"Nhi thần chưa từng." Có một số việc có thể nhận, nhưng có một số việc, Thái Tử vẫn biết được nặng nhẹ.
"Chưa từng? Nếu ngươi chưa từng phái người đưa mật hàm cho Hạ Trăn, sao lại Hạ Trăn chạy tới phía Trẫm?" Thánh Thượng nhọc công khổ tứ hai ngày, vẫn cảm thấy, trong này tất nhiên là kế hoạch của Thái Tử. Nếu nói trong Tây Bắc quân có người dám can đảm tạo phản? Thánh Thượng không tin.
Như thế, ngoại trừ Tây Bắc quân, còn có người nào như hổ rình mồi với ngôi vị Hoàng Đế của ông ta? Thái Tử! Chỉ có Thái Tử.
"Tây Bắc quân vốn là binh lực thuộc Thanh Vân quốc, thuộc về phụ hoàng quản lý. Bất cứ lúc nào, Tây Bắc quân cũng nguyện trung thành với triều đình, nguyện trung thành với Thánh Thượng, tại sao lại là đổi hướng?" Thái Tử cứng rắn quỳ trên mặt đất, mặt không đổi sắc đáp.
"Hay cho câu nguyện trung thành triều đình, nguyện trung thành Thánh Thượng." Thánh Thượng cầm lấy chén trà trên bàn, liền ném tới phía Thái Tử, "Ngươi cho là trẫm là dễ gạt sao? Trên Tây Bắc quân có Hạ Trăn, chỉ tùy tùy tiện tiện một tiểu binh, kẻ nào chả lấy Thái Tử điện hạ ngươi như Thiên Lôi sai đâu đánh đó? Nếu không có lệnh của ngươi, bọn hắn cho dù là chết ở vân Đô thành, cũng quyết định sẽ không khởi binh về đế đô."
"Nói, có phải bọn chúng trở về tạo phản hay không! Có phải về cứu ngươi hay không!" Thánh Thượng nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Thái Tử, hai mắt dĩ nhiên bùng lên lửa giận.
"Nhi thần không dám." Mặt Thái Tử biến sắc, dập đầu liên tục với Thánh Thượng.
"Không dám, không dám? Ngươi có cái gì không dám? Từ lúc ngươi lên làm Thái Tử, có chỗ nào ngươi không c tính kế ngôi vị hoàng đế chả Trần? Lúc trước Trẫm chấp thuận cho ngươi đi quân doanh học hỏi, là để luyện tính tình cho ngươi, không phải để cho ngươi đi lấy lòng lòng người! Ngươi hung hăng, lung lay Hạ Trăn, liền nắm tất cả mạch máu của Tây Bắc quân. Ngươi muốn mượn Tây Bắc quân tới cướp đi giang sơn của Trẫm? Trẫm nói cho ngươi, ngươi đừng có si tâm vọng tưởng!" Thánh Thượng như là lấy toàn bộ tâm tư nghiền ngẫm tất cả hành động của Thái Tử. Mặc kệ là quá khứ, hay là hiện tại cùng tương lai, Thánh Thượng đều đã nhận định Thái Tử lòng người dạ thú.
"Phụ hoàng minh giám, nhi thần oan uổng." Lúc trước đột nhiên bị Thánh Thượng vứt tới Tây Bắc quân, sao Thái Tử không nén giận? Nhưng, hắn không có quyết định đem Tây Bắc quân thu làm của mình.
Lúc đó Tây Bắc quân không địch lại uy vũ như hiện nay, nói là năm bè bảy mảng cũng chẳng có gì lạ. Nếu không, sao Thánh Thượng có thể yên tâm lớn mật đưa Thái Tử qua đó?
Thái Tử cùng Hạ Trăn giao hảo, là tình nghĩa sinh tử từ chỗ doanh trướng. Khi đó Hạ Trăn chỉ vừa từ liên hoa thôn tới chỉ là một tiểu tử, Thái Tử sao biết được Hạ Trăn hiện giờ thành thần võ anh dũng?
Thánh Thượng nói, Tây Bắc quân sẽ tạo phản, Tây Bắc quân sẽ mưu nghịch. Nhưng trên thực tế, chỉ có Tây Bắc quân, bị Thánh Thượng bới móc trước tiên, không nói gì liền giao binh phù ra. Cũng chỉ có Tây Bắc quân, đến nay vẫn còn có vài vị tướng sĩ không thể thuận lợi trở lại chiến trường vốn thuộc về bọn họ.
Những thứ này, đều là vị Thánh Thượng trước mắt này một tay tạo thành.
Mà nay Tây Bắc quân chỉ còn lại có một mình Hạ Trăn rồi. Thánh Thượng vẫn còn kiêng kị, vẫn còn đuổi cùng gϊếŧ tuyệt?
Thái Tử cảm thấy thất vọng, Thánh Thượng thật sự chút tình cảm cũng không chừa lại.
Hổ dữ không ăn thịt con, lần này Thánh Thượng phế Thái Tử, vốn là không phải hướng về phía Thái Tử. Trên thực tế, Thánh Thượng muốn ép Tây Bắc quân tạo phản.
