hiệu khiến tôi có cảm giác được sống.

Thứ hai, tôi cho dì nghỉ việc hai ngày, tự mình đưa Diêu Tinh Nam đến nhà trẻ nhập học. Nhà trẻ mà Diêu Kế Lai đã thu xếp chính là nơi mà tôi vừa ý lúc đi thuê nhà, trước đó tôi còn nghĩ xin vào nhà trẻ sẽ rất lằng nhằng, tiểu Triệu bên công ty môi giới có nói nhà trẻ này rất khó vào. Diêu Kế Lai giải quyết vấn đề này ngược lại đã giúp tôi bớt đi rất nhiều phiền phức.

Buổi sáng lúc đến nhà trẻ đã có rất nhiều phụ huynh đưa con đợi ở bên trong. Chúng tôi đến khá sớm, mọi người chào hỏi nhau, có những bạn nhỏ đã được phụ huynh đưa đến khu vui chơi của nhà trẻ để làm quen với môi trường, tôi cũng làm theo, đưa Diêu Tinh Nam đi kết bạn.

Thấy Diêu Tinh Nam miễn cưỡng thả tay tôi ra, đến khu vui chơi lại có chút bất an mà thường xuyên quay đầu nhìn tôi, tôi chợt cảm thấy thương.

Bởi vì con bé còn nhỏ.

Tôi tự nói với bản thân như vậy.

Tất nhiên không phải vì con bé là Diêu Tinh Nam.

Nhìn bóng hình của nó, lại nghĩ đến kiếp trước của mình, tôi và Lý Y Hợp không có em bé, cả đời không phải lo âu vì chuyện của con cái, trong lòng xuất hiện cảm xúc bùi ngùi vô hạn: con cái quả nhiên chính là gánh nặng ngọt ngào mà…

Khi tôi đang ngây người thì chân bị thứ gì đó đυ.ng vào. Tôi cúi đầu nhìn, là một cậu bé đội mũ lưỡi trai ngã trước mặt tôi. Tôi vội vàng ngồi xuống đỡ thằng bé dậy, lúc này mới nhìn thấy nó đang đeo khẩu trang. Giúp anh bạn nhỏ phủi đất trên đầu gối, hỏi có sao không, nó nói một cách cool ngầu:

“Dạ không sao, cảm ơn dì.” – Nói xong, thằng bé ngửa cổ nhìn một vòng, rồi quay về phía tôi hỏi – “Dì ơi, cho con hỏi cô giáo ở đâu ạ?”

Chính tại lúc này, một cô giáo mặc đồng phục từ trong phòng đi ra, trên mặt nở nụ cười, nói:

“Chào các vị phụ huynh và các bạn nhỏ mới nhập học. Phòng học của chúng ta đã chuẩn bị xong rồi, mời mọi người cùng đến phòng số 7 tham gia lễ khai giảng nhé.”

Các bạn nhỏ ở khu vui chơi nhao nhao ùa về phía phụ huynh của mình. Lúc Diêu Tinh Nam chạy tới trước mặt tôi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng đã chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, giúp con bé lau xong, tôi mới phát hiện cậu bé kia không biết đã biến mất đi đâu rồi, chắc là cũng đi theo ba mẹ đến phòng học rồi.

Tất cả mọi người đã vào phòng, sau một hồi lộn xộn, các phụ huynh đã đứng tản ra xung quanh phòng học, tôi chọn một vị trí ở phía sau, sau khi thấy Diêu Tinh Nam ngồi xuống, tôi nhìn kĩ xung quanh một lượt, cậu bé đó quả nhiên cũng có mặt.

Những bạn nhỏ khác đều nhìn quanh bốn phía, ngó này ngó kia, nhìn ba mẹ của mình, riêng chỉ có thằng bé yên lặng ngồi đó, không động đậy. Tôi không nhịn được mỉm cười, cũng thật là ngầu.

Sau khi hiệu trưởng và giáo viên nhà trẻ kết thúc bài phát biểu chào mừng và một số lời giới thiệu cần thiết thì bắt đầu huy động mọi người trong lớp chơi một số trò chơi tương tác nhỏ.

Cô giáo phát cho mỗi bé một bông hoa cúc dại nhỏ, sau đó nói các bạn nhỏ cần giới thiệu bản thân rồi tặng hoa trong tay cho bạn nào mà mình thích, hỏi đối phương: “Mình có thể làm bạn với bạn được không?”

