Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trùng Sinh Tiểu Nương Tử Ghi Việc (Ký Sự Của Tiểu Nương Tử)

Chương 29

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nếu Mạc Như Nghiên không xuất hiện, ông ta vẫn là Tề chưởng quầy cao cao tại thượng của Cẩm Tú Phường. Nhưng bởi vì Mạc Như Nghiên, cái gì ông ta cũng không còn rồi.

Mang theo vô tận không cam lòng, Tề Phú Quý nổi lên sát tâm đối với Mạc Như Nghiên.

“A!” Trong đám người vang lên tiếng thét chói tai và kinh hô, nhao nhào xông tới chỗ của Mạc Như Nghiên, “Cẩn thận!”

Tề Phú Quý tất nhiên là nghe được những tiếng hoảng loạn kêu la đó.

Nhưng mà, hắn không những không dừng lại, ngược lại càng thêm vênh vang đắc ý, cảm thấy thích thú vô cùng.

Nhưng mà mắt thấy một khắc trước khi lưỡi dao sắc bén trong tay Tề Phú Quý sẽ đâm trúng Mạc Như Nghiên, ông ta bị người khống chế lại.

Hạ Trăn ra tay, nhanh, độc, chuẩn, căn bản không cho Tề Phú Quý thời gian phản ứng lại, đã dẫm Tề Phú Quý dưới chân.

“Á!” Tề Phú Quý thống khổ kêu rên ra tiếng, trong mắt hận ý càng thêm điên cuồng,nhưng sắc mặt lại càng hiện rõ nản lòng thoái chí.

Không thành công ắt thành nhân*. Mà Tề Phú Quý, rất không may trở thành tù nhân. Ông ta biết, ông ta xong rồi. Sau ngày hôm nay, ở huyện Thanh Sơn, ông ta tất phải bị ngàn người phỉ nhổ, vạn người khinh bỉ coi thường.

[*] [/i]Không thành công ắt thành nhân: không thành công thì sẽ hy sinh[/i]

Mà người làm cho ông ta thất bại trong gang tấc thậm chí rơi vào kết cục nghèo túng thê lương, chính là Mạc Như Nghiên giờ phút này đứng ở trước mặt ông ta, cùng với...... Hạ Trăn, mãng phu liên tiếp động thủ nhục nhã ông ta.

“ Thường nói, điêu nô khinh chủ, tội không thể tha. Ta vốn tưởng rằng, Thanh Sơn Huyện dân phong thuần phác, tất nhiên sẽ không phát sinh loại người đạo đức bại hoại như này. Không ngờ rằng, hôm nay Tề chưởng quầy lại làm ta mở rộng tầm mắt, vậy mà nổi lên tâm tư gϊếŧ ta?” giọng điệu của Mạc Như Nghiên cũng không nặng nề, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng không mang theo nửa phần ngông cuồng hung ác, lại làm cho người nghe sinh ra sợ hãi, tin phục từ trong lòng.

Người qua đường bên ngoài Cẩm Tú Phường vây xem càng ngày càng nhiều, kèm theo tiếng mắng chửi Tề Phú Quý lòng lang dạ sói cũng dần dần vang lên. Càng có kẻ trong đó, tiến đến nhổ nước miếng vào Tề Phú Quý đang bị Hạ Trăn đạp trên mặt đất.

Cho đến lúc này, ngược lại không cần lên tiếng dò hỏi, đã có dân chúng nhiệt tình chạy tới phủ nha tri huyện báo quan.

Nghe nói là đại tiểu thư nhà mình bị kẻ xấu làm hại, đám nha sai không nói hai lời, vội vàng chạy nhanh tới.

“Tránh ra, đều mau chóng tránh ra.” Chen vào đám người vây quanh, vừa nhìn đã thấy Mạc Như Nghiên đứng ở cửa Cẩm Tú Phường, đám nha sai lập tức rất cung kính hành lễ với Mạc Như Nghiên, “Đại tiểu thư.”

“Ừ.” Phủ nha tri huyện làm việc hiệu suất, hôm nay nhưng cực kỳ nhanh. Mạc Như Nghiên cũng không nhiều lời vô nghĩa với mấy người, chỉ chỉ Tề Phú Quý trên mặt đất, “Người này ý định cầm dao gϊếŧ hại ta, may mắn có cô gia ở đây, kịp thời bắt lại.”

“Cô gia uy vũ.” Phu quân của đại tiểu thư nhà mình nha...... Vài vị nha sai đồng thời nhìn về phía Hạ Trăn lúc này mặc kệ là khí thế hay là sắc mặt đều hoàn toàn không giống mãng phu nông thôn, nhao nhao gật đầu khen ngợi nói.

Nhìn thấy nha sai đến, Hạ Trăn nhấc chân đang dẫm lên người Tề Phú Quý. Chuyện tiếp theo, nên thuộc về nha môn tiếp nhận rồi.

Khoảnh khắc bị nha sai lấy gông xiềng khóa lại, sắc mặt Tề Phú Quý hoàn toàn biến thành tro tàn tái nhợt. Hắn xem nhẹ Mạc Như Nghiên ác độc, càng xem thường thủ đoạn của Mạc Như Nghiên.

Mạc Như Nghiên rõ ràng một khắc trước còn ra vẻ hào phóng để cho ông ta tự mình lãnh tiền công rời đi, xoay người đã hại ông ta đến tình cảnh này. Trước sau thay đổi quá nhanh, làm ông ta khó lòng phòng bị.

Chìm trong những ánh mắt tràn đầy phẫn nộ và căm phẫn, Tề Phú Quý chật vật bị nha sai áp giải đi.

Giải quyết xong Tề Phú Quý, kế tiếp, đó là Cẩm Tú Phường một lần nữa khai trương.

Mặt đối diện với đám người đi đường vây xem còn đứng yên chưa tan đi, Mạc Như Nghiên cao giọng nói: “Không dối gạt các vị, hôm nay là lần đầu tiên bản thân ta tiếp xúc với việc làm ăn của Cẩm Tú Phường. Trước đó, trong Cẩm Tú Phường các kiểu vải vóc cùng với trang phục may sẵn hiện nay giá cả ra sao, ta đều hoàn toàn không biết gì cả. Nhưng mà, chỉ xem cách làm người mới vừa rồi của Tề chưởng quầy, ta đã có thể tưởng tượng mười mấy năm qua, Cẩm Tú Phường mà nương ta để lại bị giày xéo thành bộ dáng gì.”

Phải cảm ơn hành vi hung ác mới vừa rồi của Tề Phú Quý, cho Mạc Như Nghiên có đủ khí thế và không gian khống chế, càng cho rất nhiều dân chúng ở Thanh sơn đang có mặt mang đến ấn tượng ban đầu vô cùng đồng cảm.

Không tự chủ được, không ít dân chúng đều gật đầu với Mạc Như Nghiên. Trên mặt như cũ mang theo vẻ căm giận, tinh thần như cùng chung mối thù với Mạc Như nghiên.

“Ta rất tiếc, trong nhiều năm trước, Cẩm Tú Phường bởi vì kinh doanh không tốt, để lại cho mọi người ấn tượng vô cùng không tốt.”

Mạc Như Nghiên nói tới đây, dừng một chút. Ngay sau đó, cất cao tiếng nói, “Nhưng mà, ta là nữ nhi của Vu Cẩm Tú, sự thật này còn xin chư vị phụ lão hương thân đều vẫn cứ nhớ kỹ cho.”

