Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trùng Sinh Thập Niên 70: Quân Đoàn Trưởng, Sủng Ái Mạnh Mẽ

Chương 17: Trưởng Thôn Thiên Vị 1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Triệu Vân Sơ nhìn Lặc Bắc Thần, nói: "Không đánh nữa, em mệt rồi." Giây phút này, cô cảm thấy Lặc Bắc Thần thật sự rất đáng yêu.

"Ừm." Lặc Bắc Thần buông tay, Triệu Lộ Viễn mất đà, ngã nhào xuống đất.

Triệu Lộ Viễn bị ngã đau điếng, ông ta vội vàng bò dậy, chạy đến chỗ Từ Tuệ, đỡ bà ta dậy.

"Vợ à, em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?" Nhìn thấy gương mặt sưng vù của vợ, trong lòng ông ta vô cùng lo lắng.

"Tên vô dụng, tôi sắp bị đánh chết rồi mà ông chỉ biết hỏi han thôi sao?" Từ Tuệ hối hận vô cùng, sao lúc trước bà ta lại bị mù, gả cho tên vô dụng này chứ?

Triệu Lộ Viễn bị mắng đến mức không dám hé răng, đúng là ông ta vô dụng, vừa rồi chỉ là nhất thời nóng giận, định ra tay với Triệu Vân Sơ.

Bây giờ bình tĩnh lại, cho dù có cho ông ta thêm mười lá gan, ông ta cũng không dám ra tay với cô cháu gái này nữa.

Vẻ hung dữ vừa rồi của Triệu Vân Sơ thật sự rất đáng sợ, giống như bị ma nhập vậy, khác xa với vẻ nhút nhát trước đây.

"Ba ơi, con đau quá, mau đi mời bác sĩ đến đây!" Triệu Kiều Kiều cảm thấy toàn thân đau nhức, sắp không chịu nổi nữa rồi.

"Ông đi mời bác sĩ, sau đó gọi trưởng thôn và mọi người đến đây, tôi muốn bọn họ đòi lại công bằng cho chúng ta." Từ Tuệ hạ giọng nói: "Những vết thương trên người tôi và con bé không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được."

Triệu Lộ Viễn nghe xong, trầm ngâm suy nghĩ, một mình ông ta không dạy dỗ được Triệu Vân Sơ và Lặc Bắc Thần, hay là mượn sức mạnh của đám đông, có lẽ có thể giải quyết được hai người bọn họ.

"Vậy tôi đi đây, hai người cẩn thận một chút, đừng chọc giận nó nữa."

Từ Tuệ và Triệu Kiều Kiều gật đầu, sau đó dìu nhau ngồi xuống, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Triệu Vân Sơ, trong lòng vô cùng sợ hãi, sợ cô lại xông đến đánh mình.

Triệu Lộ Viễn đứng dậy, vội vàng chạy đi tìm bác sĩ, sau đó gọi trưởng thôn và mọi người đến đây đòi lại công bằng.

"Vợ à, ông ta đi gọi người rồi." Lặc Bắc Thần tai thính, anh đã nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện của bọn họ, bèn hạ giọng nói: "Lát nữa khi mọi người đến, em đứng sau lưng anh, đừng manh động như vừa rồi nữa. Mọi chuyện cứ để anh lo."

"Anh yên tâm, em biết chừng mực, trước khi đánh bọn họ, em đã nghĩ kỹ cách giải quyết rồi." Trong lòng Triệu Vân Sơ dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả, mặc dù cô không hề sợ hãi khi thôn dân đến đây, nhưng Lặc Bắc Thần vẫn lo lắng cho cô.

Lặc Bắc Thần không tin tưởng lắm, anh không tin Triệu Vân Sơ đã nghĩ ra cách giải quyết.

Anh thầm nghĩ, lát nữa dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ bảo vệ Triệu Vân Sơ.

Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, cùng với đó là tiếng nói chuyện ồn ào.

Triệu Vân Sơ biết có người đến, cô đứng dậy đi ra khỏi chỗ đống củi, chuẩn bị lý luận với bọn họ.

Nguyên chủ phải chịu đựng biết bao nhiêu đau khổ, tại sao lại không có ai ra tay giúp đỡ cô ấy?

"Vân Sơ!" Trưởng thôn Triệu Đại Sơn chống gậy, bước vào sân, lớn tiếng gọi: "Cháu ở đâu? Mau đến đây với ông!"

Triệu Vân Sơ dựa vào ký ức của nguyên chủ, nhận ra người vừa lên tiếng là trưởng thôn.

Triệu Đại Sơn năm nay đã hơn 70 tuổi, làm trưởng thôn cũng được 50 năm rồi, vì tuổi cao sức yếu nên hiện tại ông ấy không còn quản lý việc trong thôn nữa.

Triệu Đại Sơn và ông nội của nguyên chủ – Triệu Đại Lâm là anh em họ.

"Vân Sơ, cháu mau đến đây! Để ông xem, cháu có bị thương ở đâu không?" Mặt của Triệu Đại Sơn đầy vẻ lo lắng, hoàn toàn không chú ý đến Từ Tuệ và Triệu Kiều Kiều đang dùng ánh mắt oán hận nhìn mình.
« Chương TrướcChương Tiếp »