Trò này có vẻ mới mẻ, kiểu tương tác này tuy là tích cực, nhưng tôi lại âm thầm lo lắng, nếu Diêu Tinh Nam không nhận được hoa thì có buồn không?

Sự lo lắng của tôi rõ ràng là dư thừa, trò chơi bắt đầu không lâu, Diêu Tinh Nam đã nhận được hai bông hoa cúc dại nhỏ, con bé cầm ba bông hoa trong tay lắc lắc về phía tôi, rất là vui vẻ.

Như này là tốt rồi, nhưng nhất định sẽ có bạn nhỏ khác không nhận được hoa. Tôi thầm thở dài, trò chơi này có thiếu sót rồi.

Đến lượt cậu bé đội mũ lưỡi trai đó giới thiệu bản thân. Thằng bé đứng dậy, bình thản mở miệng: “Chào mọi người, con là Lý Y Hợp.”

Nói xong, nó quay người đi ngang qua bàn ghế của các bạn nhỏ rồi đi thẳng tới phía sau của lớp học, mà lúc này tôi đã hoàn toàn ngơ ngác đứng ở đó.

Cậu bé đứng vững trước mặt tôi, giơ bông hoa cúc dại nhỏ lên: “Con có thể làm bạn với dì không?”

Cậu bé 3 tuổi Lý Y Hợp đã hỏi tôi như vậy.

06.

Tôi nhìn Lý Y Hợp trước mặt chằm chằm, quên cả giơ tay ra, có giáo viên nhắc nhở “phải tặng cho các bạn nhỏ”, nhưng cậu ấy giống như không nghe thấy, vẫn giơ thẳng bông hoa cúc lên.

Đúng rồi, đúng là anh ấy.

Không phải trùng tên, không phải nằm mơ, đúng là anh ấy rồi.

Nhưng mà…

“Không cho cậu giành mẹ của tôi!” – Một tiếng hét vang dội, tôi choáng váng, nhìn thấy Diêu Tinh Nam không biết lao đến từ lúc nào, trực tiếp đẩy Lý Y Hợp một phát.

Mọi người trong phòng trở tay không kịp với tình huống bất ngờ này, may mà giáo viên nhiều kinh nghiệm, nhanh chóng đi đến đỡ Lý Y Hợp dậy.

Tôi cũng gọi Diêu Tinh Nam lại, nói với nó đánh người khác là không đúng.

Tôi bắt Diêu Tinh Nam xin lỗi Lý Y Hợp, Diêu Tinh Nam bĩu môi, hốc mắt rất nhanh đã đỏ lên: “Là cậu ta không đúng, cậu ta muốn giành mẹ với con!”

Lý Y Hợp hờ hững nhìn Diêu Tinh Nam, vẫn giơ bông hoa về phía tôi, tôi gần như vô thức muốn duỗi tay ra nhận.

Lúc này giáo viên đột nhiên mở miệng: “Con nhìn kìa, cô bạn nhỏ Tinh Nam khóc rồi, con tặng hoa này cho bạn ấy, làm bạn với bạn ấy được không?”

Lý Y Hợp lắc đầu, kiên quyết không muốn.

Cục diện rơi vào bế tắc, cô giáo khuôn mặt bất lực nhìn tôi, hy vọng tôi nói gì đó, nhưng tôi nhìn hai đứa nhỏ này chỉ cảm thấy lòng dạ rối bời.

“Thật ngại quá, tôi đến muộn rồi.”

Cửa phòng truyền đến giọng nói của một người đàn ông, những ánh mắt vốn dĩ đang tập trung vào chúng tôi đều nhìn qua đó.

Tóc của người đàn ông rối tung, nhìn từ xa có chút quen mắt.

Chỉ thấy ánh mắt anh ấy nhìn trái nhìn phải phòng học, quyết định tự giới thiệu: “Tôi là phụ huynh của Lý Y Hợp. Cho hỏi thằng bé ở đâu ạ? Ô, nhìn thấy rồi!”

Người đàn ông vừa đi về phía sau của lớp học vừa cảm thấy mơ màng vì cái nhìn chăm chú của mọi người, anh đi đến trước mặt Lý Y Hợp, hỏi giáo viên bên cạnh: “Lý Y Hợp có gặp rắc rối gì không ạ?”

