🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Edit: windy
“Bọn họ quả thật tay chói gà không chặt. Nhưng trước sau có bọn họ nhìn chằm chằm, 30 vạn đại quân kic của phụ hoàng, trừ khi đại khai sát giới, tàn sát hết tất cả dân chúng đế đô. Nếu không, 30 vạn đại quân kia cũng chỉ có thể thành thành thật thật đứng ngốc ở chỗ bọn hắn đứng, không thể có bất cứ hành động thiếu suy nghĩ nào.” Thái Tử nói xong lời này, không khỏi liếc nhìn Mạc Như Nghiên một cái.
Ngay từ đầu Mạc Như Nghiên đã bảo hắn điều tra ra vị trí của 30 vạn đại quân, Thái Tử lại cảm thấy không quan trọng.
Mãi đến khi theo lời dân chúng tìm tới, sau đó, bắt đầu cẩn thận ngày đêm nhìn chằm chằm cùng nghiên cứu chiến thuật, cuối cùng Thái Tử mới hiểu ra, Mạc Như Nghiên làm như vậy là có chủ ý.
Cho dù Thánh Thượng điều 30 vạn đại quân đến, cũng không thể loại trừ trong đó có người thân người nhà của họ ở đế đô. Trong lúc này, mỗi một trận mai phục đều ảnh hưởng tới vô số kể dân chúng đế đô.
Các tướng sĩ này tới ứng phó với chính người nhà thân thuộc của mình, đã đầu đầu rồi. Càng miễn bàn việc họ phải làm, là lấy đi tính mạng họ.
“Thật nực cười!” Đường đường có 30 vạn đại quân, cứ như vậy bị đám dân chúng ngăn chặn rồi sao? Thánh Thượng chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười. Nhưng, dù có buồn cười tới đâu cũng là sự thật. Ông ta, bị đánh bại rồi.
“Nói đi! Các ngươi muốn làm gì Trẫm?” Thắng là vua thua làm giặc, Thánh Thượng thật không nghĩ tới, ông ta sẽ không tổn hại gì mà rời khỏi. Không nói Thái Tử, chỉ nói Hạ Trăn cùng Tây Bắc quân, có lẽ sẽ không tha cho ông ta.
“Nhi thần không muốn làm gì Phụ hoàng cả. Nhi thần chỉ hy vọng Phụ hoàng có thể hạ một thánh chỉ, hứa không gϊếŧ Hạ Trăn, không động đến Tây Bắc quân.” Thái Tử muốn, thật sự chỉ là yêu cầu đơn giản như vậy. Dù cho hắn không làm Thái Tử, cũng không sao cả. Nhưng, hắn hi vọng Thánh Thượng có thể buông tha cho Hạ Trăn, cho Tây Bắc quân.
“Không gϊếŧ Hạ Trăn, không động Tây Bắc quân?” Biểu tình Thành Thượng châm chọc, bình tĩnh nhìn Thái Tử, “Mười năm sau, chờ ngươi ngồi vào vị trí này của Trẫm, ngươi dám nói, ngươi vĩnh viễn sẽ không động đến Hạ Trăn cùng Tây Bắc quân? Thái Tử, đừng lừa mình dối người nữa. Hiện nay ngươi có thể đứng ở vị trí này, không coi Hạ Trăn cùng Tây Bắc quân là uy hϊếp lớn thôi.”
Một chiêu này của Thánh Thượng, có thể ngoan độc hơn gϊếŧ Hạ Trăn, diệt Tây Bắc quân. Nghi ngờ vô căn cứ cùng ly gián, lòng người chính là như vậy lợi dụng lương thiện.
“Phụ hoàng, con không cam đoan, mười năm sau con sẽ có suy nghĩ như thế nào. Nhưng, con đã hứa với Hạ Trăn, chỉ cần hắn còn sống một ngày, con liền không động tới Tây Bắc quân. Người thì sao? Phụ hoàng người có thể đưa ra lời hứa như vậy không, chỉ cần nhi thần còn sống một ngày, người liền không động đến Hạ Trăn cùng Tây Bắc quân, thả bọn họ tới biên quan?” Thái Tử cực kì may mắn, có một vị tâm kế luôn đề phòng như Mạc Như Nghiên ở cạnh hắn, đối mặt với Thánh Thượng đột nhiên làm khó, hắn có thể không chút do dự mà đưa ra câu trả lời.
“Người thật lòng?” Thái Tử trả lời quá nhanh, cho nên Thánh Thượng không thể không tin tưởng, Thái Tử đã sớm suy xét tới vấn đề này.
Nói cách khác, kì thật Thái Tử cũng không có cách nào bảo đảm được đúng không? Này mới đúng. Hứa “Hạ Trăn ở đây, liền không động Tây Bắc quân”. Chuyện này, sao không phải là lừa mình dối người được?
