🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Quả thật không phải chuyện tốt. Thịnh sủng chi hạ, nguy cơ tứ phía. Đến Lăng Phong, cũng đã cảm giác được rồi.
Nhưng, Mạc Như Nghiên bị Lăng Phong nhìn, lại rất là bình tĩnh. So với tự suy đoán lung tung, chẳng bằng đối mặt với nguy nan, suy nghĩ phương pháp đối ứng.
Mà nay cho dù bọn họ nghĩ muốn phá, cũng sẽ không có bất cứ thay đổi gì.
So với Mạc Như Nghiên bình tĩnh, Mộ Dung Tể tướng nhếch miệng, cũng không cần phải nhiều lời nữa. Quả thật, tướng quân phu nhân bình tĩnh, mới là điều bọn họ cần nhất hiện nay, cũng là điều tất cả mọi người phải dần dần học được cùng từ từ thích ứng.
Thật rất khó tưởng tượng cảnh tượng, đường đường là quốc trượng đại nhân, Mộ Dung Tể tướng lại không có hướng về tân hoàng, ngược lại kiên định đứng ở bên Tây Bắc quân.
Tại lúc không thể không đi ra, Mộ Dung Tể tướng cùng phu nhân bị triệu hồi rồi.
Tân hoàng tự mình hạ chỉ, chỉ là, Mộ Dung Tể tướng cùng phu nhân đều cự tuyệt rồi.
Sau khi nghe thấy Mộ Dung Tể tướng cùng phu nhân quyết định xong, Mộ Dung Quân gửi một mật hàm cho Mạc Như Nghiên.
Nội dung bức mật hàm kia, đến tân hoàng cũng không biết. Nhưng, Hạ Trăn biết được.
Mộ Dung Quân nói, nàng hi vọng Mộ Dung Tể tướng cùng phu nhân đều có thể ở lại thành Vân Đô, thỉnh cầu Thanh Viễn tướng quân cùng Tây Bắc quân có thể bảo vệ cha mẹ của nàng, mãi đến ngày có nguy cơ đến.
Cực kỳ ngoài ý muốn, đến Mộ Dung quân đều cảm thấy được, lại có nguy cơ đến.
Mạc Như Nghiên cười cười, ngược lại rất bình tĩnh.
Mọi người có phản cốt, trước là thái tử điện hạ, bây giờ đây tân hoàng, chỉ sợ sẽ càng sâu. Tất cả mọi người không xem trọng quan hệ của tân hoàng cùng Tây Bắc quân, tân hoàng chỉ biết làm cho người ngoài xem. Ví như, những ban thưởng kia, cùng với hàng loạt lương thảo cùng binh khí tiến vào thành Vân Đô.
Năm Hạ Vân Đô ba tuổi, bắt đầu được Hạ Trăn xách tiến vào doanh trại thao luyện Tây Bắc quân.
Tiểu Mập Mạp cầm đao nhỏ vung tới xua đi, vậy mà cũng có vài phần tượng hình tượng dáng. Các tướng sĩ đi ngang qua nhao nhao cảm thán, quả nhiên không hổ là tiểu tướng quân bọn họ, ngày sau tất nhiên sẽ trở thành đại tướng quân kế nhiệm uy vũ!
Mạc Như Nghiên lại đem Hạ Vân Đô trở thành xem việc vui. Không có cách nào nữa, Hạ Vân Đô thật sự quá béo rồi. Mạc Như Nghiên không phải chưa từng khuyên Trương bà bà, nhưng đến Mộ Dung phu nhân, cũng nói đứa nhỏ béo chút là tốt, có khí lực.
Mạc Như Nghiên thật sự không hiểu, vì sao trưởng bối đều muốn nhìn đứa nhỏ tròn vo mới an tâm. Mỗi khi chống lại khuôn mặt tươi cười của Mộ Dung phu nhân cùng Trương bà bà, Mạc Như Nghiên cũng không nhịn được cảm thán cho Hạ Vân Đô. Chỉ sợ đợi đến khi Hạ Vân Đô lớn hơn đã hiểu chuyện, sẽ hối hận hiện nay tham ăn như vậy.
