Lúc này, bả vai Đường Lê bỗng nhiên bị người nhẹ nhàng vỗ một cái.
Cô quay lại...
Là một cặp đôi.
"Bạn học, có thể ngồi dịch qua một chút được không?"
Đường Lê mỉm cười: "Được.”
Cô ôm túi xách và di chuyển sang bên cạnh.
Dưới mông đυ.ng xuống cái gì đó.
Theo bản năng đưa tay ra lấy, lại phát hiện là tiểu thuyết nguyên tác của Nguyên Tội.
Không biết là ai đã bỏ quên ở đây.
Một trang của cuốn sách được gấp nhỏ.
Đường Lê thuận thế mở ra.
Trên sân khấu, giọng nói của cô gái vang lên: “Con không hiểu ý của mẹ, em gái đã đi, điều đầu tiên chúng ta phải làm là để cho cô ấy xuống đất yên nghỉ chứ không phải ở đây nghi ngờ lẫn nhau, khiến cho cái nhà này sụp đổ!"
Mượn ánh đèn yếu ớt của điện thoại di động, Đường Lê nhanh chóng quét qua nội dung trên trang sách.
Vừa vặn là câu thoại mà cô gái nói trên sân khấu.
Đường Lê nhanh chóng hiểu được, đây hẳn là nội dung thử vai hôm nay.
Sau đó, màn trình diễn tiếp theo của cô gái đúng như suy đoán của cô.
Dưới ánh đèn sân khấu, cô gái ngồi trước bàn trang điểm, vừa nhìn gương vừa trang điểm, vừa đọc lời thoại: "Thay vì ở đây mẹ nghi thần nghi quỷ với con thì chi bằng trở về phòng nói chuyện rõ ràng với bố, xây mộ cho em gái, hay là chuẩn bị trước cho phần của bố mẹ, làm một gói gia đình còn có thể giảm hai mươi phần trăm.”
Cô gái đến thử vai này rõ ràng đã từng tập ở nhà.
Cô ta buộc đuôi ngựa cao, trán đầy đặn, mặt mày tinh xảo, rất gần với tạo hình của Ứng Tuyền Nhi trong tiểu thuyết miêu tả.
Chỉ có điều, có thể là do quá căng thẳng, lời thoại nói ra không bộc lộ được cảm xúc đúng chỗ.
Ứng Tuyền Nhi 18 tuổi, bề ngoài nhìn trong sáng, nội tâm lại âm u quái gở, mẹ cô ta vì trầm cảm đã nhảy lầu tự sát năm cô ta 6 tuổi.
Khi thân thể mẹ cô ta từ ngoài cửa sổ sát đất rơi xuống, Ứng Tuyền Nhi đang luyện tập những kỹ năng cơ bản trong phòng khiêu vũ ở tầng một.
Không ai biết rằng cảnh này đã trở thành một cơn ác mộng ám ảnh cô ta trong suốt 12 năm.
Cũng trong năm đó, cô ta bắt đầu ghét khiêu vũ.
Không lâu sau khi mẹ cô qua đời, người bố đã đưa người yêu và đứa con của mình về nhà.
Đứa trẻ nhìn cha và tu hú chiếm tổ chim khách ngày ngày liếc mắt đưa tình, cô bé 6 tuổi trong một đêm cô đơn không nơi nương tựa, dần dần đi đến sự cực đoan của bản chất con người.
Vì vậy mặc dù Ứng Tuyền Nhi là tội phạm nhưng cũng không vì thế mà bị khán giả ghét bỏ.
Thậm chí nhiều người còn có thể hiểu được động cơ gϊếŧ người của cô ta.
Bố gián tiếp hại chết mẹ của cô ta, sau đó còn đón mẹ con tình nhân, hở một chút lại chửi mắng đứa con gái như cô ta, đổi lại là người bình thường thì cũng không thể nào không sinh ra cảm xúc tiêu cực.
Tuy nhiên, gϊếŧ người là phạm pháp, Ứng Tuyền Nhi vẫn phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.
Nhưng bây giờ...
Khi đối mặt với mẹ kế đau đớn mất đứa con gái, trong lòng Ứng Tuyền Nhi chỉ cảm thấy vui sướиɠ.
Giám khảo phía dưới bắt đầu rỉ tai thì tầm.
Mắt cô gái liếc nhìn tình hình dưới sân khấu, càng cảm thấy căng thẳng, cổ họng tựa như bị khóa lại, giáo viên nữ diễn cùng cô ta, dùng giọng điệu hung hăng của mẹ kế nói: "Được! Mày giỏi lắm, bây giờ tao đi tìm cha mày, để cho ông biết con gái ngoan của ông mong ông chết sớm như thế nào!”
Nói xong, giáo viên nữ xoay người đi ra ngoài.
Dựa theo cốt truyện của tiểu thuyết, Ứng Tuyền Nhi phải giữ chặt mẹ kế, màn diễn của hai người vẫn chưa kết thúc.
Nhưng cô gái vẫn ngồi trước bàn trang điểm, không phản ứng lại, muốn ngăn giáo viên nữ là phải chạy, đây rõ ràng không phù hợp với miêu tả tình cảnh trong tiểu thuyết.
Khi giáo viên nữ sắp bước ra khỏi sân khấu——
Đột nhiên có một sức mạnh hung hăng túm lấy cánh tay cô ta!
Một giọng nữ nhẹ nhàng theo đó vang lên: "Con gái của mẹ vừa mới chết, xuất hiện vấn đề tâm thần tôi có thể hiểu được, nhưng nếu lúc này còn muốn châm ngòi ly gián thì hơi quá.”
Giáo viên nữ nghiêng đầu thì nhìn thấy một cô gái tóc xám xanh biển.