“Nhi thần nguyện đem tính mạng để thề.” Thái Tử cực kì kiên quyết, vẻ mặt cũng rất kiên quyết, không có chút đùa giỡn nào. Huống chi giờ phút này, cũng không thích hợp nói đùa.
Thánh Thượng trầm tư rất lâu, ngay tại lúc Thái Tử cho rằng Thánh Thượng không đáp ứng, Thánh Thượng mở miệng: “Trẫm có thể thả Hạ Trăn cùng Tây Bắc quân. Nhưng, về sau trừ phi Trẫm hạ lệnh, cũng không cho phép Hạ Trăn cùng Tây Bắc quân về đế đô! Cho dù là đánh thắng trận, cũng không có bất cứ ban thưởng nào. Không chỉ Hạ Trăn, cả Tây Bắc quân cũng như thế!”
“Ngựa, vũ khí cùng lương thảo thì sao? Tây Bắc quân đánh giặc, triều đình không cung cấp sao?” Trước khi Thái Tử mở miệng, Hạ Trăn trầm giọng hỏi.
Thái Tử nhíu nhíu mày, rất muốn tranh thủ cho Hạ Trăn cùng Tây Bắc quân, cũng đã sai sót. Hạ Trăn mở miệng, đó là đáp ứng điều kiện của Thánh Thượng.
Mạc Như Nghiên cũng nhíu mày. So với Thái Tử, nàng càng không tin Thánh Thượng hứa hẹn. Ban thưởng sao, Tây Bắc quân có thể không cần. Nhưng mà, Thánh Thượng có thể ngầm đưa ám chiêu không? Mạc Như Nghiên vô cùng nghi ngờ.
“Tây Bắc quân cũng không quy thuận triều đình, dựa vào cái gì vẫn để triều đình dưỡng?” Quả nhiên, ngay sau đó liền nghe Thánh Thượng lạnh lùng nói, “Ý của Trẫm, Hạ tướng quân nghe không hiểu sao? Trẫm có thể coi như không có Tây Bắc quân tồn tại, Tây Bắc quân cũng nên biến mất trong tầm mắt của Trẫm. Cho dù là trong triều hay trên tấu chương, Trẫm cũng không muốn nghe bất cứ câu nào liên quan tới Tây Bắc quân, với chuyện lương thảo và tranh công cho Tây Bắc quân. Tây Bắc quân có thể lấy một phần giang sơn Trẫm chia cho, Hạ tướng quan có thể lên làm vương, đã hiểu chưa?”
“Không hiểu.” Hai chữ trong veo mà lạnh lùng, Mạc Như Nghiên thẳng thắn nói, “Triều đình không cung cấp ngựa, vũ khí cùng lương thảo, không ban thưởng, Hạ Trăn cùng Tây Bắc quân từ đó không xuất hiện trong triều đình hay trên tấu chương. Như thế xin hỏi Thánh Thượng, Tây Bắc quân còn đóng ở biên quan, là bảo vệ cho giang sơn của Thánh Thượng sao? Có phải nếu lần sau có quân địch xâm phạm, Hạ Trăn cùng Tây Bắc quân có thể trực tiếp mở cửa dẫn đường, để quân địch tùy ý quân đi qua biên quan, thẳng đến cửa thành đế đô không?”
“Hay cho một kẻ nhanh mồm nhanh miệng! Sao trước Trẫm vẫn cảm thấy, Hạ Trăn cưới ngươi, là hắn tính sai. Không ngờ, ngươi mới đúng là quân sư của Tây Bắc quân.” Thánh Thượng vốn ngẩn người, sau khi phản ứng kịp lại, không khỏi hối hận trước kia coi thường Mạc Như Nghiên.
Mạc Như Nghiên cực kì rõ ràng, không có khả năng trước kia có người dạy nàng nói như vậy. Đổi lại, chính là Mạc Như Nghiên tự mình đàm phán cùng hắn?
Sớm biết Mạc Như Nghiên sẽ trở thành mối họa lớn trong lòng, lúc Mạc Như Nghiên mới tới đế đô, Thánh Thượng nên trực tiếp hạ thủ ngoan độc không nương tay. Nói vậy, thì sẽ không bị ép buộc cùng không chịu nổi như giờ rồi.
Nhưng, mặc kệ Thánh Thượng phát giác thế nào, sự tình trước mắt đã đến mức này, không phải do Thánh Thượng quyết định một lần nữa.
“Nhận được Thánh Thượng để mắt, thần phụ thẹn không dám nhận.” Hành lễ với Thánh Thượng, Mạc Như Nghiên ngẩng đầu, tầm mắt sáng quắc chống lại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Thánh Thượng, “Thần chỉ nói một câu, muốn Tây Bắc quân không màng sống chết bảo vệ Thanh Vân quốc, Thánh Thượng cũng không thể chặt đứt nguồn cung cấp với Tây Bắc quân.”
