🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Edit: windy
Ngày Tây Bắc quân ly rời khỏi Đế Đô, dân chúng vẫn ra đường vui vẻ đưa tiễn.
Mang theo không lỡ, càng mang theo lời chúc phúc, Mục Nhã Huệ cùng Mộ Dung Quân cùng dân chúng Đế Đô, tiễn Mạc Như Nghiên rời đi.
"Mạc tỷ tỷ." Lôi kéo tay Mạc Như Nghiên, Mục Nhã Huệ trực tiếp rơi nước mắt.
"Nhã Huệ, thật xin lỗi. Còn chưa giúp muội xác định Hồ công tử có phải phu quân tốt hay không, giờ phải rời đi rồi." Mạc Như Nghiên nói xong liền nắm lấy tay Mộ Dung Quân, "Nhưng mà ta đã ủy thác Tiểu Quân giúp ta khảo nghiệm vị Hồ công tử kia rồi. Nhã Huệ yên tâm, Tiểu Quân sẽ tận tâm."
"Không sao." Mục Nhã Huệ lau nước mắt lắc đầu, "Muội sẽ không tiếp tục không hiểu chuyện tùy hứng nữa. Muội đã vào trong cung nói với Hoàng Hậu nương nương, muội đồng ý gả cho Hồ Khôn Bạch. Về sau mặc kệ tốt xấu, muội cũng chịu."
"Nhã Huệ, muội. . ." Không nghĩ tới Mục Nhã Huệ lại chủ động nói như vậy, Mạc Như Nghiên không xác định nhìn Mục Nhã Huệ, cực kì lo lắng có phải Mục Nhã Huệ bị suy sụp hay ủy khuất gì hay không.
"Dù sao không phải Hồ Khôn Bạch, cũng sẽ là những người khác. Đến cùng có phải phu quân tốt hay không, liền để hiện tại xác định, ai có thể bảo đảm sau này hắn không thay lòng?" Mục Nhã Huệ nói xong, như trút được gánh nặng thở dài nhẹ nhõm một hơi, mỉm cười với Mạc Như Nghiên, "Mạc tỷ tỷ, thời gian này ở chung với tỷ, muội thật sự cực kỳ vui vẻ. Từ trên người tỷ, muội học được rất nhiều, cũng đã hiểu rất nhiều. Cũng có lẽ, từ nay về sau muội sẽ không là hạnh phúc nhất. Nhưng nhất định để chính mình mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ."
Nghe Mục Nhã Huệ nói tới đây, trong lòng Mạc Như Nghiên biết, Mục Nhã Huệ đã hạ quyết tâm rồi.
Một khi đã như vậy, Mạc Như Nghiên nhẹ nhàng ôm lấy ôm ấp Mục Nhã Huệ, thấp giọng nói: "Cuộc sống là của chính mình. Có tùy hứng, là chính muội quyết. Nếu như về sau có gì khó khăn, cứ phái người đưa tin cho ta. Tuy không nhất định có thể giúp muội giải quyết, nhưng ta sẽ vẫn đứng về phía muội."
"Uh`m, muội biết rồi. Chỉ cần đến lúc đó Mạc tỷ tỷ không chê muội phiền, động chút việc nhỏ liền tìm Mạc tỷ tỷ là được." Mục Nhã Huệ ứa nước mắt gật gật đầu, nhớ nhung trong lòng cũng vẫn còn, "Sau này nhất định muội phải đi tìm Mạc tỷ tỷ. Mặc kệ là thành Vân Đô hay là huyện Thanh Sơn, Liên Hoa thôn, mấy nơi muội đều nhớ rõ ràng, nhất định sẽ không quên."
"Được, tỷ tỷ chờ muọii." Mạc Như Nghiên cười đáp lại Mục Nhã Huệ, quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Quân, "Tiểu Quân, Nhã Huệ còn nhỏ, tính tình bất định, còn làm phiền ngươi chiếu cố nhiều rồi."
Tuy Mộ Dung Quân là chị dâu của Mục Nhã Huệ, nhưng hai người thật sự không tính là thân cận. Giờ phút này được Mạc Như Nghiên phó thác, Mộ Dung Quân trịnh trọng gật gật đầu, tiếp nhận trọng trách này.
Mục Nhã Huệ cũng không từ chối. Nếu là bằng hữu của Mạc tỷ tỷ, cho dù nàng không nhất định có thể cùng Mộ Dung Quân thường xuyên qua lại. Nhưng thời khắc mấu chốt, cũng có thêm một người có thể tin được. Về sau nếu gặp phải tình huống khẩn cấp cần tìm người thương lượng, Mộ Dung Quân tự nhiên cũng được liệt trong danh sách Mục Nhã Huệ cần.