“Từ hôm nay trở đi, Cẩm Tú Phường sẽ không đuổi theo giá cao tận trời, tất nhiên sẽ hàng thật giá rẻ, lại không cô phụ kỳ vọng của mọi người đối với Cẩm Tú Phường. Ngoài ra, ngày sau phàm là mọi người có bất cứ việc khó gì, chỉ cần tới Cẩm Tú Phường tìm ta, Mạc Như Nghiên ta tất nhiên sẽ không làm nhục thanh danh của nương ta.” Mạc Như Nghiên đứng rất thẳng, tiếng nói thanh thúy vang dội, nhấn mạnh từng chữ có khí phách, vô cùng có sức thuyết phục.

Sau một lúc trầm mặc, trong dân chúng vây xem đột nhiên có người ra sức vỗ tay. Sau đó, là người thứ hai, người thứ ba...... Thậm chí mọi người đồng thời reo hò cùng vỗ tay.

Vẻ mặt Mạc Như Nghiên hơi thả lỏng, khóe miệng hơi cong.

Nhìn tình hình trước mắt cảnh tượng thật náo nhiệt, Mạc Như Nghiên thuận thế tuyên bố nói: “Hôm nay Cẩm Tú Phường tu sửa điều chỉnh mọi mặt, tạm không tiếp khách. Bắt đầu từ ngày mai, còn mời các vị khách quý đến. Cẩm Tú Phường chắc chắn làm cho các vị vui lòng mà đến, vừa lòng mà về.”

Có lời hứa hẹn của Mạc Như Nghiên rồi, không ít dân chúng đều đi theo lớn tiếng hô tốt. Dù sao chỉ là đến xem mà thôi, không sợ Cẩm Tú Phường ép mua ép bán. Càng đừng nói, Mạc Như Nghiên còn mang Vu phu nhân ra. Tâm tình trước sau đối lập, nháy mắt không giống nhau.

“Cẩm Tú Phường rốt cuộc có thể lại thấy ánh mặt trời, chuyện tốt nha chuyện tốt!”

“Cẩm Tú Phường nhiều năm như vậy cũng tính hết khổ rồi nha......”

“ Còn không phải là Tề Phú Quý kia sai trái, cứ thế dày vò Cẩm Tú Phường thành quang cảnh hiện nay. May mắn, đại tiểu thư đã trở lại.”

“Đại tiểu thư rất có khí khế của phu nhân năm ấy...... À không đúng, là hơn xa năm đó.”

“Đúng vậy đúng vậy. Tính tình phu nhân ôn nhu như nước, mà nay vị đại tiểu thư này của chúng ta. Ha ha, cũng không tồi, đỡ phải bị điêu nô bắt nạt.”

“Muốn nói khí thế kia của đại tiểu thư, thật sự có chút dọa người đó!

Còn có phu quân của đại tiểu thư, cũng không giống hán tử nông gia tầm thường, xác định lời đồn lúc trước của mọi người không nói sai?”

Nghe thấy bốn phía nhỏ giọng bàn bạc bình luận, Mạc Như Nghiên khom lưng, duỗi tay đi nhặt ngân phiếu và bạc vụn lúc trước rơi vãi trên mặt đất.

Trước Mạc Như Nghiên một bước, là Hạ Trăn.

Mạc Như Nghiên bên này vừa mới nhặt một tấm ngân phiếu lên, động tác của Hạ Trăn đã lưu loát nhặt gần hết ngân phiếu và bạc vụn khác.

Mạc Như Nghiên nói muốn tu sửa thay đổi Cẩm Tú Phường, là thật sự. Sau khi xoay người cùng Hạ Trăn vào Cẩm Tú Phường, nàng sai Chu Trường Sinh ở ngoài cửa treo thẻ bài “Tạm nghỉ”.

Tề Phú Quý có một câu cũng không có lừa Mạc Như Nghiên, làm ăn của Cẩm Tú Phường thật sự không coi là tốt. Nếu sau lưng không có tri huyện phủ nha chống, sợ là đã sớm đóng cửa.

Chu Trường Sinh là tiểu nhị duy nhất của Cẩm Tú Phường. Còn vì sao hắn có thể ở Cẩm Tú Phường làm nhiều năm, chắc chắn cũng không phải bởi vì đáng thương Chu Trường Sinh trong nhà mẫu thân bệnh nặng như trong miệng Tề Phú Quý nói, mà là bởi vì Chu Trường Sinh cũng đủ thành thật nghe lời, mặc cho Tề Phú Quý đánh cũng không đánh trả, chửi cũng sẽ không cãi lại.

Tề Phú Quý chính mình không ngờ rằng, chỉ sợ hôm nay hắn muốn mang Chu Trường Sinh cùng nhau rời đi, để lại cho Mạc Như Nghiên một cái cửa tiệm trống không, Chu Trường Sinh lại không như ý nguyện của ông ta, cũng không chịu nghe lời ông ta.

Lúc trong tiệm chỉ còn lại có ba ngườiMạc Như Nghiên, Hạ Trăn và Chu Trường Sinh, Mạc Như Nghiên nhìn về phía Chu Trường Sinh: “Ngươi muốn tiếp tục ở lại Cẩm Tú Phường?”

Khuôn mặt Chu Trường Sinh trước sau cứng đơ nháy mắt sáng ngời, dùng sức liên tục gật đầu với Mạc Như Nghiên.

“Là bởi vì tiền công ở Cẩm Tú Phường nhiều?” Nói thật, Mạc Như Nghiên đối với Chu Trường Sinh là tồn tại nghi ngờ. Lấy Tề Phú Quý tham lam, không có khả năng đối xử tử tế với Chu Trường Sinh.

Thế mà, Chu Trường Sinh không chỉ có làm nhiều năm dưới sự cay độc củaTề Phú Quý, hơn nữa hiển nhiên đối với Cẩm Tú Phường rất là cố chấp.

“ Nương ta trước kia là tú nương của Cẩm Tú Phường, bà để ta tới Cẩm Tú Phường làm việc. Còn nói, nếu như không có phu nhân, ta đã sớm bị chết đói.” Tề Phú Quý chưa bao giờ có thể hỏi ra chuyện từ trong miệng Chu Trường Sinh, ở trước mặt Mạc Như Nghiên, Chu Trường Sinh lại thẳng thắn thành thật. Đủ có thể thấy hành động vừa rồi của Mạc Như Nghiên, không đơn giản là làm cho người qua đường bên ngoài thay đổi cách nhìn, đồng thời trong lúc vô tình cũng làm Chu Trường Sinh vì thế thần phục.

“ Nương ta sao?” Không cho rằng trong miệng Chu Trường Sinh gọi “Phu nhân” chính là Tô Linh, Mạc Như Nghiên hỏi.

“Dạ. Là Vu phu nhân, không phải Tô phu nhân hiện tại.” Bởi vì Chu Đại Nương tha thiết dặn đi dặn lại, Chu Trường Sinh đối với Vu Cẩm Tú và Tô Linh cũng phân chia rất rõ ràng.

Mạc Như Nghiên không khỏi có chút im lặng. Mặc dù nương nàng đã không còn ở trên đời, lại vẫn để lại nhiều vết tích như vậy, để cho nhiều người đều nhớ kỹ bà như vậy.

“ Nương ta còn nói, Tô phu nhân hiện nay tâm quá đen tối, sớm muộn gì sẽ kéo đổ Cẩm Tú Phường, ta muốn giúp nương ta canh giữ Cẩm Tú Phường, chờ đợi đại tiểu thư trở về.” Vẻ mặt Chu Trường Sinh rất thành khẩn, ánh mắt nhìn Mạc Như Nghiên phát ra ánh sáng nóng bỏng.

“Chờ ta?” Mạc Như Nghiên là thật sự bị Chu Trường Sinh nói kinh sợ.

Ở trước ngày hôm nay, nàng chưa từng nhận được bất cứ lời nhắn nào, cũng không biết Cẩm Tú Phường còn có người lưu lại đợi nàng đến. Nếu như nương nàng đã từng lưu lại lời nói gì cho nàng.......

