Chương 49: Tôi Nói Chuyện Với Cô, Cô Cười Cái Gì?

Đứa khốn kiếp!

Lê Văn Ngạn gần như muốn thốt ra ba chữ này.

Chỉ có điều...

Khi nhớ tới chuyện mình và Hạ Chính Quốc thương lượng, ông ta lại cố gắng nhịn xuống.

Lê Văn Ngạn thầm hít sâu một hơi, cố gắng khiến bản thân ra vẻ bình tĩnh: "Diên Nhi nhất định phải làm diễn viên, cô không được dạy dỗ bởi giáo viên chuyên nghiệp, học đại học cũng không có lý tưởng gì, tôi không cầu xin cô có triển vọng gì, ít nhất nửa đời sau để cho người làm cha như tôi bớt lo lại.”

Đường Lê nghe xong, rũ mắt mím môi cười.

Lê Văn Ngạn không quan tâm đến cô, dĩ nhiên không biết ngay từ năm nhất cô đã có học bổng.

Ngay cả khi cô đang theo học một trường đại học hạng ba.

"Tối mai, chú Hạ của cô mời cả nhà đến nhà ăn cơm, cũng đã cuối tuần, cô không cần phải trở về trường học nữa, lát nữa về thẳng nhà đi."

Đây mới là trọng điểm mà Lê Văn Ngạn muốn nói.

Đường Lê trả lời: "Tối mai tôi còn có việc, không có thời gian.”

"Cô bận cái gì?" Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Đường Lê như việc không liên quan đến mình, Lê Văn Ngạn lại mở miệng, độc đoán nói: "Cho dù thật sự có việc, tối mai cũng phải bỏ qua cho tôi!”

Một khi đến nhà họ Hạ, kết quả như thế nào cô biết rõ hơn ai hết.

Vợ chồng Hạ Chính Quốc hiển nhiên coi trọng cô.

Hôn sự này là một cuộc giao dịch Lê Văn Ngạn mở đường cho bản thân.

Cô là một con bài trong giao dịch sẽ không có bất kỳ tiếng nói nào.

Lúc này, điện thoại của Lê Văn Ngạn vang lên.

Khi nghe được tiếng Lê Diên Nhi làm nũng, hỏi ông ta tại sao còn chưa về sân chơi, Lê Văn Ngạn liền dịu dàng nói: "Bố đang chuẩn bị quay lại đây, con và mẹ con thay quần áo trước đi, chúng ta gặp nhau ở phòng nghỉ.”

Sau khi cúp điện thoại, Lê Văn Ngạn lại nhìn về phía Đường Lê lần nữa.

Ông ta nhìn cô với ánh mắt đầy sâu xa: "Nghĩa trang đặt tro cốt của mẹ cô sắp được trùng tu rồi, dì cô nói sẽ chọn một vị trí tốt ở Phong Khánh Viên.”

Phong Khánh Viên là nghĩa trang phong thủy tốt nhất ở thủ đô.

Đường Lê nghe vậy nắm chặt hai tay.

Kiếp trước tro cốt của mẹ cô không được chuyển đi, vẫn ở trong nghĩa trang cũ ở Yến Giao.

Sau đó, mảnh đất của Yến Giao được quy hoạch thành đất công nghiệp.

Vào thời điểm đó, cô đã nằm trong bệnh viện trong ba tháng, vì vừa trải qua tai nạn hỏa hoạn.

Khi cô nhìn thấy tin tức, nghĩa trang đã bị phá hủy.

Cô cố nén sự đau đớn ở sau lưng mưng mủ đứng dậy, kết quả ngay cả người bị ngã xuống đất, làm vỡ ly nước trên tủ đầu giường, mảnh thủy tinh văng tung tóe.

Vụ hỏa hoạn đó cũng khiến hai tay cô bị thiêu rụi.

Tay cô bị băng gạc quấn kín, bàn tay chống xuống mặt đất trở nên đau đớn khó chịu, nhưng cô vẫn dùng tư thế vụng về, cực kỳ chật vật bò đến bên chân Hàn Kế Phong, cầu xin anh ta giúp cô thu tro cốt của mẹ.

Nhưng cuối cùng thứ cô nhìn thấy là một đống gốm sứ dính đầy bùn.

Tro cốt Đường Nhân đã sớm bị gió thổi tan, bị mưa dầm dung nhập vào trong bùn đất.

Đường Lê nhớ tới những điều này, chậm rãi cười rộ lên.

Lê Văn Ngạn mở miệng trách móc cô: "Tôi nói chuyện với cô, cô cười cái gì vậy?”

Đường Lê không trả lời mà chỉ nói với giọng điệu thản nhiên: "Tôi sẽ không trở về nhà họ Lê, tối mai tôi sẽ đến nhà họ Hạ ăn cơm, đến lúc đó ông cho xe đến trường đón tôi.”

Cô nói xong liền nghênh ngang rời đi.

Nhưng mà vừa đi được vài bước, Đường Lê đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lại quay người lại: "Tôi không có quần áo phù hợp, nếu như ông không muốn bị tôi làm cho mất mặt thì tốt nhất là chuẩn bị giúp tôi.”

Lê Văn Ngạn bị thái độ nhẹ nhàng của cô làm cho sắc mặt tái mét.

Thứ hỗn láo!

Đường Lê vừa bước ra khỏi bãi đỗ xe ngầm, bước chân liền chậm lại.

Cô đứng ở ven đường, ôm lấy phần bụng đau quặn, màu môi của cô gần như trong suốt.