Đương nhiên, nếu như Mộ Dung Quân gặp nguy hiểm, Mục Nhã Huệ cũng sẽ không chút do dự mà hỗ trợ. Cho dù đối nghịch với Thái Tử ca ca, Mục Nhã Huệ cũng sẽ không tiếc.
Dàn xếp Mục Nhã Huệ xong, lại cố ý dặn dò Mộ Dung Quân vài câu, Mạc Như Nghiên lên xe ngựa ở bên cạnh.
Chuyến đến Đế Đô này, nàng có thêm hai vị hảo hữu khả dĩ thổ lộ tình cảm. Đến đây, đó là thu hoạch lớn nhất của nàng rồi.
Khác với lúc Mộ Dung Tể tướng rời khỏi, bây giờ, Thái Tử có thể tự mình đứng ở cửa thành, đưa tiễn Tây Bắc quân rời đi.
Dưới chân là dân chúng Đế Đô, xa xa là giang sơn Thanh Vân quốc, Thái Tử vốn nên cảm thấy kiêu ngạo. Chỉ vì hắn là đứng dưới một người, trên vạn người.
Nhưng mà, chỉ trong lòng hắn mới biết rõ, hiện nay hắn còn chưa đủ tư cách đứng ở chỗ này. Điều hắn muốn, cái hắn muốn bảo vệ, nhất định phải đợi cho sau khi hắn chân chính ngồi lên trên vị trí kia, mới có thể đạt được ước muốn.
Tây Bắc quân chậm rãi ra khỏi cửa thành, một đường hướng về phía tây, về biên quan.
"Hạ Trăn, ngươi đứng lại!" Ngay tại lúc đội ngũ Tây Bắc quân cách Đế Đô một đoạn đường nữa, kỵ mã đi đầu đội ngũ của Hạ Trăn bị ngăn lại.
Xe ngựa Mạc Như Nghiên cũng đi gần phía trước. Giọng nói lanh lảnh phát lên, Mạc Như Nghiên liền nhận ra người đến là ai.
Xốc màn xe lên, quả nhiên, Mạc Như Nghiên thấy được Hồ Nguyệt Hoa cả người đeo nữ trang đứng ở giữa đường.
Nói ra, hình ảnh cùng hình tượng cũng không làm cho người ta quá kinh ngạc. Mạc Như Nghiên chỉ không ngờ chính là, Hồ Nguyệt Hoa quyết tâm thật cứng cỏi hơn so với nàng tưởng.
Lúc đầu, Mạc Như Nghiên còn tưởng rằng, Hồ Nguyệt Hoa sẽ xuất hiện vào lúc bọn họ rời Đế Đô.
Mà nay nhìn thấy Hồ Nguyệt Hoa chờ trên đường đã rời Đế Đô, Mạc Như Nghiên ngược lại xem trọng liếc nhìn Hồ Nguyệt Hoa một cái.
"Hạ Trăn, ta đi cùng ngươi." Mặc kệ là biên quan hay là là thành Vân Đô, Hồ Nguyệt Hoa quyết đi cùng Hạ Trăn.
Nếu Hồ Nguyệt Hoa tìm võ tướng bình thường, tất nhiên sẽ được các tướng sĩ khác chúc phúc. Nhưng mà, giờ phút này Hồ Nguyệt Hoa tìm người là Hạ Trăn. Vậy thì hoàn toàn khác rồi.
Tướng quân phu nhân của bọn họ còn ngồi trong xe ngựa ở phía sau, trong bụng còn có tiểu tướng quân. Vị cô nương xa lạ này là đang xảy ra chuyện gì? Dây dưa không bỏ như vậy, không phải làm người ta không thích sao.
Nếu nói Mộ Dung Quân cùng Mục Nhã Huệ, Hạ Trăn không biết. Như thế với Hồ Nguyệt Hoa, Hạ Trăn liền triệt để coi như không có rồi.
"Kéo ra!" Quân lệnh như núi. Hạ Trăn ra lệnh, tiểu binh bên cạnh tuy không rõ tình huống, nhưng cũng trực tiếp xông lên trước, muốn lôi Hồ Nguyệt Hoa đi.
Ý thức được sự tình không thích hợp, Hồ Nguyệt Hoa không dám tin nhìn Hạ Trăn: "Ngươi dám đối xử với ta như vậy? Ngươi có biết ta vì đuổi theo ngươi, lén chạy từ trong nhà ra, đã ăn bao nhiêu khổ có biết không? Ta cái gì cũng không có, cái gì cũng từ bỏ, ngươi lại chẳng quan tâm