Sắc mặt Mạc Như Nghiên đột nhiên thay đổi, nhìn về phía Chu Trường Sinh: “ Nương ngươi ở đâu?”

Đột nhiên bị Mạc Như Nghiên hỏi đến nơi ở của nương hắn, Chu Trường Sinh ngẩn người, ngay sau đó mới chậm nửa nhịp trả lời: “Ở nhà.”

“Nhà ngươi cách Cẩm Tú Phường xa không? Ta......” Mạc Như Nghiên vừa định nói hiện tại muốn đi tìm Chu Đại Nương, đột nhiên bình tĩnh lại.

Nếu như nương nàng thật sự để Chu Đại Nương nói cho nàng cái gì, Chu Đại Nương không có khả năng kéo dài tới hiện tại đều chưa từng đi tìm nàng. Tô Linh tuy rằng đối với nàng không coi là từ ái, nhưng cũng chưa từng giam giữ cấm đoán. Nàng muốn đi ra tri huyện phủ nha, hoặc là người ngoài muốn truyền lời nhắn cho nàng, thật sự vô cùng dễ dàng.

Huống chi, kiếp trước cho đến khi nàng gả đến Nhạc gia, cũng không nghe thấy một chút chuyện có quan hệ đến Chu Đại Nương.

Chỉ nhìn Chu Đại Nương có thể để Chu Trường Sinh vẫn luôn làm việc ở Cẩm Tú Phường, mặc ý Tề Phú Quý ức hϊếp cũng chưa từng rời đi, Mạc Như Nghiên có thể kết luận, Chu Đại Nương cảm kích nương nàng là sự thật.

Đã thật tình cảm kích nương nàng, lại tại sao giữ di ngôn của nương nàng, trước sau không có đi tìm nàng? Nói vậy, là nàng nghĩ sai rồi.

Nhưng mà, mặc kệ nói như thế nào, Mạc Như Nghiên đều muốn gặp mặt Chu Đại Nương một lần. Dù là, sẽ không thu hoạch được kết quả gì.

Nghĩ như vậy, suy nghĩ của Mạc Như Nghiên thay đổi, nói với Chu Trường Sinh: “Như vậy đi, đêm nay ngươi trở về xin ý kiến nương ngươi một chút, ngày mai ta có thể tới cửa thăm hỏi không?”

Xin ý kiến sao? Mạc Như Nghiên nói quá lễ phép, Chu Trường Sinh bị sửng sốt một chút, mới nghiêm túc gật gật đầu: “Được.”

Tạm thời thu hồi tâm trạng rất muốn gặp mặt Chu Đại Nương, Mạc Như Nghiên quay lại nhìn Cẩm Tú Phường khắp nơi treo trang phục và vải vóc chất đống: “Như vậy hiện tại, làm phiền ngươi báo giá cho ta từng thứ.”

Chu Trường Sinh tự nhiên sẽ không cự tuyệt. Tuy tính nết hắn không được nhanh nhẹn linh hoạt,nhưng lại được ở kiên định chịu khó. Lại bởi vì đối với Cẩm Tú Phường để bụng, trong Cẩm Tú Phường giá cả, chất liệu, nguồn gốc và nơi tiêu thụ của các loại, hắn đều ghi nhớ trong lòng, cực kỳ quen thuộc.

Cùng với Chu Trường Sinh nói ra giá nhập vào và bán ra của tất cả y phục may sẵn và vải vóc của Cẩm Tú Phường, Mạc Như Nghiên càng nghe càng líu lưỡi, cau mày lắc đầu.

Thật muốn nói tiếp, kiểu dáng ở Cẩm Tú Phường cũng không phải đẹp nhất. Thêm vào giá cả cao làm người líu lưỡi, dân chúng tầm thường căn bản không có khả năng mua nổi. Đồ không đủ đẹp, giá tiền lại không tính là rẻ, làm sao giữ được khách hàng?

Nhưng là, Cẩm Tú Phường thật sự không kiếm tiền sao? Mạc Như Nghiên không tin. Dùng thanh danh phủ nha tri huyện, tự nhiên không thiếu thương hộ giàu có vì lấy lòng Mạc Nho, cố ý đến ưu ái việc làm ăn của Cẩm Tú Phường.

Nếu không cũng không đến mức làm cho Cẩm Tú Phường giá ngày một cao, trở thành Thanh Sơn Huyện để cho người lên án“Bạc thủng lỗ”.

Nói vậy Tô Linh chưa bao giờ nghĩ tới phải kinh doanh tốt Cẩm Tú Phường nhỉ, thế nên mới có thể không quan tâm cứ thế nâng giá ngày một cao lên như vậy, chỉ vì thỏa mãn hư vinh buồn cười trong lòng chính mình.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Mạc Như Nghiên lạnh lẽo.

Mà vừa thất thần một chút như vậy, Mạc Như Nghiên để sót mất giá của hai loại vải vóc cuối cùng mới vừa rồi Chu Trường Sinh giới thiệu.

“ Vải màu đỏ nguồn gốc ở đế đô, là kiểu dáng đắt nhất ở Cẩm Tú Phường......” Mạc Như Nghiên đang ngây người, bên tai truyền đến Hạ Trăn thay thế thuật lại.

Bị Hạ Trăn nhìn ra nàng thất thần, Mạc Như Nghiên không khỏi hơi hơi lúng túng, vội vàng thu lại tâm trạng đang dạo chơi, nghiêm túc nghe Hạ Trăn nhắc lại.

Sau khi xác định tất cả các giá cả trong cửa hàng, Mạc Như Nghiên không chút do dự hạ quyết định: “ Niêm yết giá lại từ đầu.”

“Vâng. Nhưng mà đại tiểu thư, nên niêm giá lại như thế nào? Là để cao hay là để thấp?” Bởi vì Mạc Như Nghiên là nữ nhi của phu nhân, Chu Trường Sinh từ nhỏ bị Chu Đại Nương tẩy não đối với Mạc Như Nghiên có loại đi theo mù quáng từ trong tâm phục tùng. Chỉ cần Mạc Như Nghiên mở miệng, hắn đều không hề nghi ngờ theo đúng thế đi làm.

Bị một câu để cao hay là thấp của Chu Trường Sinh làm nghẹn đứng, Mạc Như Nghiên sinh ra cảm giác vô lực khó hiểu. Tô Linh và Tề Phú Quý lấy mục tiêu là lợi nhuận, nàng nếu lại để giá cao, chẳng phải là chắp tay đưa Cẩm Tú Phường cho người khác sao?

“Để thấp.” Không cần Mạc Như Nghiên mở miệng, Hạ Trăn liền cho ra đáp án khẳng định.

“Vâng.....” Chu Trường Sinh vô ý thức gật đầu, đáp lời đến một nửa bỗng nhiên phản ứng lại, người lên tiếng không phải Mạc Như Nghiên, vội vàng ngậm miệng lại. Quay đầu, tiếp tục nhìn Mạc Như Nghiên, yên lặng chờ mệnh lệnh sai bảo.

“Về sau lời của cô gia, chính là ý của ta.” Nhìn thẳng vào ánh mắt cố chấp của Chu Trường Sinh, Mạc Như Nghiên không trả lời vấn đề của Chu Trường Sinh, mà là nói như vậy.

Chu Trường Sinh ấp úng nhìn thoáng qua Hạ Trăn, lại hơi mang dò hỏi nhìn về phía Mạc Như Nghiên. Xác định Mạc Như Nghiên không có tính toán thay đổi tâm ý, lúc này mới chầm chậm gật đầu.

Nhìn ra biểu hiện của Chu Trường Sinh cũng không phải rất tán thành Hạ Trăn, vẻ mặt Mạc Như Nghiên lạnh lùng: “Cô gia là lúc nương ta còn sống, vì ta định ra phu quân.”