Thánh Thượng hao tổn tâm cơ, trăm phương ngàn kế. Chính là muốn tìm lý do đường đường chính chính nhất, để cho Tây Bắc quân hoàn toàn biến mất trong lòng dân chúng tại Thanh Vân quốc.
Chỉ cần Tây Bắc quân dám động một phen, sẽ trở thành "Phản thần tặc tử" trong miệng Thánh Thượng. Như vậy, cả Thanh Vân quốc sẽ là địch của Tây Bắc quân. Lịch sử huy hoàng của Tây Bắc quân, hoàn toàn bị thay đổi!
Thái Tử nhìn ra tính toán của Thánh Thượng, cho nên mới cố ý phái người đến thành Vân Đô, dặn Hạ Trăn cho dù như thế nào cũng không được về đế đô.
Nhưng mà hiện nay xem ra, Hạ Trăn vẫn sẽ trở lại…
Thái Tử không biết, Mạc Như Nghiên rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì. Hắn phái người đi tìm Hạ Trăn, lại đem sự tình cho Mạc Như Nghiên biết. Đồng thời, vẫn cố ý để cho Thái Tử Phi hỗ trợ viết một phong thư đưa cho Mạc Như Nghiên.
Ám chỉ rõ ràng như vậy, Mạc Như Nghiên xem không hiểu? Nếu xem đã hiểu, vì sao không ngăn cản Hạ Trăn, mà vẫn để cho Tây Bắc quân về đế đô?
Mạc Như Nghiên đương nhiên vừa xem đã hiểu ám chỉ của Thái Tử. Nhưng, mặc dù biết rõ đế đô không thể trở về, bọn hắn vẫn sẽ trở về. Chỉ vì, Hạ Trăn không có khả năng không quan tâm với tình cảnh của Thái Tử.
Biết rõ Hạ Trăn khẳng định sẽ đến cứu Thái Tử, việc Mạc Như Nghiên phải làm, không phải ngăn cản Hạ Trăn cùng Tây Bắc quân, mà là tận khả năng giúp Hạ Trăn đạt được mong muốn. Dù cho, nguyện vọng này rất khó thực hiện, mà còn là nguy hiểm trùng trùng.
"Phu nhân, về đế đô khẳng định không thành vấn đề. Nhưng, chúng ta trở về như vậy, xác định sẽ không chọc giận Thánh Thượng, liên lụy Thái Tử càng rơi vào cảnh nguy hiểm chứ?" Sau khi tỉnh táo lại, Lăng Phong có một suy nghĩ khác với chuyện về đế đô. Ít nhất, bọn hắn cần phải làm là chuẩn bị chu toàn, càng phải tìm cách về triều thích hợp.
"Sẽ không." Mạc Như Nghiên cực kì bình tĩnh, giọng điệu cũng không có chút khẩn trương cùng thấp thỏm, "Chỉ cần Tây Bắc quân trở về, Thái Tử sẽ được cứu."
"Phu nhân, như vậy... Có phải quá qua loa không?" Cảm thấy những lời Mạc Như Nghiên nói quá tự tin cùng cuồng vọng, Lăng Phong không xác định nhắc nhở.
Mạc Như Nghiên dừng một chút, nhìn về phía Hạ Trăn: "Thánh Thượng không có khả năng thật sự làm gì Thái Tử cả. Mà Tây Bắc quân, mới là uy hϊếp thật sự trong lòng thánh."
Sắc mặt Hạ Trăn không thay đổi, trong mắt lại bừng bừng. Cho nên nói, mục tiêu thật sự của Thánh Thượng là Tây Bắc quân? Mà Thái Tử điện hạ, chỉ là con mồi để dẫn Tây Bắc quân về đế đô?
Lăng Phong cũng tỉnh táo lại, không dám tin mở to hai mắt: "Cho nên nói, kỳ thật Thánh Thượng muốn mượn chuyện Thái Tử bị phế, đối phó chúng ta? Mặc kệ chúng ta lựa chọn như thế nào, đều khó có khả năng tránh được Thánh Thượng giáng tội?"
"Lần trước chúng ta đi quá thuận lợi rồi." Mạc Như Nghiên nhếch miệng, gật gật đầu, "Cửu ngũ chí tôn, đâu có thể dễ dàng khıêυ khí©h như vậy?"
"Nhưng..." Lăng Phong càng thấy khó hiểu rồi. Nếu như nói như vậy, bọn họ trở về, chẳng phải chính là dê vào miệng cọp rồi hả? Một khi đã như vậy, tại sao phu nhân đồng ý để cho bọn họ về đế đô?
Giờ phút này Lăng Phong đã không còn tùy tùy tiện tiện hoài nghi Mạc Như Nghiên rồi. Nếu Mạc Như Nghiên đoán được tâm tư của Thánh Thượng, vậy thì khẳng định đã có chuẩn bị. Bọn họ cần làm, đó là không chần chờ bất cứ điều gì mà ủng hộ tướng quân phu nhân, thề sống chết đi theo tướng quân.