Thánh Thượng cười lạnh một tiếng, không đáp lại. Hiển nhiên, là không tính thỏa hiệp.
Thánh Thượng không thỏa hiệp, Mạc Như Nghiên không ngoài ý muốn. Dừng một lát, tiếp tục nói: “Thánh Thượng không muốn nghe đến cái tên Hạ Trăn cùng Tây Bắc quân, không sao. Từ nay về sau, phàm là chuyện của Tây Bắc quân, đều giao cho Thái Tử. Đương nhiên, nếu Thánh Thượng nhất định phải cố ý phân rõ giới hạn với Tây Bắc quân, như thế thật xin lỗi, Tây Bắc quân cũng sẽ phân rõ giới hạn với Thanh Vân quốc.”
“Bọn chúng dám!” Thánh Thượng hét lớn một tiếng, “Bọn chúng không cần đầu, không cần người nhà bọn chúng sao?”
“Thánh Thượng đến Thanh Vân quốc không bảo đảm được, còn suy nghĩ làm thế nào chặt đầu người nhà của các tướng sĩ Tây Bắc quân sao? Vậy thì xin Thánh Thượng tùy ý đi! Thần phụ sẽ mời một đám Tây Bắc quân mở to hai mắt nhìn xem, Thánh Thượng làm thế nào chặt đầu người nhà bọn họ. Sau đó, nợ máu trả bằng máu, tuyệt không nuốt lời!” Mạc Như Nghiên tiến lên một bước, không hề kiêng kị chống lại ánh mắt lạnh lùng của Thánh Thượng.
“Làm càn!” Thấy Mạc Như Nghiên dám can đảm uy hϊếp ông ta, Thánh Thượng thân là đế vương chí tôn nháy mắt tỏa ra uy hϊếp.
Hạ Trăn chắn trước mặt Mạc Như Nghiên. Đã đề phòng Thánh Thượng ra tay với Mạc Như Nghiên, cũng đứng trên lập trường của hắn.
Đúng, Hạ Trăn thừa nhận, hắn đủ trung thành với Thanh Vân quốc, cũng thề sống chết bảo vệ mọi người trên mảnh đất này. Cho dù là quan viên hoàng gia, hay là dân chúng bình thường.
Chỉ vì hắn biết rõ, người hắn bảo vệ cũng bao gồm người nhà của hắn, bao gồm người nhà của rất nhiều tướng sĩ Tây Bắc quân.
Hạ Trăn cũng không hối hận gia nhập Tây Bắc quân, không hối hận mang theo Tây Bắc quân đánh thắng một trận lại một trận, lại càng không hối hận cùng Tây Bắc quân thắng được thanh danh hiển hách.
Tây Bắc quân hiển hách, không phải bọn họ dùng một từ để nói ra. Mà là các tướng sĩ Tây Bắc quân, lấy máu tươi cùng tính mạng đổi lấy.
Thánh Thượng sẽ không để ý các tướng sĩ chết ở trên chiến trường, Thánh Thượng chỉ coi trọng có đánh thắng trận hay không, chỉ quan tâm Tây Bắc quân có đánh chiếm được nhiều thành trì hay không.
Thánh Thượng thân là một kẻ cuồng vọng, Hạ Trăn có thể nhịn. Thánh Thượng thân là đế vương lại suy đoán cùng nghi hoặc, Hạ Trăn cũng có thể nhịn.
Nhưng, nếu như lấy tính mạng của các tướng sĩ Tây Bắc quân cùng lòng trung thành của hắn, hắn tình nguyện đeo tội danh thiên cổ. Cho dù thật sự trở thành “Phản thần tặc tử” trong miệng Thánh Thượng, Hạ Trăn cũng sẽ không tiếc.
Tây Bắc quân không sợ chết, nhưng không thể đem tính mạng chôn vùi trong ngờ vực vô căn cứ của đế vương được. Này, là mấu chốt của Hạ Trăn, cũng là chấp niệm sau cùng của hắn.
Đến giờ khắc này toàn thân Hạ Trăn tỏa ra khí thế, không hề yếu thế hơn Thánh Thượng. Thế cho nên sau khi liên tiếp giằng co một hồi lâu với Thánh Thượng, liền cảm thấy run rẩy.
Nếu không thể gϊếŧ chết Hạ Trăn, Thánh Thượng quyết sẽ không chấp nhận Hạ Trăn làm càn. Khẽ cắn môi, Thánh Thượng ra vẻ tự nhiên dời tầm mắt, nhìn về phía Thái Tử.
Hạ Trăn khí thế như vậy, Thái Tử chấp nhận được sao? Thánh Thượng cực kì muốn