Ánh mắt Chu Trường Sinh nhìn về phía Hạ Trăn trong khoảnh khắc liền thay đổi. Cúi đầu 2 lần thật mạnh với Hạ Trăn, còn đặc biệt trịnh trọng hô một tiếng: “Cô gia.”

Chu Trường Sinh phản ứng quá mức chân thật, biểu hiện quá rõ ràng. Người như vậy, thật sự có thể làm tốt tiểu nhị Cẩm Tú Phường?

Cũng được, dù sao nàng là dự định làm ăn thành thật. Tạm thời lưu Chu Trường Sinh lại trước vậy! Ít nhất, Chu Trường Sinh tin tưởng được.

Đến lúc này, tâm trạng bất đắc dĩ vừa rồi của Mạc Như Nghiên mới tan đi.

Một lần nữa cùng Chu Trường Sinh từng cái xác định tốt giá mới, lại kiểm kê hết tất cả tồn kho, Mạc Như Nghiên lúc này mới nhìn về phía sổ sách Tề Phú Quý để lại cho nàng.

“Đại tiểu thư, những sổ sách này đều là giả, sổ sách thật ở ta nơi này.”Ngoài dự đoán của Mạc Như Nghiên, không ngờ Chu Trường Sinh còn lặng lẽ cất giấu sổ sách thật đã bị Tề Phú Quý tiêu hủy.

“Ta mang về Liên Hoa thôn xem thôi!” Mắt thấy canh giờ không còn sớm, Mạc Như Nghiên không trì hoãn ở Cẩm Tú Phường nữa, tiện tay chọn vài bộ trang phục may sẵn, để Chu Trường Sinh giúp đỡ gói lại, lúc này mới cùng Hạ Trăn lên đường trở về Liên Hoa thôn.

Tuy Hạ Trăn đã cố tăng tốc độ nhanh hơn, lúc hắn và Mạc Như Nghiên trở lại Hạ gia, sắc trời như cũ đã tối xuống.

“ Cũng tính đã trở lại rồi. Ăn cơm chưa? Đói bụng rồi chứ? Nhanh lên, đang chờ hai con ăn cơm đó!” Lưu thị đã qua lại ở ngoài cửa lớn nhìn xung quanh vài lần, xa xa thấy bóng dáng của Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên, thì sai Chu Vân và Tưởng Xuân Hương lập tức làm nóng đồ ăn.

Nghe thấy Lưu thị kêu gọi, Chu Vân không nói một lời nhóm lửa lên làm nóng đồ ăn.

Tưởng Xuân Hương lại đầy một bụng lửa, đối với Chu Vân oán giận nói: “Nóng nóng nóng, đây đều đã làm nóng bao nhiêu lần rồi? Cả nhà chờ hai người bọn họ, lớn không ăn, nhỏ cũng đói bụng theo. Đây tính là cái đạo lý gì chứ?”

Ngày trước vào lúc này, Chu Vân đều sẽ nhắc nhở Tưởng Xuân Hương bớt tranh cãi. Nhưng lúc này, Chu Vân đã không muốn mở miệng. Dù sao nàng cũng không phải trường tẩu, không cần dạy dỗ đệ muội cách xử sự làm người ra sao. Hạ gia gia trạch an bình hay không, cũng cùng nàng không quan hệ. Những việc này, đều là trách nhiệm của Mạc Như Nghiên.

“Nương, thật sự rất xin lỗi, con và Hạ Trăn đúng lúc đi xem xét một chút việc làm ăn của Cẩm Tú Phường, chậm trễ không ít thời gian.”

Chuyện của Cẩm Tú Phường, Mạc Như Nghiên không định dấu diếm người Hạ gia. Dù sao bắt đầu từ ngày mai, tâm tư của nàng sẽ đặt toàn bộ trên chuyện của Cẩm Tú Phường. Mà nàng, cũng rất cần Hạ Trăn giúp đỡ.

“Cẩm Tú Phường?” giống với tồn tại của Thủy Họa Trai và Hành Hương Lâu, Lưu thị tự nhiên cũng là nghe nói qua. Nhưng Mạc Như Nghiên vừa mới nói cái gì? Xem xét? Chuyện này......

“Vâng, Cẩm Tú Phường. Tuy rằng Cẩm Tú Phường nhiều năm như vậy vẫn luôn kinh doanh không tốt, thua lỗ nghiêm trọng. Nhưng dù sao cũng là nương con để lại cho con, con không thể để tâm huyết của nương con cứ thế bị người ngoài giày xéo. Thế nên, con đã đòi lại Cẩm Tú Phường từ trong tay Nhị nương.” Mạc Như Nghiên nói rồi đưa trang phục may sẵn trong tay cho Lưu thị, “Không phải kiểu dáng mới mẻ độc đáo gì, cha nương mặc tạm trước. Đợi sau này con tìm được tú nương mới, đặc biệt làm mấy bộ đẹp cho cha nương.”

“Đây làm sao được? Ta và cha con ngày thường cũng không ra cửa, còn mặc xiêm y quý giá như vậy? Các con tự mình mặc......” Lưu thị ngoài miệng nói như vậy, trên mặt đã cười như nở hoa. Mặc kệ nói như thế nào, tâm ý của Mạc Như Nghiên, bà cảm nhận được, cũng thật là vui mừng.

“Lại đang lấy lòng nương.” Cách thật xa nhìn thấy Mạc Như Nghiên đang nhét đồ vào trong tay Lưu thị, Tưởng Xuân Hương tức giận hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Chu Vân, “Nhị tẩu, ngươi thật sự không nói chút gì?”

“Có cái gì đáng nói?” giọng nói của Chu Vân vẫn tính là bình tĩnh, đáy mắt lại nhịn không được lộ ra vài phần oán hận.

Mạc Như Nghiên quả nhiên là đang giả bộ lương thiện. Hôm qua làm cần cù như vậy, tính tình không phản kháng đối với ai cũng đều là mềm mại dễ nói chuyện, thể hiện không ít ấn tượng tốt trước mặt Lưu thị. Lúc này vừa là bạc vừa là đưa thứ tốt, sao có thể không dỗ dành Lưu thị ngoan ngoãn nghe theo?

“Có cái gì tốt để nói?” Không dám tin nhìn Chu Vân, tiếng nói của Tưởng Xuân Hương không tự giác cao lên, “Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy không công bằng? Không oán giận? Mạc Như Nghiên nàng......”

“Tưởng Xuân Hương!” Hạ Minh Chí là tới phòng bếp nhìn xem như thế nào còn chưa ăn cơm. Không ngờ mới vừa đi đến cửa phòng bếp, đã nghe được Tưởng Xuân Hương lại ở bên trong nói xấu Mạc Như Nghiên, nhất thời mặt trầm xuống, “Đại ca đại tẩu đều đã trở lại, làm sao còn chưa ăn cơm?”

“Đến đây đến đây, đây không phải đang chuẩn bị sao!” Bị Hạ Minh Chí đúng lúc bắt được, trong lòngTưởng Xuân Hương run lên, sắc mặt trắng bệch, vội vàng đáp lời.

“ Hãy quản tốt miệng ngươi.” Ném xuống một câu uy hϊếp như vậy, Hạ Minh Chí xoay người rời khỏi phòng bếp.

Tưởng Xuân Hương thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ngay sau đó nổi lên, là tức giận nói không nên lời. Vì Mạc Như Nghiên, Hạ Minh Chí xem như không lưu đường sống cho nàng!

“Quả nhiên, vẫn là không thể nói!” Chu Vân nói mang theo mỉa mai cùng lạnh lẽo, càng mang theo không thể miêu tả thất vọng cùng tự giễu.