Giáo viên giải thích ngọn nguồn cho anh ấy, Lý Y Hợp thu hoa cúc dại nhỏ về trước ngực, còn Diêu Tinh Nam sống chết giữ chặt tay tôi không buông, luôn trừng mắt với Lý Y Hợp.

Không ai biết trái tim tôi đang phải trải qua chấn động to lớn như thế nào.

Chưa kể là tôi quen người đàn ông trước mắt này, chính là bác sĩ Lý mà tôi gặp mấy hôm trước ở bệnh viện.

Sự xuất hiện của Lý Y Hợp đã khiến tôi hết sức kinh hoàng rồi, thật sự không nghĩ đến bác sĩ Lý lại là phụ huynh của thằng bé? Vậy anh ấy là?

Bác sĩ Lý nghe cô giáo kể xong, suy nghĩ một chút, hỏi Lý Y Hợp: “Quy tắc mà cô giáo nói là tặng hoa cho các bạn, con có thể hiểu không?”

Lý Y Hợp gật đầu.

“Vậy con có cần suy nghĩ tặng hoa cho em gái nhỏ này, làm lành với em ấy, trở thành bạn tốt với em không?”

Lý Y Hợp nghe vậy thì cúi đầu trầm mặc, đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, tôi khó khăn nở một nụ cười với cậu bé. Nó giống như hạ một quyết định gì đó, nhét bông hoa cúc dại nhỏ vào trong bàn tay kia của tôi, không quay đầu lại mà đi đến chỗ ngồi.

Giáo viên và bác sĩ Lý ngơ ngác nhìn nhau, vẫn là hiệu trưởng phản ứng trước, cố gắng tiếp tục trò chơi, hình như các bạn nhỏ cũng không bị làm phiền nhiều, lễ khai giảng đã kết thúc rất thuận lợi.

Các phụ huynh lần lượt rời khỏi nhà trẻ, Diêu Tinh Nam hết lần này đến lần khác muốn tôi đồng ý khi tan học nhất định phải đến đón nó. Ở không xa, bác sĩ Lý cũng đang nói gì đó với Lý Y Hợp, tôi không kiềm nỗi vểnh tai lên nghe.

“Buổi sáng sao không kêu chú?” – Bác sĩ Lý hỏi.

“Chú đang ngủ.” – Lý Y Hợp trả lời.

“Vì vậy mới cần phải kêu đó!” – Bác sĩ Lý nói.

Lý Y Hợp không nói gì, tôi lén nhìn thằng bé, lại bắt gặp ánh mắt của nó nhìn qua. Tôi vội vàng thu hồi tầm mắt, dặn dò Diêu Tinh Nam vài câu, rồi mới rời khỏi nhà trẻ.

Đi chưa được 2 bước thì nghe thấy có người kêu đằng sau: “Cô Tống.”

Tôi quay người, chẳng phải ai khác.

“Chào bác sĩ Lý.”

Bác sĩ Lý đi lên trước, gãi gãi đầu, có chút ngại ngùng xin lỗi: “Gây rắc rối cho cô rồi.”

“Không có việc gì.”

Tôi quan sát một chút, chỉ thấy đầu tóc của anh ấy không chỉ rối mù mà râu trên môi cũng hơi lộ rõ, hoàn toàn khác với vẻ gọn gàng và nghiêm túc khi ở trong bệnh viện.

Tôi giơ ngón trỏ ra chỉ anh ấy: “Áo phông của anh mặc ngược rồi.”

Anh ấy cúi đầu nhìn, nhếch mép cười nói: “Lúc ra khỏi nhà khá vội vàng, ngày hôm qua tôi trực ca đêm, buổi sáng ngủ còn mơ màng.”

Tôi im lặng một lúc, cuối cùng nhịn không nổi mà hỏi một câu: “Anh là gì của Lý Y Hợp?”

“Chú, tôi tên là Lý Thanh Yến.”

Tim tôi đau đớn, mắt tôi bỗng cay cay, nhưng tôi vẫn ôm một tia hy vọng, do dự một lúc rồi hỏi: “Ba mẹ thằng bé sao không đến?”

Anh ấy im lặng một lúc, nói ra đáp án mà tôi không muốn nghe nhất: “Tai nạn xe cộ… qua đời rồi.”