Người Hạ gia, vào năm Hạ Vân Đô năm tuổi, cả nhà dời tới thành Vân Đô.
Lúc đó Mạc Như Nghiên đang ôm con gái nhỏ hai tuổi ngủ trưa. Mới nghe thấy việc này, người chưa tỉnh ngủ đầu liền tỉnh táo lại.
"Đại tiểu thư, đang êm đẹp sao người Hạ gia lại muốn tới thành Vân Đô? Quê nhà nhà cửa cùng đất đai, cũng không cần rồi hả ?" Cùng Mạc Như Nghiên đi ra chính sảnh, Trương bà bà kỳ quái hỏi.
Không biết sao lại thế này, nàng cảm thấy, việc này có chút kỳ quặc, lộ ra cảm giác khiến cho người ta nghi ngờ.
Mạc Như Nghiên cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Vài năm nay, nàng chưa từng gửi thư vềliên hoa thôn, nhưng bên Cẩm Tú phường, nàng vẫn liên hệ. Không nghe nói người Hạ gia làm sai chuyện gì, cũng không nghe thấy người Hạ gia gặp khó khăn gì…
Mà mỗi khi nàng gửi thư cho Cẩm Tú phường, cũng tiện thể đưa thư bình an Hạ Trăn viết cho người Hạ gia. mọi người ở Hạ gia không biết chữ, không có khả năng hồi âm là bình thường. Cẩm Tú phường thì có mời một vị biết chữ vào phòng thu chi, đồng thời cũng tiện cho Cẩm Tú phường cùng Mạc Như Nghiên trao đổi thư từ.
Do vị kia được nhờ viết thư, ngoại trừ Chu đại nương cùng Chu Trường Sinh, thỉnh thoảng cũng có lời Hạ Tiểu Thúy dặn ở trong đó. Cho tới nay, đều thuận lợi trôi chảy, chưa từng bị bại lộ.
Mãi đến trước mắt, cả nhà Hạ gia đến.
"Đây là cháu gái lớn của ta hả! Lại đây, cho bà nội bế nào." Nhìn thấy Hạ Tĩnh Du, Lưu thị vui không ngớt, tràn đầy tươi cười đón chào.
Không giống với Hạ Vân Đô với ai cũng có thể chơi cùng, Hạ Tĩnh Du cực kỳ sợ người lạ. Nhìn thấy Lưu thị xa lạ, theo bản năng liền trốn trong lòng Mạc Như Nghiên.
"Tĩnh Du, đây là bà nội." Trấn an vỗ vỗ sau lưng Hạ Tĩnh Du, Mạc Như Nghiên lần lượt đem toàn bộ người Hạ gia giới thiệu cho Hạ Tĩnh Du.
Hạ Tĩnh Du chớp mắt mấy cái, một hồi lâu mới tiêu hóa chuyện người nhà Hạ gia là thân thích. Lúc này mới cười cười với Lưu thị, chỉ là, vẫn không làm sao nguyện ý để cho Lưu thị ôm.
Nhiều năm chưa từng gặp mặt như vậy, Hạ Tĩnh Du lại sợ người lạ, Lưu thị cũng không ý kiến gì. Không thắc mắc gì cả, ngồi trên mặt đất nhẹ giọng gọi Hạ Tĩnh Du.
So sánh ra, Hạ Tiểu Nguyệt cùng Hạ tiểu Hà liền càng thêm có sức sống rồi.
"Đại bá mẫu!" Vẫn không hề thay đổi một trái một phải, hai nha đầu đồng thời chạy về phía Mạc Như Nghiên.
Rất lâu không thấy, Mạc Như Nghiên còn tưởng rằng Hạ Tiểu Nguyệt cùng Hạ tiểu Hà đều đã quên nàng. Không ngờ, hai tiểu nha đầu đều rất thân thiết, vẫn nhớ mãi không quên.