Thì ra không đơn giản là Lưu thị, đến hai huynh đệ Hạ Minh Viễn và Hạ Minh Chí, cũng bị Mạc Như Nghiên thành công lung lạc rồi. Nghĩ lại 5 năm nay nàng ta vất vả làm lụng, thật đáng thương lại thật đáng buồn.

Tâm trạng của Chu Vân, tự nhiên sẽ không đúng sự thật nói cho Tưởng Xuân Hương biết. Mà Tưởng Xuân Hương một mặt đắm chìm trong tức giận, cũng không có nhận ra Chu Vân giờ phút này không thích hợp. Cứ như thế, đã âm thầm bỏ lỡ rồi.

Mạc Như Nghiên tự nhiên sẽ không chỉ mang xiêm y về cho Lưu thị cùng Hạ lão cha. Hạ Minh Viễn và Chu Vân, Hạ Minh Chí và Tưởng Xuân Hương, đều có.

“Ba hài tử tạm thời không có.” Mạc Như Nghiên sờ sờ đầu Hạ Tiểu Nguyệt và Hạ Tiểu Hà, “Cẩm Tú Phường không có xiêm y của tiểu hài tử, chờ đại bá mẫu tìm được tú nương, cũng làm quần áo mới cho các con được không?”

Hạ Tiểu Nguyệt và Hạ Tiểu Hà đồng thời gật đầu, ánh mắt long lanh hưng phấn trước sau nhìn chằm chằm trên người Mạc Như Nghiên, hoàn toàn không có ý dời đi.

Mạc Như Nghiên một tay giữ một đứa, hạ thấp giọng nói: “Đợi lát nữa ăn cơm xong, Tiểu Nguyệt và tiểu Hà đều tới phòng của đại bá mẫu. Hôm qua Đại bá mẫu mua đồ ăn vặt cho các con, đều dư lại không ít.”

Giống như biết được bí mật to lớn, Hạ Tiểu Nguyệt cùng Hạ Tiểu Hà liên tục gật đầu, hai khuôn mặt ngây thơ nhỏ nhắn nháy mắt nở rộ nụ cười rạng rỡ.

Chu Vân và Tưởng Xuân Hương đều lộ vẻ mặt không vui, trước mặt người Hạ gia, lại không tốt phát tác. Đành phải trơ mắt nhìn Mạc Như Nghiên cứ như vậy thu phục được nữ nhi hai phòng bọn họ.

Hạ Minh Viễn và Hạ Minh Chí cũng không có ý nghĩ phức tạp như Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương vậy, hai người chỉ cảm thấy để mặc Hạ Tiểu Nguyệt cùng Hạ Tiểu Hà quấn lấy Mạc Như Nghiên như vậy, chắc chắn mang đến phiền toái và lúng túng cho Mạc Như Nghiên. Thế nên, lập tức tiến lên ôm lấy Hạ Tiểu Nguyệt cùng Hạ Tiểu Hà: “Ăn cơm.”

Không thể ngồi cùng với đại bá mẫu, Hạ Tiểu Nguyệt méo miệng, rất không vui. Nhưng mà, ngồi ở bên cạnh cha nó chứ không phải bên người của nương nó, trong lòng Hạ Tiểu Nguyệt lại hơi có chút thoải mái.

Hạ Tiểu Hà cũng không biểu hiện ra nửa điểm cảm xúc. Mặc dù, nó cũng thập phần không tình nguyện rời khỏi đại bá mẫu. Nhưng, nó không dám nói.

Trên bàn cơm, Mạc Như Nghiên đề cập đến chuyện ngày mai còn muốn cùng Hạ Trăn đi Cẩm Tú Phường.

“Đi đi thôi!” Lưu thị lập tức cho đi, không một chút chần chờ, “Người trong nhà nhiều, cũng không thiếu hai người các con làm việc. Các con bận việc của các con, không cần nhớ thương trong nhà.”

Thái độ của Lưu thị, cơ bản cùng ý với Hạ lão cha. Cho nên, việc này xem như trải qua nhị lão đồng ý cùng cho phép.

Nhưng mà, Chu Vân và Tưởng Xuân Hương hiển nhiên là bất mãn. Đồng thời, cũng thật sự không có biện pháp tiếp tục nhẫn nại nữa.

“Nương, sao công việc trong nhà lại không thiếu người làm? Con và nhị tẩu mỗi ngày vất vả như vậy, còn phải......” Tưởng Xuân Hương lời nói còn chưa nói xong, đã bị Hạ Minh Chí ở phía dưới bàn đá một cái.

Đổi là ngày trước, Tưởng Xuân Hương cũng nhẫn nhịn cho qua.

Nhưng hiện tại nói chính là tất cả việc nông trong nhà, thậm chí còn thiếu đi một Hạ Trăn! Tưởng Xuân Hương thật sự làm không được bỏ mặc.

“Hạ Minh Chí, cho dù hôm nay ngươi đá chết ta, ta cũng phải nói cho hết lời.” Mắt hồng lên trừng Hạ Minh Chí gào lên, Tưởng Xuân Hương lần thứ hai xoay về phía Lưu thị, “Nương, là người không cho phép chúng ta ở riêng. Nếu không cho phép ở riêng, ít nhất cũng phải đối xử bình đẳng chứ! Người thiên vị đại phòng như vậy, cuộc sống của nhị phòng cùng tam phòng chúng ta phải trải qua thế nào?”

“Như thế nào là không công bằng? Đại ca đại tẩu ngươi là có chuyện chính đáng phải làm, lại không phải gian dối thủ đoạn, chỗ nào chọc ngươi không cao hứng rồi? Ngày trước Hạ Trăn không ở nhà, công việc trong nhà không phải cũng làm xong rồi?” Lưu thị cũng xụ mặt xuống, không vui nhìn Tưởng Xuân Hương.

Trong nhà ba đứa con dâu, Lưu thị tự nhiên sẽ hiểu phải xử lý sự việc công bằng. Nhưng tình huống đặc thù đối đãi đặc thù, Mạc Như Nghiên và Chu Vân còn có Tưởng Xuân Hương tình huống đều không giống nhau. Chẳng lẽ còn muốn trông cậy vào cưỡng ép Mạc Như Nghiên lưu ở trong nhà cả ngày cho heo cho gà ăn sao?

“Đại ca không ở nhà, đương nhiên phải nói cách khác. Nhưng đại ca hiện nay không phải ở nhà sao! Hơn nữa lại cưới đại tẩu về. Làm sao công việc của ta và nhị tẩu không những không bị phân bớt đi, ngược lại biến thành nhiều đây?” Tưởng Xuân Hương đúng lý hợp tình nói lên. Chính sự? Chính sự cái gì? Chẳng qua là nàng lấy cớ có lệ thôi. Nàng ta mới không cần ủy khuất chính mình, để cho Mạc Như Nghiên chiếm cái tiện nghi này.

“Nhiều hơn rồi? Nhiều ở chỗ nào? Ngươi nói cho ta nghe một chút.”

Lưu thị đến cơm cũng ăn không vào, buông chiếc đũa, nghiêm trang đối diện với oán giận và chỉ trích của Tưởng Xuân Hương.

“Nhiều......” Tưởng Xuân Hương vẫn thường nói chuyện không trải qua đầu óc, thật muốn để nàng ta nói thị phi đúng sai, nàng ta hiển nhiên làm không được.

Tròng mắt đảo, Tưởng Xuân Hương bị Lưu thị hỏi chuyện nghẹn một hồi lâu, trong đầu linh quang chợt lóe, chỉ vào một bàn đồ ăn nói: “ Những thứ này không phải nhiều sao? Cơm nấu nhiều hơn một chút, đồ ăn cũng phải làm nhiều hơn.”

“Sao ngươi không dứt khoát nói, ngươi ăn cũng nhiều hơn?” Lưu thị hiển nhiên bị Tưởng Xuân Hương làm cho tức giận không nhẹ, há miệng ném một câu trở về.