Tôi cúi đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống. “Cô sao vậy… Cô… này… tôi… giấy…”

Anh ấy tay chân luống cuống mò tìm giấy trong túi quần, nhưng chẳng tìm được gì cả.

Tôi biết dáng vẻ bây giờ của bản thân trong mắt người khác là rất khó hiểu, nhưng nỗi buồn trong tim quả thực là nhịn không nỗi. Bức ảnh trên bàn làm việc của Lý Thanh Yến lại hiện lên trong đầu tôi, thì ra đứng bên cạnh anh ấy là ba mẹ của Lý Y Hợp, em bé được bồng đó chính là Lý Y Hợp.

Kiếp trước, ba mẹ của Lý Y Hợp qua đời khi anh ấy còn rất nhỏ, anh ấy được chú nuôi lớn. Năm Lý Y Hợp thi đậu đại học, chú của anh ấy vì tổn thương tình cảm mà một mình ra nước ngoài, cũng không trở về nữa, cuối cùng mất ở nơi đất khách quê người.

Người chú mà tôi chưa từng gặp ở kiếp trước bây giờ đang đứng trước mặt tôi, vẻ mặt xấu hổ, không biết như thế nào mới tốt.

Còn tôi ý thức được, Lý Y Hợp thời khắc này đã trải qua đau khổ vì sự ra đi của ba mẹ, lần nữa gặp lại, cuộc đời của anh hình như cũng không tốt hơn chút nào.

Lý Thanh Yến không yên tâm về tôi, khăng khăng muốn đưa tôi về, trong khi nói chuyện đã biết được nhà của anh ấy và Lý Y Hợp cách nhà tôi rất gần. Anh ấy cũng không gặng hỏi vì sao tôi khóc đau lòng như vậy, trên đường đi chỉ lẩm bẩm:

“Hôm nay thằng nhỏ đó cứ muốn tặng hoa cho cô có thể là vì cái váy cô mặc hôm nay, mẹ của nó chỉ thích kiểu váy này.”

Tôi bừng tỉnh. Nhớ lại thì, kiếp trước anh ấy rất thích mua váy cho tôi, hoa văn kẻ sọc nhẹ nhàng, tôi dần dần cũng thích phong cách như vậy, thì ra là vì lí do này.

Mặc dù sống cùng nhau lâu như vậy nhưng giữa chúng tôi vẫn còn nhiều điều chưa biết.

Về đến nhà, tôi tê liệt thả mình trên ghế sô pha, cả người giống như bị rút xương sống, mệt mỏi không chịu nỗi.

Nhắm mắt lại, hồi ức trong đầu như sóng biển ùa về.

Tôi và Lý Y Hợp quen nhau hồi đại học.

Thời gian đó, bộ dạng của Lý Y Hợp lúc nào cũng kiểu “người sống chớ lại gần”, cộng thêm ngoại hình xuất chúng, thành tích cũng rất tốt, vì vậy đã thu hút sự chú ý của rất nhiều nữ sinh.

Thời gian đó Diêu Tinh Nam lúc nào cũng xuất hiện bên cạnh anh ấy. Mọi người vốn tưởng rằng bọn họ là bạn trai bạn gái, cho đến khi có một bạn nữ tỏ tình với Lý Y Hợp bị từ chối, hỏi ra mới biết Diêu Tinh Nam chỉ là người bạn cùng lớn lên với anh ấy từ nhỏ. Sau này người biết chuyện đó ngày càng nhiều, thế là càng có nhiều bạn nữ nóng lòng muốn theo đuổi Lý Y Hợp.

Cũng từ lúc đó, tin đồn Diêu Tinh Nam là trà xanh càng ngày càng nhiều. Người ta nói cô ta cả ngày chỉ quấn theo Lý Y Hợp, rõ ràng biết Lý Y Hợp không có ý gì với mình mà còn làm ra vẻ mình là bạn gái của anh để đi soi mói những người theo đuổi anh ấy.

Vốn dĩ tôi chỉ nghĩ những tin đồn nhảm đó không liên quan đến mình, chẳng chú ý đến.

Cho đến khi tôi và Lý Y Hợp ngày càng thân thiết mới tự mình trải nghiệm được điệu bộ “trước mặt một đường sau lưng một nẻo” của Diêu Tinh Nam.

