“Lặc Vũ, ông lăn ra đây cho tôi!” Vừa mới bước vào sân, Triệu Đại Sơn đã quát lớn về phía căn nhà.
Giọng nói vang lên rõ mồn một, Lặc Vũ nghe thấy, vội vàng đứng dậy, nói với Tôn Bình: “Trưởng thôn đến rồi, bà nói năng cho cẩn thận.
Ông ấy tính nóng lắm, nếu khiến ông ấy giận.
Thì đừng mong chia nhà nữa, dù sao đây cũng là thôn Triệu Gia.
Họ Triệu mà đuổi chúng ta đi, thì chúng ta cũng chẳng biết đi đâu về đâu.”
Tôn Bình vốn định phản bác, lão già đó có gì đáng sợ.
Nhưng nghe đến câu cuối cùng, chỉ có thể ngậm ngùi im lặng. Ai bảo ở thôn Triệu Gia này, gia đình bà ta lại là người ngoại tộc chứ.
Lặc Vũ bước ra sân, nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Triệu Đại Sơn, trong lòng lại giật thót.
“ÔngTriệu, mau vào nhà đi, ngoài này lạnh lắm!”
Triệu Đại Sơn nhìn thấy Lặc Vũ, càng thêm tức giận. Nếu không phải Triệu Vân Sơ kéo ông ấy lại.
Thì ông ấy đã xông vào đánh cho một trận rồi, ông ấy làm trưởng thôn mấy chục năm nay, lần đầu tiên gặp phải chuyện chia nhà bất công như vậy.
“Ông nội, đừng giận họ nữa, bây giờ chúng ta chỉ muốn chia nhà thôi.” Triệu Vân Sơ hạ giọng nói: “Chờ chia nhà xong rồi dạy dỗ họ cũng chưa muộn.”
Triệu Đại Sơn gật đầu.
Trong lòng không khỏi cảm thán, hôm qua Triệu Vân Sơ vừa mới chia nhà, hôm nay đến lượt Lặc Bắc Thành.
Hai đứa trẻ khổ mạng này, tại sao gia đình lại không thương yêu chúng nữa chứ?
Lặc Bắc Thành đi lính xa nhà, mỗi tháng đều gửi tiền hoặc đồ đạc về. Nhà họ Lặc đông người như vậy, nếu không có đứa con trai có hiếu này, thì làm sao có thể sống sung sướиɠ như vậy?
Triệu Đại Sơn bước vào nhà, tùy tiện kéo ghế ngồi xuống, lạnh lùng nói:
“Nghe nói hai đứa chia nhà, các người chỉ cho có 50 cân lương thực thô?”
“Trưởng thôn, gia đình tôi cũng khó khăn lắm, nhiều hơn tôi cũng không có đâu!” Tôn Bình ngồi bên cạnh cúi gằm mặt xuống, vừa nói vừa lau nước mắt: “Năm ngoái vừa xây nhà xong.
Gia đình nợ nần chồng chất, giờ vẫn chưa trả hết
Chia nhà với chúng nó, chúng tôi cũng bất đắc dĩ lắm!”
Triệu Đại Sơn lạnh lùng hừ, nói: “Nhà các người khó khăn, nếu nhà các người mà còn khó khăn, thì trong thôn này có ai là giàu có nữa?
Mỗi lần lễ tết, nhà các người không phải là người đi đầu trong việc mua thịt sao?
Mới hôm nọ, tôi còn thấy các người vào thị trấn mua năm cân thịt đấy
Mọi người đều biết gia đình các người có được ngày hôm nay là nhờ Lặc Bắc Thành ở bên ngoài vất vả.
Thế mà các người thì sao?
Bây giờ lại đối xử với nó như vậy, chia nhà chỉ cho có 50 cân lương thực thô, tôi làm trưởng thôn mấy chục năm nay, chưa từng thấy ai chia nhà bất công như các người.”
Lời nói của Triệu Đại Sơn đanh thép, khiến Lặc Vũ và Tôn Bình xấu hổ cúi gằm mặt xuống.
“Trưởng thôn, mỗi nhà có cách chia khác nhau.
Ông lắm chuyện vậy?” Lặc Khải ngồi vắt chèo, lên tiếng.
“Cháu câm miệng cho tôi, không đến lượt cháu lên tiếng.” Triệu Đại Sơn liếc nhìn Lặc Khải, rồi lại nhìn Lặc Kiện, lắc đầu: “Lặc Vũ, tôi xem ông sống đến lúc này là hết rồi sao? Ông không sống được bao lâu nữa đâu, nhưng ông hãy nhớ kỹ lời tôi nói hôm nay. Chờ đến khi ông bằng tuổi tôi, ông sẽ hiểu ý nghĩa của câu nói này.
Thôi, tôi không nói nhiều nữa.
Cứ theo ý của các người, tôi sẽ viết một bản thỏa thuận chia nhà, các người ký tên là xong.
Các người đồng ý không?”
Lời đã nói đến nước này, họ tự làm tự chịu. Sau này hối hận cũng đã muộn.