“Ta......” Tưởng Xuân Hương còn muốn nói nữa, lại bị Hạ Minh Chí trực tiếp lấy nửa cái màn thầu chặn miệng.

“Câm miệng, ăn cơm!” giọng Hạ Minh Chí rất lạnh, vừa thấy chính là ở vào ranh giới sắp bùng nổ.

Tưởng Xuân Hương không cam lòng nhìn thoáng qua Mạc Như Nghiên, mang theo đầy bụng bất mãn, yên tĩnh lại.

Kế tiếp trên bàn cơm, không ai lại chủ động mở miệng. mặc dù bầu không khí có chút áp lực, nhưng ít nhất cũng bảo đảm mọi người lấp đầy bụng.

Ăn cơm xong, Mạc Như Nghiên dẫn theo Hạ Tiểu Nguyệt và Hạ Tiểu Hà vào phòng của nàng và Hạ Trăn.

Còn với Hạ Tiểu Tuấn, không phải nàng không mang theo, mà là Lưu thị trông coi quý giá, ánh mắt phòng bị của Chu Vân lại quá mức nóng bỏng. Mạc Như Nghiên tự nhiên cũng sẽ không tự tìm mất mặt, tốn công vô ích.

Nhìn theo Mạc Như Nghiên cứ như vậy nắm hai tiểu nha đầu chạy lấy người, Tưởng Xuân Hương lập tức kêu la nói: “Đại tẩu lại không hỗ trợ rửa chén?”

Hạ Trăn đứng lên, tay mới vừa vươn tới, đã thấy Lưu thị đoạt lấy bát đũa trước mặt hắn.

Trước khi Hạ Trăn kịp mở miệng, Lưu thị tức giận trừng mắt liếc nhìn Tưởng Xuân Hương: “Được rồi, ta tới còn không được sao?”

Tưởng Xuân Hương bị trừng mắt rất không phục, chu miệng lên, như cũ không làm sao vừa lòng.

Hạ Minh Chí đã tức giận đến muốn động thủ đánh người. Nhưng mà bên nay hắn còn chưa động thủ, Hạ Trăn đã lên tiếng: “Ở riêng.”

“Đại ca!” Hạ Minh Chí và Hạ Minh Viễn đồng thời lên tiếng, ánh mắt Chu Vân và Tưởng Xuân Hương cũng nháy mắt quét lại.

“Hạ Trăn, đang êm đẹp, đây là làm gì vậy? Chúng ta người một nhà......” Hạ Trăn không phải Tưởng Xuân Hương, cũng không phải Chu Vân, Lưu thị sẽ không tức giận quát lớn, càng thêm sẽ không phản đối.

“Ở riêng” hai chữ từ trong miệng Hạ Trăn nói ra, Lưu thị cả người đều luống cuống.

“Ở riêng đi!” Ai cũng không nghĩ tới, người phụ họa Hạ Trăn, sẽ là Hạ lão cha vẫn luôn có cảm giác không tồn tại nhất ở trong nhà.

“Lão đầu tử!”* Lưu thị không tán đồng nhìn về phía Hạ lão cha, lại sau khi chạm đến ánh mắt của Hạ lão cha, lại không có thanh âm. Hạ lão cha vẫn thường sẽ không mở miệng làm chủ. Nhưng một khi Hạ lão cha đã ra quyết định, vậy đó sẽ là không thay đổi.

• Lão đầu tử: ông nó

“Nếu đại ca đã nói ra ở riêng, vậy chúng ta tam phòng không ý kiến.”

Tưởng Xuân Hương là thật sự rất vui mừng, kích động không thôi vội trả lời. Rốt cuộc có thể ở riêng! Hai ngày này, nàng đều sắp sống một ngày bằng một năm, chịu bao dày vò.

“Tưởng Xuân Hương!” Hạ Minh Chí hoàn toàn phát điên, dùng ánh mắt hung ác trừngTưởng Xuân Hương.

“Ngươi lại quát ta!” Bị ánh mắt hung ác của Hạ Minh Chí trừng như muốn ăn thịt nàng ta, Tưởng Xuân Hương làm sao không sợ hãi?

Nhưng là, gan lớn no chết nhát gan đói chết. Khẽ cắn môi, Tưởng Xuân Hương cuối cùng vẫn lẩm bẩm ra tiếng: “Dù sao ta chính là muốn ở riêng.”

“ Được! Ở riêng!” Việc đã đến nước này, Lưu thị cũng không khăng khăng duy trì yên bình cho cả nhà, “Phân chia như thế nào? Các ngươi tự mình nói.”

“Đương nhiên là đại ca đại tẩu dọn ra ngoài!” Rốt cuộc chờ tới Lưu thị nhả ra, Tưởng Xuân Hương vui không tả hết, da mặt dày kêu to nói, “Dù sao đại tẩu cũng không quen ở nơi nông thôn chúng ta, ta đây là vì tốt cho đại tẩu.”

Về phần sau khi Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên dọn ra ngoài ở nơi nào, Tưởng Xuân Hương không nhọc lòng lo lắng.

Không quen ở nông thôn? Không ngờ Tưởng Xuân lại có ý tưởng như vậy còn muốn đuổi đại phòng ra khỏi Liên Hoa thôn? Ánh mắt Lưu thị nhìn về phía Tưởng Xuân Hương tràn đầy không thể tin. Rõ ràng sớm chiều ở chung với Tưởng Xuân Hương ba năm, bà lại cảm thấy như ngày thứ nhất quen biết gương mặt thật của Tưởng Xuân Hương.

Bị Lưu thị nhìn chằm chằm đến chột dạ không thôi, Tưởng Xuân Hương quay mặt đi, không dám nhìn thẳng Lưu thị. Nàng ta lại không làm sai, vốn dĩ đại phòng nên dọn ra ngoài! Chẳng lẽ còn để tam phòng bọn họ dọn đi? Đừng nghĩ.

Còn về nhị phòng, bởi vì sự tồn tại của Hạ Tiểu Tuấn, Tưởng Xuân Hương rất rõ ràng, Lưu thị sẽ không để một nhà bốn người Chu Vân dọn đi.

Thái độ của Tưởng Xuân Hương đã hoàn toàn rõ ràng, Lưu thị quay về phía Chu Vân: “Ngươi cũng nghĩ như vậy?”

“Nương, chúng ta không......” Hạ Minh Viễn vô ý thức muốn cự tuyệt việc này. Hắn đến ở riêng cũng không muốn, càng miễn bàn để ai dọn ra ngoài.

Nhưng mà, Chu Vân lại đột nhiên giữ chặt cánh tay của hắn, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở trước mặt Lưu thị: “Đúng, nhị phòng chúng ta cũng tán thành đại ca đại tẩu ở riêng ra. Dù sao sớm muộn gì cũng phải ở riêng, chúng ta không có khả năng cả đời cùng ở dưới một mái hiên. Nếu hiện nay Xuân Hương đã nói ra, vậy cứ quyết định như thế đi.”

Chu Vân thật không thẹn là biết làm người, chỉ một câu, đã đem tất cả vấn đề đẩy đến trên người Tưởng Xuân Hương. Nhưng chỉ sợ lần này, sẽ không có người tin suy nghĩ thật sự của nàng ta không phải như thế.

“Chu Vân!” Hạ Minh Viễn chưa bao giờ lớn tiếng với Chu Vân.

Nhưng giờ khắc này, mày hắn nhíu chặt lại, quát to Chu Vân.

