Bàn tay hư hỏng đặt lên bả vai cô gái, sắc mặt Dư Quốc Văn giấu kín như bưng.
Ông ta thấy Đường Lê không nói gì liền ngồi trở lại vị trí của mình: "Xét thấy em vừa mới khai giảng đã liên tục vắng mặt, lãnh đạo trường sau khi bàn bạc đã quyết định hủy bỏ suất học bổng học kỳ này của em.”
Mặc dù tính cách của Đường Lê rất quái gở nhưng mà thành tích học tập của cô sau khi nhập học luôn đứng đầu.
Học bổng hai ngàn tệ cũng là chi phí sinh hoạt của cô trong một học kỳ.
Ở nhà họ Lê, Lê Văn Ngạn hầu như không hề hỏi thăm chuyện của cô, Âu Dương Thiến là mẹ kế ngoài mặt cũng không bạc đãi cô, thậm chí còn cho cô tiền tiêu vặt nhiều hơn Lê Diên Nhi.
Tuy nhiên, sau khi Lê Diên Nhi mỉa mai là ký sinh trùng, Đường Lê cũng không tiêu tiền của nhà họ Lê nữa.
Vì vậy, cô đã cố gắng để có được học bổng.
Nghe Dư Quốc Văn "uy hϊếp", Đường Lê nhếch khóe môi: "Nếu lãnh đạo trường đã bàn bạc rồi thì em cũng không có ý kiến, nếu thầy không còn lời dặn dò nào khác thì em xin đi ra ngoài trước.”
Dư Quốc Văn cúi đầu uống trà, chậm rãi nói: "Em có thể ở trong tòa nhà cao cấp là bởi vì lúc em trúng tuyển có điểm số khá cao trong các thí sinh, hôm nay tôi nghe nói em và bạn cùng phòng xảy ra mâu thuẫn, với thái độ học tập trước mắt của em, trường học không có biện pháp tiếp tục mở một lối đi đặc biệt cho em.”
Dư Quốc Văn nói xong bèn nhìn về phía Đường Lê: "Em chuẩn bị một chút đi, buổi chiều sẽ chuyển đến ký túc xá bình thường.”
Tòa nhà ký túc xá bình thường ở trong góc cuối trường.
Bởi vì cơ sở vật chất cũ, những năm này đã trở thành nơi ở của nhân viên căng tin.
Đường Lê nghe sắp xếp như vậy vẫn không hề nóng nảy một chút nào.
"Được." Cô gật đầu và rời đi.
Khi đi ra khỏi phòng làm việc, Đường Lê thấy thời gian vẫn còn sớm, cô định đi thẳng đến căng tin thì khóe mắt chợt chú ý có một bóng người cao lớn quen thuộc ở dưới tầng.
Vào buổi trưa, mặt trời chiếu sáng trên bãi cỏ bên ngoài tòa nhà hành chính.
Người đàn ông chắp tay đứng trước bãi cỏ, bên cạnh là một lãnh đạo trường học đang nói chuyện gì đó với anh.
Sắc mặt Tống Bách Ngạn vẫn như bình thường, vẻ mặt rất kiên nhẫn. Trang phục của anh đã trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với đêm hôm đó. Áo len mỏng màu xanh đen, quần dài màu xám nhạt làm giảm đi khí thế bức người của anh, cả người anh trông nho nhã, thể hiện vẻ quyến rũ của người đàn ông thành thục.
Đường Lê không khỏi bước chậm lại.
"Phó Tư học chuyên ngành âm nhạc tụ tập bạn học đánh nhau bên ngoài trường, các cậu có biết không?"
Các nữ sinh đi ngang qua ở phía sau Đường Lê xì xào bàn tán.
"Sao có thể không biết chứ, thông báo còn để trên web trường kìa."
Một nữ sinh khác cũng che miệng nhỏ tiếng nói: "Hội sinh viên bên kia truyền ra, Phó Tư ở trong phòng hiệu trưởng không hề sợ hãi một chút nào, còn nói cậu mình là bộ trưởng tài chính.”
“Không phải chứ, cậu thật sự tin lời của loại người lưu manh kia nói à?”
"Nếu cậu của cậu ta là bộ trưởng tài chính thì vì sao cậu ta còn đến trường hạng ba chúng ta học?"
"Không nói đến những thứ khác, Phó Tư cũng rất đẹp trai đấy."
Tiếng bàn tán của các cô gái càng lúc càng xa.
Đường Lê nhìn người đàn ông ở dưới lầu, kiếp trước cô không biết trong trường còn có người tên là Phó Tư, dĩ nhiên cũng không biết cháu trai Tống Bách Ngạn đang học ở đây.
Khi thấy cuộc nói chuyện của hai người bên bãi cỏ gần kết thúc…
Đường Lê bước nhanh về phía thang máy.
Khi cô đi xuống thì không còn ai ở bãi cỏ.
Tim Đường Lê đập hơi nhanh.
Sau khi sống lại, tiềm thức của cô đã xem Tống Bách Ngạn là một tồn tại tương đối đặc biệt.
Cho dù tương lai của đối phương như thế nào, nhưng ít nhất hiện tại bộ trưởng tài chính vẫn là chức vụ cao, là cành cao mà vô số người đang nhắm mắt bám lấy.
Nếu có cơ hội tiếp cận Tống Bách Ngạn, chắc chắn là một lợi thế đối với một người không chỗ nương tựa như cô.