May mà Lý Y Hợp trước sau như một, tuy rằng giữa chúng tôi cũng có những hiểu lầm nhưng cuối cùng anh ấy cũng vẫn chọn tôi. Diêu Tinh Nam lấy sinh mạng của bản thân ra để phá hoại hôn nhân của chúng tôi, nhưng tôi và anh ấy vẫn nâng đỡ nhau đi đến cuối cùng.

Chỉ là đáng thương cho Lý Y Hợp, cuộc đời của anh ấy giống như một cuốn sách khắc đầy khổ đau, trên mỗi một bước đi, số phận đều muốn dùng tính mạng để trêu đùa anh ấy một phen.

Chưa đến hai tuổi, ba mẹ của anh ấy đã rời xa anh ấy rồi.

Nghĩ đến hôm nay anh ấy một mình đến nhà trẻ, một mình tìm giáo viên, còn dáng vẻ yên tĩnh ở chỗ ngồi của anh ấy, hóa ra đó không phải là một đứa trẻ chảnh chọe, mà là anh ấy biết sẽ không có ai trong đám người náo nhiệt xung quanh đến vì anh.

Tôi chỉ biết Diêu Tinh Nam và Lý Y Hợp là bạn bè quen biết từ nhỏ, nhưng thật sự không ngờ đến hai người đã gặp nhau từ những năm tháng ở nhà trẻ rồi.

Thời đại học, tôi rất đố kị với sự tồn tại của Diêu Tinh Nam. Tôi tiếc rằng mình đã không có mặt vào thời thơ ấu của Lý Y Hợp, không quen biết Lý Y Hợp sớm hơn cô ta.

Ai có thể nghĩ đến tôi lại có cơ hội được đến thời thơ ấu của anh ấy? Nhưng ông trời lại không tác thành việc tốt cho con người, tôi thế mà lại trong cái thân phận như này.

Còn Lý Thanh Yến?

Khuôn mặt trẻ trung tràn đầy sức sống ấy, bất luận thế nào cũng không thể ghép anh ấy cùng một chỗ với người chú đau khổ vì tình và chết ở nơi đất khách quê người đó được!

Chờ một chút!

Lý Thanh Yến cả đời không kết hôn, nếu tôi giới thiệu cho anh ấy một người bạn gái thì sao nhỉ?

Nếu tôi nỗ lực, cố gắng thúc đẩy hôn nhân của anh ấy, vậy thì tương lai của anh ấy có phải sẽ thay đổi?

Nếu tương lai anh ấy vì chuyện này mà thay đổi, có phải chứng minh rằng những chuyện khác cũng có cơ hội xoay chuyển?

Hiện tại tôi là mẹ của Diêu Tinh Nam, chỉ cần tôi không nuôi dưỡng con bé giống người mẹ thật của nó, có phải nó sẽ không dây dưa với Lý Y Hợp, sẽ không xuất hiện những hành động quá khích đó?

Có điều mới ngày đầu tiên gặp nhau hai đứa đã kết thù rồi, có lẽ sự ràng buộc của hai người bọn họ đã bị phá vỡ bởi sự xuất hiện của tôi?

Nếu đã như thế… Vậy thì trực tiếp để họ trở mặt với nhau là được rồi!

Khiến cho Diêu Tinh Nam ghét Lý Y Hợp, còn tốt hơn là để cô ta yêu mà không có được.

Tôi mở mắt, lặng lẽ nhìn chằm chằm lên trần nhà – nếu ông trời đã hiển linh cho tôi được sống lại lần nữa, vậy thì ông hãy rộng lượng thêm một chút, cho thêm một vài gợi ý đi, ví dụ như trên trần nhà xuất hiện bốn chữ lớn: hướng đi đúng đắn!

Nhìn rất lâu, nhưng trần nhà vẫn như thế, sự im lặng của căn phòng thật đáng sợ.

“Ding ding ding!”

Một tràng chuông điện thoại dồn dập kéo tôi ra khỏi sự trầm tư, đồng thời cũng dọa tôi không ít.

Tôi nhấc máy, một giọng nói gấp gáp từ bên kia truyền tới: “Mẹ của Diêu Tinh Nam phải không ạ?”

“Đúng rồi, là tôi.”

“Phiền cô tới nhà trẻ một chuyến. Bạn nhỏ Diêu Tinh Nam và bạn nhỏ Lý Y Hợp đánh nhau rồi!”