Chu Vân làm như không nghe thấy Hạ Minh Viễn bất mãn, quyết tâm nhìn thẳng Hạ lão cha cùng Lưu thị: “Cha, nương, coi như không suy nghĩ cho ta và Minh Viễn, ta cũng phải nghĩ cho tiểu Tuấn. Ta biết để đại ca đại tẩu dọn ra ngoài, khẳng định sẽ làm cho nhị lão các ngài không vui. Nhưng ta không còn cách nào khác, chỉ có thể đưa ra lựa chọn như vậy.”

“Vậy cứ quyết định như vậy.” Hạ Trăn cũng không nói lời vô nghĩa với Chu Vân và Tưởng Xuân Hương, lập tức đưa ra hứa hẹn, “Ngày mai chúng ta dọn ra ngoài.”

“Ngày mai? Thời gian hấp tấp như vậy, các ngươi dọn tới nơi nào? Cho dù thật muốn ở riêng, cũng phải chờ tất cả mọi người đều dàn xếp tốt chỗ ở rồi nhắc lại chuyện dọn đi này.” Trong lòng biết chuyện ở riêng đã thành kết cục đã định, trong lòng Lưu thị ngoại trừ âm thầm thở dài, thì chỉ có thể nỗ lực tranh thủ chút công bằng cho Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên.

“Nương, đại ca nếu nói ngày mai dọn đi, thì khẳng định đã nghĩ kỹ nơi đến. Ngài cần gì phải ngăn cản không cho chứ? Đại ca đại tẩu mới vừa thành thân, đúng là gắn bó keo sơn......” Vì để ba người nhà mình không bị đuổi đi, Tưởng Xuân Hương nghĩ đủ cách đuổi Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên đi.

Nhưng mà, lời Tưởng Xuân Hương còn chưa nói xong, đã bị Hạ Minh Chí cho một cái bạt tai.

“Ngươi còn dám nhiều lời một chữ thử xem?” Hạ Minh Chí là thật sự bị buộc nóng nảy, hung tợn nghiến răng nghiến lợi nói.

Hạ Minh Chí nhận thấy, trong quá khứ Tưởng Xuân Hương tuy rằng làm nhiều việc, nhưng cũng biết đúng mực, sẽ không tính kế người nhà Hạ gia bọn họ.

Nhưng là từ khi đại tẩu qua cửa, Tưởng Xuân Hương như bị người rót mê dược, hoàn toàn hồ đồ. Giờ khắc này càng quá phận cực hạn rồi, không ngờ lại nổi lên ý nghĩ muốn đuổi đại ca hắn đi?

Mặc kệ Tưởng Xuân Hương có nguyên nhân gì, Hạ Minh Chí đều không thể nhịn, càng thêm không nhịn nổi.

Tưởng Xuân Hương vẫn luôn sợ Hạ Minh Chí đánh nàng ta, rồi trong lòng lại trước sau không tin Hạ Minh Chí thật sự động thủ với nàng ta.

Cũng chính bởi vì một chút gặp may như vậy, nàng ta không kiêng nể gì lần nữa chạm đến điểm mấu chốt của Hạ Minh Chí lại chưa từng thu tay lại. Không phải không muốn hối cải, mà là tên đã trên dây, không thể không bắn.

Mà nay thật vất vả Lưu thị đồng ý cho ở riêng, Hạ Minh Chí lại bởi vì chuyện Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên dọn ra ngoài cho nàng ta một cái tát. Tưởng Xuân Hương bất giác muốn la lối khóc lóc, chỉ là miệng mới vừa mở ra, đã thấy tay Hạ Minh Chí lại giơ lên.

Vô ý thức lấy hai tay che mặt, Tưởng Xuân Hương nháy mắt đỏ vành mắt. Lần này, là thật sự không dám lại tùy tiện nói nhiều nửa chữ.

Hạ gia không thể đánh tức phụ. Hễ là đổi tình huống khác, Lưu thị khẳng định là người đầu tiên răn dạy Hạ Minh Chí. Có cái gì không thể nói tử tế, một hai phải động thủ mới có thể giải quyết vấn đề sao?

Nhưng giờ khắc này, Lưu thị chỉ quay đầu, làm như cái gì cũng không phát hiện.

Chu Vân cũng không nghĩ tới, Hạ Minh Chí sẽ nói đánh liền đánh.

Cùng lúc đó, nhịn không được vô ý thức nắm chặt cánh tay Hạ Minh Viễn.

Ba huynh đệ Hạ gia tuy rằng tính cách mỗi người mỗi vẻ, lại có một điểm giống nhau: Coi trọng người nhà. Hạ Minh Chí có thể vì Hạ Trăn đánh Tưởng Xuân Hương, khó bảo toàn Hạ Minh Viễn sẽ không cũng như vậy đối với nàng ta.

Nghĩ đến đây, trong lòng Chu Vân hơi hơi nôn nóng, chỉ muốn mau chóng xử lý việc ở riêng này cho xong.

Tính Hạ Minh Viễn không nóng nảy như Hạ Minh Chí, cũng không có khả năng động thủ đánh Chu Vân. Nhưng mà ánh mắt hắn nhìn về phía Chu Vân, thật sự lộ rõ vẻ ẩn nhẫn và bất mãn.

Bị Hạ Minh Viễn nhìn đến hết sức không được tự nhiên, Chu Vân có trong giây lát như vậy, nghĩ tới hay là từ bỏ vậy. Nhưng là, sau giây lát dao động đó, nàng ta lại trở nên kiên định lại.

Nếu hạ quyết tâm, thì không có đường rút lui. Quyết tâm, Chu Vân nhìn về phía Lưu thị: “Nương, chuyện chuyển nhà cứ quyết định như vậy. Ngài xem cái nhà này của chúng ta, còn muốn phân chia như thế nào?”

Chuyện chuyển nhà quyết định rồi? Ai quyết định? Nghe ý này của Chu Vân, nàng ta là dự định làm chủ cái nhà này? Tốt, rất tốt. Một Tưởng Xuân Hương, một Chu Vân, hôm nay đều hoàn toàn làm bà lau mắt mà nhìn!

Còn về cái nhà này muốn phân chia như thế nào? Lưu thị xụ mặt, thái độ rất là lạnh nhạt: “Trong nhà đồ vật nhiều như vậy. Đồng ruộng và nhà ở đều chia ra làm ba, không có gì đáng để nói.”

Chu Vân bất giác nhíu mày. Chia ra làm ba? Đồng ruộng thì không nói, nhà ở chia làm ba như thế nào? Cũng không thể tính đầu người để chia, phòng bếp lại vẫn dùng chung sao?

Tưởng Xuân Hương cũng nghĩ đến điểm này, không chút do dự muốn phản đối. Nhưng ngại sự uy hϊếp của Hạ Minh Chí, nàng ta ấm ức xê dịch sang bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “ Vậy tiền trong nhà đâu rồi? Nói như thế nào cũng phải phân chia chứ!”

Chu Vân tuy rằng không mở miệng, chính là môi mím chặt lại cũng tiết lộ tâm trạng giờ phút này.

“Không có tiền.” Đích thực Lưu thị vốn định cho nhị phòng và tam phòng mỗi nơi năm lượng bạc. Nhưng hiện tại, bà không muốn cho nữa.

“Sao có thể?” Coi như ngoài miệng vẫn luôn nhắc Hạ Trăn cưới Mạc Như Nghiên tiêu tốn rất nhiều tiền bạc, nhưng Tưởng Xuân Hương trước sau cho rằng, lấy tính cách của Lưu thị, không có khả năng thật sự tiêu xài hết toàn bộ tiền bạc trong nhà. Huống chi, hôm qua Mạc Như Nghiên mới cho Lưu thị mười lượng bạc, tất cả bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng chính xác.

Chu Vân cũng không tin lời Lưu thị nói không có tiền. Lưu thị không phải người không để cho chính mình đường lui, hơn nữa một nhà già trẻ lớn bé đều chờ ăn uống, trong nhà sao có thể một chút xíu tiền bạc cũng không còn chứ? Lại nói, còn có hôm qua mười lượng kia của Mạc Như Nghiên......