"Chúng ta hiện nay, bất động đó là động, động vẫn là động." Trong tay Mạc Như Nghiên còn đang cầm một bộ thêu, lúc châm hai mũi kim cuối xong, nàng bỗng nhiên ngừng lại, "Về đế đô, khẳng định sẽ bị hoạch tội. Không trở về đế đô, sớm muộn gì cũng lấy lý do khác để định tội. Ít nhất bây giờ chúng ta rất rõ ràng, Thánh Thượng lấy lý do là Thái Tử điện hạ. Nhưng tiếp theo, ai có thể bảo đảm nước cờ Thánh Thượng làm ra mọi người chúng ta có thể nhận?"
Các tướng sĩ Tây Bắc quân đều có người nhà, đều có thê tử con cái. Thánh Thượng muốn đối phó với Tây Bắc quân, có thể tìm đến uy hϊếp thật sự nhiều lắm.
Mạc Như Nghiên thậm chí thấy cực kỳ may mắn, ít nhất bây giờ đối tượng Thánh Thượng xuống tay, là Thái Tử điện hạ, chứ không phải người nhà của các tướng sĩ.
Nghe ra ý nghĩa trong lời Mạc Như Nghiên nói, Lăng Phong không nhịn được liền cảm thấy lạnh lẽo. Rõ ràng là bọn họ lấy tính mạng để bảo vệ Thánh Thượng! Không nghĩ tới kết quả chờ bọn họ, lại là kết cục thê lương vậy.
Ngày Tây Bắc quân lần thứ hai xuất phát về đế đô, Mạc Như Nghiên để Hạ Vân Đô lại. Cùng lúc đó bị để lại, còn có Trương bà bà cùng Lăng Việt.
Tuy nhiên biết thành vân Đô cũng không nhất định là nơi an toàn nhất, nhưng so với nơi khác, thành Vân Đô cách doanh địa nhất Tây Bắc quân không thể nghi ngờ là nơi Mạc Như Nghiên yên tâm giao phó rồi.
Hơn nữa, với lòng tốt của Mạc Như Nghiên với dân chúng thành Vân Đô. Một khi thực đến một bước kia, dân chúng thành vân Đô sẽ không ngồi yên không để ý đến. Hạ Vân Đô vị Thành Chủ Đại Nhân này, được cả dân chúng trong thành Vân Đô đặt hi vọng vào.
Trong lòng biết Thánh Thượng lai giả bất thiện, Hạ Trăn cũng không mang quá nhiều tướng sĩ xuất hành. Lần trước về đế đô lĩnh thưởng là một vạn tướng sĩ, mà nay còn không được một nửa, tổng cộng cộng lại không đủ 3000 người.
Phó tướng táo bạo không rõ chân tướng cũng bị mạnh mẽ ở lại biên quan. Nhìn đội hình Hạ Trăn lấy ra, vẻ mặt phó tướng ghét bỏ: "Tướng quân, này... cũng quá ít người rồi? Riêng là hộ vệ quân đế đô, chúng ta không nhất định bắt được."
"Không bắt được, không phải còn có các ngươi làm hậu thuẫn kiên cố sao?" Vỗ vỗ bả vai phó tướng, Lăng Phong thiếu chút nữa cũng không được đi theo. Như nếu không phải hắn kiên trì, sợ là cũng sẽ bị Hạ Trăn trực tiếp gạt bỏ.
"Vậy sao ngươi có thể đi theo? Hai ta đổi đi, ngươi lưu ở lại, ta cùng tướng quân đi cứu Thái Tử điện hạ." Phó tướng táo bạo không sợ chết, chỉ sợ không có việc gì không làm được. Để cho hắn rảnh rỗi ở doanh địa chờ tin tức, hắn sẽ gấp chết.
Kỳ thật Mạc Như Nghiên càng có ý để Lăng Phong lại. So với mấy vị phó tướng khác, hiển nhiên Lăng Phong càng có thể ổn định thế cục.
Nhưng, sự tình có lợi liền có tệ. Nếu như biên quan Tây Bắc quân đã hoàn toàn không thể khống chế, nếu như bị giữ lại Tây Bắc quân đang nghe đến đế đô không ổn xong nổi giận lên... Đến lúc đó dẫn tới rối loạn, có khả năng là câu nói đầu tiên của Thánh Thượng cũng không thể áp xuống được?
Mạc Như Nghiên cực kỳ chờ mong hình ảnh như vậy xảy ra. Nhưng đồng thời, cũng mong đợi kết quả sự tình cuối cùng không nháo đến mức không thể cứu lại.
Có thể là biết được cha mẹ đều phải rời khỏi, hôm nay Hạ Vân Đô hôm nay khóc đặc biệt lợi hại. Thẳng khi đem lòng Mạc Như Nghiên cùng Hạ Trăn mềm ra, càng làm cho các tướng sĩ sắp bị giữ lại cùng với dân chúng thành Vân Đô đến tiễn đưa nghe