Mạc Như Nghiên không tránh né hai tiểu nha đầu tiến tới, tùy ý ôm lấy Hạ Tiểu Nguyệt cùng Hạ tiểu Hà, nhìn về phía cha con Hạ lão gia.
Cực kỳ rõ ràng, trên mặt Hạ lão gia mang theo chút xấu hổ cùng không được tự nhiên. Nhưng cuối cùng, ông cũng không nói ra miệng.
Sắc mặt hai huynh đệ Hạ Minh Viễn cũng không thoải mái, đso với Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương vui sướиɠ ở bên cạnh, hoàn toàn là tươi sáng.
Đại khái đoán được chuyện gì xảy ra, Mạc Như Nghiên cũng không hỏi nhiều, đem mấy người mời vào ghế ngồi.
"Đại tẩu, đại ca không ở đây?" Mở miệng trước, không phải Lưu thị cũng không phải Hạ lão gia, mà là Tưởng Xuân Hương không nhịn nổi tính tình.
"Không có." Mạc Như Nghiên lắc đầu, đáp lại. Hạ Trăn quả thật không ở đây, hắn mang theo Hạ Vân Đô đến quân doanh rồi. Nhưng nghe giọng điệu của Tưởng Xuân Hương giọng điệu lúc này, sợ là cực kỳ hi vọng Hạ Trăn ở nhà.
"Kia đại ca khi nào trở về?" Tưởng Xuân Hương quả thật cực kỳ hi vọng Hạ Trăn ở nhà. Nếu không, lời tiếp theo nàng ta thật không biết nên mở miệng như thế nào.
Chu Vân cũng cực kỳ trầm mặc. Lúc Tưởng Xuân Hương hỏi, một mực quan sát sắc mặt của Mạc Như Nghiên.
Nhưng mà cuối cùng, Chu Vân thất bại rồi. Vài năm không gặp, so với trước kia thì càng khó nhìn thấu Mạc Như Nghiên hơn.
Cùng là con dâu Hạ gia, nàng ta cùng Tưởng Xuân Hương đều già đi, tiều tụy, Mạc Như Nghiên lại càng tỏa ra cao quý. Đơn giản mà nói hiện tại Mạc Như Nghiên ở tại phủ Thành Chủ, lại thêm danh hiệu trên đầu Mạc Như Nghiên, Chu Vân liền có cảm giác oán hận "Cùng nghề không cùng mệnh".
Chỉ là, nghĩ đến lúc trước Mạc Như Nghiên ra tiền bạc cho nhị phòng bọn họ, Chu Vân vẫn cố nén oán hận trong lòng, chỉ chua xót quay đầu, nhìn về chỗ khác.
Đem tất cả sắc mặt của người ở trong mắt, Mạc Như Nghiên lắc đầu tiếp: "Không phải cực kỳ xác định. Có đôi khi sớm, có đôi khi sẽ trễ chút. Thế nào? Ngươi tìm Hạ Trăn có việc?"
Tưởng Xuân Hương nhất thời xấu hổ nở nụ cười, khoát tay, nói: "Ta có thể tìm đại ca có chuyện gì? Này không phải là phụ thân cùng nương nhiều năm không gặp đại ca, muốn gặp đại ca thôi!"
Mạc Như Nghiên ra vẻ đăm chiêu gật đầu, ý bảo Trương bà bà ở bên cạnh lập tức sai người đi gọi Hạ Trăn trở về.
Hạ gia không ai ngăn cản Mạc Như Nghiên. Nói đến cùng, mọi người vẫn rất kỳ vọng Hạ Trăn có thể trở về làm chủ.
Nhưng cũng cực kỳ đáng tiếc, hôm nay người Hạ gia tới không đúng thời cơ. Rất nhanh liền có người trở về bẩm báo, tướng quân mang theo tiểu tướng quân cưỡi ngựa ra ngoài.