“Vì cái gì không có khả năng? Nếu như các ngươi là nhớ thương hôm qua Như Nghiên cho ta mười lượng bạc kia, thì đừng kẻ điên nằm mộng. Ta chính là có cho đại phòng, cũng sẽ không lấy ra chia đâu.”

Lưu thị bĩu môi, thái độ kiên quyết. Nếu Chu Vân và Tưởng Xuân Hương cố ý không muốn bà sống tốt, bà cần gì phải cho hai người mặt mũi?

“Nương, sao ngài lại có thể như vậy?” Tưởng Xuân Hương sốt ruột, Chu Vân cũng không nhịn thêm nữa.

“Ta làm sao? Ta cứ như vậy đấy.” Bọn họ không phải muốn ở riêng sao? Lưu thị muốn nhìn xem, đúng như ý nguyện ở riêng của Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương, bọn họ hối hận đến đâu.

Lưu thị hạ quyết tâm không lấy tiền ra, Chu Vân và Tưởng Xuân Hương cũng không thể làm gì Lưu thị. Huống chi, hai người bọn họ kiên trì ở riêng, mặt hai huynh đệ Hạ Minh Viễn cùng Hạ Minh Chí đều đen lại không tiếp lời. Thật sự cùng Lưu thị nháo lên, khẳng định bất lợi cho bọn họ.

Nhìn thấy bộ dạng Chu Vân và Tưởng Xuân Hương á khẩu không trả lời được, Lưu thị đột nhiên cảm thấy vui sướиɠ khó hiểu. Cuối cùng, cũng để cho trong lòng bà thoải mái chút.

“Còn có, nếu là ở riêng, hai phòng các ngươi cũng không thể tiếp tục ở trong nhà, đều phải cùng nhau dọn ra ngoài.” Lưu thị nghiêm mặt nhìn vẻ mặt Chu Vân và Tưởng Xuân Hương bỗng nhiên kinh hoảng, tâm tình càng thêm thoải mái.

“Chúng ta......” Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương liếc nhau, bản năng muốn từ chối. Bọn họ cũng không muốn dọn ra ngoài ở, phí tiền không nói, còn chịu khổ.

Ở riêng, hai bọn họ khẳng định muốn. Nhưng nếu như chỉ là ở riêng biệt, lại không lấy được một chút tiền bạc...... Chu Vân và Tưởng Xuân Hương do dự rồi.

Khác với sự do dự của Chu Vân và Tưởng Xuân Hương, Hạ Trăn nói là làm, không có nửa ý thoái thác: “Ta và Như Nghiên đi ra ngoài ở. Nhị đệ và Tam đệ không cần dọn đi, có thể tiếp tục ở trong nhà này cùng cha mẹ.”

Hạ Trăn đột nhiên mở miệng, không trong dự đoán của Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương, càng không như Lưu thị mong muốn.

“Hạ Trăn!” Trong lòng biết Hạ Trăn đây là vì suy nghĩ cho Hạ Minh Viễn cùng Hạ Minh Chí, Lưu thị vẫn là nhịn không được không tán thành hô.

“Đại ca, chúng ta ai dọn ra ngoài, cũng không nên để huynh cùng đại tẩu dọn.” Thái độ của Hạ Minh Viễn cùng Hạ Minh Chí cũng rất rõ ràng. Dù là thật sự muốn ở riêng, bọn họ ra ngoài ở là được. Làm sao cũng phải cung cấp chỗ ở tốt nhất cho Hạ Trăn, nếu không làm sao lưu được Mạc Như Nghiên vị đại tẩu này?

Lại nói, ở riêng là Chu Vân và Tưởng Xuân Hương một hai đòi muốn. Mặc kệ về sau cuộc sống gian khổ cỡ nào, đều là Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương tự tìm.

“Không sao.” Hạ Trăn lắc đầu, giọng điệu rất là kiên định, “Chúng ta dọn đi.”

“Nhưng đại tẩu nàng......” Lời Hạ Minh Chí còn chưa nói xong, bỗng nhiên phát hiện Mạc Như Nghiên không biết đã đứng ở cửa nhà chính lúc nào, nhất thời nuốt xuống lời đã tới bên miệng.

Cũng không biết, bọn họ mới vừa rồi tranh chấp, Mạc Như Nghiên đến tột cùng nghe được bao nhiêu. Nghĩ lại cảnh tượng mới vừa rồi, đến Hạ Minh Chí cũng cảm thấy mất mặt.

“Ta nghe theo Hạ Trăn.” Ở riêng hay không ở riêng, Mạc Như Nghiên thật sự một chút cũng không thèm để ý. Chỉ cần cùng Hạ Trăn ở bên nhau, đối với nàng mà nói, ở đâu đều không phải vấn đề.

Thái độ này của Mạc Như Nghiên, thật làm Lưu thị yên tâm rồi. So sánh với Chu Vân và Tưởng Xuân Hương trước sau biểu hiện và hành vi không giống nhau, Mạc Như Nghiên ngược lại trở thành tức phụ mà Lưu thị giờ phút này thích nhất.

Thật là chuyện rất khó tưởng tượng, nhưng lại chân thật phát sinh ở trước mắt bà. Vô luận như thế nào Lưu thị đều chưa từng nghĩ đến, sống cùng Chu Vân và Tưởng Xuân Hương đã nhiều năm, cuối cùng ngược lại là Mạc Như Nghiên con dâu mới vừa gả qua cửa không đến hai ngày này lại hợp tâm ý bà nhất, thật là kỳ quái.

Cũng có lẽ, cái này gọi là lúc hoạn nạn mới thấy chân tình? Không hiểu nổi, Lưu thị nghĩ tới câu nói này.

“Nhưng mà......” Lưu thị yên tâm rồi, trong lòng Hạ Minh Viễn và Hạ Minh Chí vẫn bất an, nói cái gì cũng không đồng ý để Hạ Trăn dọn ra ngoài.

Ba người huynh đệ bọn họ, thì đại ca chịu khổ nhiều nhất, cuộc sống xa nhà cũng dài nhất. Dù là hiện nay muốn ở riêng, vô luận như thế nào cũng không thể là đại ca dọn ra ngoài.

“Như vậy đi, Hạ Trăn và ta cùng nhau dọn đi huyệnThanh Sơn, ở trong Cẩm Tú Phường là được rồi.” Mạc Như Nghiên không hề báo trước đột nhiên đề nghị, không khác trấn áp toàn bộ, ngay cả hai huynh đệ Hạ Minh Viễn chần chờ cũng trong khoảnh khắc bị tan biến mất.

“Cẩm Tú Phường?” Lúc trước Chu Vân và Tưởng Xuân Hương đều bận việc ở phòng bếp, tuy rằng hai người xác thật có nhìn thấy Mạc Như Nghiên đưa quần áo cho Lưu thị, nhưng chỉ nghĩ Mạc Như Nghiên dùng bạc mua trở về lấy lòng Lưu thị.

Nhưng là rất hiển nhiên, sự việc dường như cùng bọn họ nghĩ có cách biệt. Hơn nữa, là sơ sẩy và khác biệt cực lớn.

“Cẩm Tú Phường đó, thật sự ở được sao?” Lúc trước Mạc Như Nghiên nói với Lưu thị phải đi Cẩm Tú Phường kiểm tra xem xét, Lưu thị tạm thời nghe xong, nhưng không thật sự để ở trong lòng.

Mà nay nghe Mạc Như Nghiên nói muốn cùng Hạ Trăn dọn qua đó ở, nhất thời làm cho Lưu thị cũng không thể bảo trì bình tĩnh
« Chương TrướcChương Tiếp »