Chương 15: Sự Thật Về Cái Chết Của Nguyên Chủ

Triệu Kiều Kiều thấy Chu Kiến Bình bỏ chạy, vội vàng đuổi theo, nhưng do người đàn ông chạy quá nhanh nên cô ta bị ngã sấp mặt.

"Chu Kiến Bình, sao anh lại chạy? Chẳng phải anh muốn cưới em sao?" Triệu Kiều Kiều vô cùng uất ức, rõ ràng chuyện tốt sắp thành, vậy mà Triệu Vân Sơ lại quay về phá đám.

Chu Kiến Bình chạy đến cửa, ngoái đầu nhìn lại, nói: "Triệu Kiều Kiều, chuyện giữa chúng ta coi như xong đi. Như Triệu Vân Sơ đã nói, bây giờ là xã hội pháp trị, hôn ước ép buộc không còn hiệu lực nữa rồi." Vẻ hung dữ vừa rồi của Triệu Vân Sơ khiến anh ta sợ mất mật.

Triệu Kiều Kiều là người cùng lớn lên với cô, tuy bề ngoài dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng ai biết được trong lòng cô ta đang nghĩ gì?

Vì mạng sống của bản thân, tốt nhất là anh ta nên về nhà tìm một cô vợ khác. Trước đây anh ta muốn cưới Triệu Kiều Kiều chỉ vì muốn tiết kiệm chi phí, muốn cưới một cô vợ rẻ mà thôi.

Triệu Kiều Kiều bò dậy, định đuổi theo Chu Kiến Bình, nhưng tên kia đã chạy mất dạng từ lúc nào...

Cơn giận trong lòng Triệu Kiều Kiều bùng phát, cô ta quay lại chỗ Triệu Vân Sơ, chỉ tay vào mặt cô mắng: "Đều tại mày, nếu không phải vì mày thì anh ấy đã không bỏ chạy rồi! Nước sông sâu như vậy, sao mày không chết đuối luôn đi?"

Nhìn Triệu Kiều Kiều trước mặt, trong lòng Triệu Vân Sơ bỗng nảy sinh một suy đoán đáng sợ.

Trong ký ức của nguyên chủ, cô ấy cảm giác có người đẩy mình từ phía sau, nếu không thì sao cô ấy lại rơi xuống sông được?

"Triệu Kiều Kiều, có phải cô hận tôi lắm không?"

"Hận mày?" Triệu Kiều Kiều nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày không nên sống trên cõi đời này, ba mẹ mày chết sao không mang mày theo luôn đi?"

"Có phải cô đẩy tôi xuống sông không?" Triệu Vân Sơ hỏi thẳng.

"Phải! Là tao đẩy mày đấy, mày làm gì được tao?" Triệu Kiều Kiều đang tức giận ngút trời, không kìm nén được mà nói ra sự thật.

"Kiều Kiều, con nói bậy bạ gì vậy, sao con có thể đẩy nó xuống sông được chứ?" Từ Tuệ ở bên cạnh vội vàng bịt miệng con gái lại.

Gϊếŧ người là phải đền mạng, sao con gái bà ta lại ngốc như vậy?

Lại còn dám thừa nhận! May mà ở đây không có nhiều người, nếu bị người ngoài nghe thấy thì phải vào tù mọt gông.

Nghi ngờ trong lòng đã được xác nhận, Triệu Vân Sơ tức giận đến mức toàn thân run rẩy. Cô nhìn hai mẹ con trước mặt, đảo mắt nhìn xung quanh, thấy bên cạnh có một đống củi.

Cô lập tức xông đến, nhặt một khúc củi lớn, cầm trên tay, hùng hổ xông về phía hai mẹ con Từ Tuệ.

Từ Tuệ không ngờ Triệu Vân Sơ lại đột nhiên ra tay, bà ta vội vàng kéo Triệu Kiều Kiều chạy trốn.

"Triệu Vân Sơ, nó bị điên rồi, mọi người mau đến cứu chúng tôi với!"

Lặc Bắc Thần nhìn người phụ nữ trước mặt, càng nhìn càng thấy yêu thích tính cách mạnh mẽ này của cô.

Nhớ đến việc Triệu Vân Sơ rơi xuống sông là do Triệu Kiều Kiều đẩy,

Lặc Bắc Thần nhặt hai hòn đá dưới đất, nhắm thẳng vào đầu gối của hai mẹ con họ, dùng sức ném.

Từ Tuệ và Triệu Kiều Kiều cảm thấy đầu gối đau nhói, ngã khuỵu xuống đất.

Triệu Vân Sơ thấy hai người đồng thời ngã xuống, cô hơi ngạc nhiên, sau đó nhìn thấy những hòn đá lăn lóc trên mặt đất thì hiểu ra, chắc chắn là Lặc Bắc Thần thấy bất bình nên ra tay giúp đỡ.

Ở nông thôn, phụ nữ đánh nhau thì đàn ông không được phép nhúng tay vào.

Triệu Vân Sơ bỗng nhiên cảm thấy ngọt ngào, cô cầm khúc củi trên tay, đánh vào hai mẹ con đang quỳ trên mặt đất.

Cô là bác sĩ, biết rõ chỗ nào trên cơ thể người là đau nhất, vì vậy mỗi một gậy đều đánh trúng vào huyệt đạo của họ.