Chắc hẳn là do anh chú ý đến túi xách trên vai cô.
"Ừm, là đại số tuyến tính, nhưng mà vừa rồi lãnh đạo trường gọi tôi đến văn phòng có việc."
Trong lúc nói chuyện, cô không nhịn được mà lặng lẽ quan sát người đàn ông bên cạnh.
Tống Bách Ngạn dựa vào ghế ngồi, hai chân vắt chéo trông rất tùy ý. Đôi giày da màu nâu nhạt cũng bớt đi vài nét nghiêm túc giống như bộ quần áo giản dị của anh, khiến người ở trước mặt anh có chút thoải mái.
"Tối hôm qua khi trở về nhà họ Lê, bố của em có làm khó em nữa không?"
Đường Lê hơi giật mình, bỗng chốc quên trả lời.
Trước mắt chuyện cô là con gái của Lê Văn Ngạn chỉ có người nhà họ Lê biết.
...... Lê Văn Ngạn không thể nào nói với người ngoài.
Dù sao ở trong mắt ông ta, đứa con gái này chính là vết nhơ ông ta để lại vào nửa đời trước.
Trong không khí như phảng phất mùi máu tươi.
Tống Bách Ngạn thấy cô không trả lời cũng không ép buộc muốn nghe được kết quả, anh giống như một trưởng bối khoan dung và văn minh, không hề làm khó người khác mà chỉ dặn Quý Minh: "Đến bệnh viện gần đây.”
Quý Minh nhìn gương chiếu hậu nhắc nhở: "Ông chủ, buổi trưa ngài có hẹn với cục trưởng Bạch.”
"Không cần đến bệnh viện." Đường Lê thức thời mở miệng: "Tôi không sao, nếu ven đường có hiệu thuốc thì cho tôi xuống ở cửa hiệu thuốc, tôi có thể tự mình đi mua một chai thuốc đỏ và tăm bông.”
Cô chưa dứt lời thì một hiệu thuốc đã xuất hiện trên đường phố.
Khi chiếc xe tắt máy đậu ở ven đường, Quý Minh xuống xe trước Đường Lê một bước đi đến hiệu thuốc.
Đường Lê muốn nói không cần thì Tống Bách Ngạn lại nói: "Yên tâm đi, Quý Minh có thể làm tốt chút chuyện nhỏ này.”
Thật ra đây không phải vấn đề cô có cảm thấy yên tâm hay không.
Bầu không khí yên lặng ở trong xe khiến Đường Lê có cảm giác không thở nổi.
Cũng làm cho cô cảm thấy bản thân đã tự cho mình là thông minh.
Cô nhanh chóng nhớ lại những lời nói và hành động vừa rồi của mình, vẫn chưa có biểu hiện quá cố ý.
Chỉ có điều...
Nghĩ đến người đàn ông đi cùng xe với cô là ai, trong lòng vẫn không thể yên tâm.
Năm 28 tuổi trở thành bộ trưởng tài chính, năm đó Tống Bách Ngạn từng phá vỡ thông lệ cũ của việc bổ nhiệm và miễn nhiệm quan chức, vào năm tiếp theo người đàn ông này ở tuổi 32 đã trở thành tổng thống trẻ nhất nước S.
Người như Tống Bách Ngạn chắc chắn có thủ đoạn chính trị vô cùng mạnh mẽ.
Vì vậy cả gia đình nhà họ Lê cũng không dám lớn lối khi ở trước mặt hắn.
Tối hôm qua sau khi trở về nhà họ Lê, cô đã nhớ ra và cũng đoán được vì sao Tống Bách Ngạn lại xuất hiện trong tiệc mừng thọ của bà cụ Lê.
Bà cụ Lê họ Phương, anh cả ruột của bà ta có một đứa con gái tên là Phương Kỳ.
Kiếp trước cô theo Lê Diên Nhi vào đoàn phim.
Trong lúc nghỉ ngơi giữa giờ, khi cô bước ra từ toilet thì nhìn thấy Lê Diên Nhi nằm dưới ô che nắng, đeo kính râm và mũ râm, bên cạnh là trợ lý riêng quạt mát và lột bưởi cho cô ta, bản thân thì cầm một cái quạt điện mini ở trong tay và thở dài nói với nhân viên đoàn làm phim: "Nếu dì út của tôi không đính hôn, không bị tai nạn xe hơi qua đời thì tổng thống hiện tại chính là dượng tôi!”
Về phần Tống Bách Ngạn biết lai lịch của cô...
Đường Lê có một loại ảo giác rằng "cô muốn chơi đùa với người khác, đối phương lại biết tất cả lá bài tẩy của cô", giống như cho dù cô muốn nói gì hay làm cái gì xuất phát từ mục đích gì ở trước mặt Tống Bách Ngạn, đối phương cũng đã biết rõ từ lâu, chỉ là không muốn vạch trần.
Suy nghĩ của cô xoay chuyển liên tục, Quý Minh đúng lúc quay trở lại.
Khi nhìn thấy túi thuốc trong tay Quý Minh, cô bèn đánh đòn phủ đầu: "Nếu như anh Tống còn có việc, vậy tôi sẽ không làm chậm trễ các anh nữa, tôi có thể đi bộ trở về trường học từ nơi này, cũng chỉ mười phút.”
Quý Minh nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn như chim cút nhỏ của cô mà quay đầu nhìn ông chủ nhà mình.
Anh ta rời đi cũng chỉ vài phút, ông chủ đã làm cái gì mà khiến cho cô bé nhà người ta sợ tới mức giống như ngồi trên xe tang vậy?