Có thể suy đoán, cưỡi ngựa ra ngoài chỉ là cách nói bên ngoài. Trên thực tế, Hạ Trăn mang theo Hạ Vân Đô đi dò xét tình hình biên quan rồi.
Mạc Như Nghiên gật gật đầu, ngược lại nhìn về phía Hạ lão gia cùng Lưu thị: "Vậy cũng chỉ có thể để cha mẹ chờ thêm chút rồi."
"Cưỡi ngựa?" Tưởng Xuân Hương cũng không hiểu khác nhau bên trong, chỉ cho là Hạ Trăn mang theo Hạ Vân Đô ra ngoài thôi, lúc này gào to nói, "Cưỡi ngựa tính là chuyện lớn gì? Có thể so sánh với chuyện trở về gặp phụ thân và nương sao?"
"Xuân Hương!" Lưu thị quát lớn một tiếng, trợn mắt trừng Tưởng Xuân Hương. Qua mấy năm rồi, Tưởng Xuân Hương vẫn kỳ cục như vậy, nói chuyện làm việc đều không có đầu óc, thật làm người ta tức giận.
Mạc Như Nghiên mặt không thay đổi, cũng không để ý đến Tưởng Xuân Hương bất mãn. Chỉ là mặt không đổi sắc nhìn Hạ lão gia cùng Lưu thị, thanh âm trong veo mà lạnh lùng nói: "Hạ Trăn là Thanh Viễn tướng quân, phụng mệnh đóng ở biên quan. Hắn cười ngựa, đương nhiên không phải đơn thuần là cưỡi ngựa, mong rằng cha mẹ không giận."
"Không tức giận, không tức giận." Vừa nghe Mạc Như Nghiên nói Hạ Trăn làm đại sự, Lưu thị lập tức xua tay, "Chúng ta tới đây rồi, không vội. Để Hạ Trăn làm việc của nó đi, không cần để ý tới chúng ta."
Hạ lão gia cũng là gật gật đầu. Đối với chuyện Hạ Trăn đóng ở biên quan, bảo vệ lãnh thổ cùng dân chúng, không thể nghi ngờ ông cũng cùng có chút vinh dự.
"Hừ! Mỗi ngày đều cưỡi ngựa, một ngày không cưỡi cũng sẽ không sao. Hiện nay lại không có chiến sự, giả bộ cái gì chứ." Tưởng Xuân Hương không nhịn được liền nói thầm ra tiếng.
Trên đường tới bọn họ đều đã tìm hiểu qua, gần hai năm nay thành Vân Đô cực kì thái bình, dân chúng nơi này cũng an cư lạc nghiệp, hoàn toàn không cần lo lắng có thổ phỉ.
Chính là vì thành Vân Đô là nơi an nhạc, Tưởng Xuân Hương mới cực kỳ hứng thú đi theo tới. Nếu không, nàng ta sẽ không vừa ý đi tới một nơi cằn cỗi xa xôi này, không chừng liền mất cái mạng nhỏ luôn!
"Vị tiểu tẩu tử này nếu có bất cứ bất mãn gì với tướng quân chúng ta, vậy xin rời khỏi phủi Thành Chủ. Thành Vân Đô không chào đón người không kính trọng tướng quân chúng ta như ngươi!" Giọng Tưởng Xuân Hương không lớn, nhưng tất cả mọi người có thể nghe được. Như vậy, liền làm cho tiểu binh tới báo tin bất mãn.
Bị đuổi trực tiếp vậy, mà còn là trực tiếp bị đuổi ra khỏi thành Vân Đô, Tưởng Xuân Hương nào có vui? Đứng lên, hướng về phía vị tiểu binh kia hô: "Ngươi có biết ta là ai hay không? Ngươi lại dám nói chuyện với ta như vậy?"
"Ta mặc kệ ngươi là ai, ở thành Vân Đô, liền không được