Chương 19: Đũng Quần Phía Sau Cậu Bị Rách Kìa

Ngô Tuyết Hàm quay đầu, nhìn về phía Đường Lê với ánh mắt lo lắng.

Thế nhưng lần này Đường Lê không còn khó chịu như trước nữa, thậm chí còn cúi đầu đi khắp nơi tìm chỗ ngồi.

Cô phớt lờ những quan sát và tiếng cười không thân thiện, lên tiếng nhắc nhở Ngô Tuyết Hàm: "Đừng đứng ngốc ở cửa nữa, chỉ còn vài phút nữa là giáo viên tới rồi.”

"Ừ." Ngô Tuyết Hàm lấy lại tinh thần, vội vàng đi vào trong.

Cô vừa ngồi xuống chỗ trống, Dư Tuệ liền bước tới.

Cô ta cầm chiếc điện thoại kiểu dáng mới nhất, đặt mông ngồi trước mặt Đường Lê, xoay người nhìn Đường Lê hỏi: "Đường Lê, cậu nhuộm tóc ở tiệm tóc nào vây? A Ninh nói muốn làm giống như cậu nên bảo tôi hỏi chuyên gia trang điểm nào làm cho cậu.”

Trong trường học, không ai biết Đường Lê có một người bố làm nghị sĩ.

Hơn nữa với biểu hiện thường ngày của cô, hầu như tất cả các bạn cùng lớp đều nghĩ rằng hoàn cảnh gia đình của cô rất khó khăn.

Dư Tuệ nói với giọng điệu chân thành, nhưng ánh mắt lại giống như xem kịch vui.

Trên mặt Đường Lê không hề thể hiện một chút sự khó chịu nào, cô đặt sách giáo khoa đại số tuyến tính* lên bàn rồi ngẩng đầu nhìn lại Dư Tuệ, cười như không cười nói: "Cậu đoán xem.”

*đại số tuyến tính: Đại số tuyến tính là một nhánh của toán học liên quan đến các phương trình tuyến tính như: {displaystyle a_{1}x_{1}+cdots +a_{n}x_{n}=b, } ánh xạ tuyến tính như: {displaystyle mapsto a_{1}x_{1}+ldots +a_{n}x_{n}, } và biểu diễn của chúng trong không gian vectơ và thông qua ma trận

Dư Tuệ khẽ nhếch khóe môi dưới: "Sao tôi lại đoán được cái này chứ.”

Cô ta nói xong lại nhìn về phía ống tay áo Đường Lê: "Cậu nên đi mua vài bộ quần áo mới đi, cậu đã mặc chiếc áo sơ mi này từ khai giảng năm ngoái đến tháng mười năm nay rồi, giặt đến mức cũng loang lổ vài vết trắng rồi. Còn điện thoại di động của cậu nữa, thời đại nào rồi mà cậu dùng loại nút bấm vậy. Gần đây Ginza đang tổ chức một sự kiện, hay là cuối tuần cậu đi dạo cùng tôi và A Ninh đi.”

Đường Lê trả lời: "Tôi không có tiền, không đủ khả năng chiếc áo sơ mi 2-3.000 của Ginza.”

"Thì ra là như vậy." Dư Ức chậm rãi đứng dậy.

Cô ta chuẩn bị trở về vị trí của mình, lúc đi ngang qua bên cạnh Đường Lê, dưới chân đột nhiên không đứng vững, suýt chút nữa thì ngã chổng vó!

Tiếng cười vang lên ngay lập tức!

Mặt Dư Tuệ đỏ lên, trước nay cô ta chưa từng mất mặt như vậy.

Rõ ràng trong lớp học đều là bằng phẳng...

Ngay trong chớp mắt, Dư Tuệ nghĩ đến cái gì đó, quay mặt nhìn Đường Lê.

Đường Lê đang uống nước.

Cô đang cầm bình nước với vẻ mặt thờ ơ.

Dư Tuệ càng tin tưởng suy đoán của mình, bỗng chốc thẹn quá hóa giận: "Đường Lê, có phải cô gạt chân tôi không?”

Đường Lê nghe thấy vậy bèn ngẩng đầu nhìn về phía cô ta.

Không đợi Dư Tuệ chất vấn lại, Ngô Tuyết Hàm bên cạnh "A" một tiếng.

Dư Tuệ nhíu mày khó hiểu.

Ngô Tuyết Hàm đưa tay chỉ vào quần cô ta, nhỏ tiếng nhắc nhở: "Dư Tuệ, phía sau đũng quần cậu bị rách kìa.”

Dư Tuệ vội vàng sờ phía sau.

Lập tức, một tiếng thét chói tai xuyên qua không trung.

"Còn là quần ren."

"Thật không nhìn ra, cô chủ Dư Tuệ đoan trang đứng đầu khoa biểu diễn chúng ta lại lẳиɠ ɭơ như vậy."

"Cô ta lẳиɠ ɭơ như vậy, cậu còn muốn hẹn với cô ta sao?"

Những tiếng xì xào chế nhạo của nam sinh vang lên từ phía sau, Dư Tuệ nghe xong, sắc mặt trở nên u ám, cả người suýt chút nữa ngất đi.

Tưởng Y Ninh vội vàng chạy tới, cởϊ áσ khoác quấn quanh thắt lưng Dư Tuệ.

Dư Tuệ sắp phát khóc.

“Đường Lê!” Cô ta không còn lý trí, chỉ muốn cá chết lưới rách với Đường Lê!

Tưởng Y Ninh nhanh chóng kéo Dư Tuệ lại rồi quay đầu chỉ trích Đường Lê: "Đường Lê, cậu đừng có quá đáng.”

Trong lòng Ngô Tuyết Hàm căng thẳng.

Mọi người còn phải ở chung ký túc xá ba năm, cô ấy không muốn bọn họ cãi nhau đến bước đường cùng như vậy.

Đường Lê buông bình nước xuống, đối mặt với ánh mắt trực tiếp của Tưởng Y Ninh, không hề chột dạ né tránh, hé miệng khẽ cười: "Tôi quá đáng chỗ nào? Chất lượng quần của mình không tốt thì đến Ginza đổi cái mới đi, tìm tôi liều mạng làm gì.”

Tưởng Y Ninh nghẹn lời.

Bởi vì quả thật không ai nhìn thấy Đường Lê gạt chân Dư Tuệ.

Đúng lúc này, giáo viên dạy đại số tuyến tính bước vào lớp học xếp theo hình bậc thang.

Dư Tuệ nhìn thấy đối phương liền khóc lên.

Đường Lê không quên, phó viện trưởng học viện điện ảnh Dư Quốc Văn là chú ruột của Dư Tuệ.