Tống Bách Ngạn đã quay người lại.
Lê Văn Ngạn còn chưa tới gần đã một nụ cười phóng khoáng: "Thư ký lão Hạ nói thấy bộ trưởng Tống ở đây nên tôi và lão Hạ đánh cược, cố ý tới đây xem một chút, không nghĩ tới chú em Tống thật sự ở đây!”
Tống Bách Ngạn nắm lại tay Lê Văn Ngạn duỗi tới: "Vừa khéo cuối tuần, tới đây giãn gân cốt một chút.”
Lê Văn Ngạn còn định nói gì nữa, ánh mắt lại chú ý tới cô gái bên cạnh.
Đến khi ông ta nhìn thấy rõ là Đường Lê, cả khuôn mặt đều tối sầm lại, kìm nén ý định muốn răn dạy mà xin lỗi Tống Bách Ngạn: "A Lê không hiểu chuyện, dì con bé đang tìm con bé khắp nơi, ai ngờ con bé lại chạy tới đây.”
Ông ta nói xong liền lặng lẽ nháy mắt với Đường Lê, bảo cô nhanh chóng đi ra ngoài!
Đường Lê cảm thấy thật châm chọc.
Lê Văn Ngạn đúng là một tên đạo đức giả.
Ở trong mắt ông ta, đứa con gái này chính là vết nhơ trong cuộc đời ông ta, không thể nhìn thấy ánh sáng, cho nên ông ta bài xích Đường Lê và những người có quan hệ với ông ta, sợ người ta biết ông ta lợi dụng tình cảm của một người phụ nữ để đổi lấy tiền đồ.
Năm đó, nhà họ Lê đã có dấu hiệu suy tàn.
Nếu như không phá được vụ án lớn chống ma túy kia, Lê Văn Ngạn sẽ không một bước lên mây, mất đi cơ hội tốt như vậy, chỉ sợ cả đời cũng rất khó trở thành đại biểu Quốc hội.
Cô đang định quay đầu cãi lại Lê Văn Ngạn thì nghe thấy Tống Bách Ngạn lên tiếng, giọng nói trầm thấp mà không mất đi sự dịu dàng: "Là tôi nhìn thấy con gái của nghị sĩ Lê nên bảo Quý Minh mời vào nói mấy câu.”
Khi nghe thấy Tống Bách Ngạn nói như vậy, vẻ mặt Lê Văn Ngạn hơi cứng đờ.
Thế nhưng ông ta cũng nhanh chóng nở ra nụ cười khách sáo: "A Lê từ nhỏ đã lớn lên ở bên ngoài, tính tình khó tránh hơi lỗ mãng, nếu như có mạo phạm đến cậu, mong chú em Tống đừng so đo với nó.”
"Không có gì đáng ngại." Tống Bách Ngạn mỉm cười: "Con gái ở tuổi này nên ngây thơ hồn nhiên, quá ràng buộc trái lại không phải chuyện tốt.”
Anh nói xong lại nhìn Đường Lê.
Trong ánh mắt lộ ra sự dịu dàng nho nhã, còn có vài phần khoan dung.
Cái liếc mắt này cũng làm cho tâm trạng cuồn cuộn của Đường Lê không hiểu sao trở nên bình tĩnh.
Hạ Chính Quốc cười tiếp lời: "Con gái chính là áo bông nhỏ, nghị viên Lê chúng ta coi con gái như con trai mà nuôi dưỡng, vừa nghiêm mặt vừa răn dạy. Ông cẩn thận sau này con gái lại không thân với ông đấy.”
Khi được giảng hoà, sắc mặt Lê Văn Ngạn dễ nhìn hơn một chút: "Con bé ít gây chuyện cho tôi, tôi đã cảm ơn trời đất rồi, không trông cậy vào nó còn làm tri kỷ.”
Những lời này lọt vào tai người khác, Lê Văn Ngạn trông có vẻ như một người bố bất đắc dĩ và cưng chiều
Đường Lê biết Lê Văn Ngạn không phải đang nói đùa.
Ông ta quả thật không trông cậy con gái như cô có thể tận hiếu dưới gối.
Giá trị của cô ở nhà họ Lê, chính là hôn nhân của cô có thể giúp ông ta lôi kéo thêm một vị đồng minh trên chiến trường chính trị.
Đường Lê rời khỏi phòng tập thể dục trước.
Cô đi đến trước cửa, mặc dù cách một chút nhưng cô vẫn có thể nghe rõ Hạ Chính Quốc nói: "... Đợi đến khi luật cải cách y tế mới được thực hiện, khối lượng công việc của bộ trưởng Tống cũng sẽ tăng lên, đến lúc đó sợ là rất khó gặp lại ở chỗ này.”
Lê Văn Ngạn nói: "Viện trưởng Hạ có hàng trăm phiếu nghị sĩ, hầu hết đều bỏ phiếu tán thành, nhưng các vấn đề tiềm ẩn vẫn cần được xem xét nhiều mặt.
Một khi phương án mới được đưa ra, phạm vi bảo hiểm y tế mặc dù mở rộng, nhưng hệ thống chăm sóc sức khỏe sẽ rơi vào hỗn loạn, trong một vài năm nữa, gánh nặng tài chính sẽ tăng lên.
Viện trưởng Hạ tuy rằng quản lý bộ tư pháp, nhưng cũng không có tiếng như chú em Tống, có vài lời nói cũng "khó có người nghe’, vì vậy cũng muốn nghe lại ý kiến của chú em Tống.”
Tống Bách Ngạn đã ngồi xuống đệm của thiết bị huấn luyện lưng kéo cao, cầm lấy ly nước lên nhưng không đáp lại.