Chương 1: A Lê, Nhắm Mắt Lại

"A Lê, nhắm mắt lại."

Giọng nói dịu dàng trấn an của Hàn Kế Phong vang vọng bên tai, tiếng súng lập tức vang lên: "Oành…!”

Đường Lê bừng tỉnh từ trong mộng.

Cô ngồi trên giường, sắc mặt trắng bệch, trán đầy mồ hôi.

Lấy tay che đầu đau đớn như muốn nổ tung của mình, ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy ảnh phản chiếu mình trên màn hình TV LCD.

Đường Lê có chút hoảng hốt.

Sau đó, cô vén chăn bước xuống giường.

Đứng trước gương, Đường Lê thấy rõ dáng vẻ của mình.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp bằng lòng bàn tay, da thịt trắng nõn, lông mày lá liễu, mái tóc dài xoăn bồng bềnh, ngũ quan tiều tụy của cô hiện vẻ ôn nhu, trên mặt cũng không có chút chật vật sau khi bị bắt cóc.

Về phần đau đầu…

Cô nhẹ nhàng vuốt ve băng gạc ở trán.

Đây không phải là vết thương do súng bắn.

Đường Lê nhớ rõ, hai năm sau khi mình trở lại nhà họ Lê, cũng chính là lúc cô 19 tuổi, chính là bộ dạng này.

...... Cô rõ ràng mình đã 26 tuổi.

Ý thức được khả năng nào đó, Đường Lê bước nhanh ra khỏi phòng vệ sinh.

Đứng trong phòng ngủ, nhìn xung quanh.

Tim cô càng lúc càng đập nhanh hơn.

Đây là nhà họ Lê, không phải nhà họ Hàn.

Không phải chỗ cô ở một mình trống trãi trong suốt 6 năm sau khi kết hôn với Hàn Kế Phong.

Mà cô quả thật trùng sinh trở về bảy năm trước.

Hình ảnh trước khi chết, từng cảnh từng cảnh hiện lên trong đầu cô.

Chị gái cùng cha khác mẹ của cô là Lê Thịnh Hạ bị bắt cóc, Hàn Kế Phong lừa cô đi trao đổi con tin, bởi vì cô và Lê Thịnh Hạ có sáu phần tương tự, anh ta nói với bọn bắt cóc, cô mới là cô chủ nhà họ Lê, là trưởng nữ của Lê Văn Ngạn và Âu Dương Thiến.

Nhưng sau khi cô bị những kẻ bắt cóc trói lại, Hàn Kế Phong đã chỉ huy đặc công nổ súng.

Khi viên đạn xuyên qua não cô, trong con ngươi của cô vẫn là khuôn mặt bình tĩnh đến gần như vô tình của Hàn Kế Phong.

Khoảnh khắc đó cô hoàn toàn tin Hàn Kế Phong chưa từng có một chút tình cảm với cô.

Cưới cô, chẳng qua là vì cô giống với Lê Thịnh Hạ.

Bởi vì tình yêu của anh ta dành cho Lê Thịnh Hạ mà không được đáp trả.

Cho nên sau này, khi anh ta có đủ quyền thế, khi Lê Thịnh Hạ ly hôn về nước, người đóng thế là cô trở thành máu muỗi đâm vào lòng anh ta.

Nhưng...

Nếu đã để cho cô sống lại, vì sao không phải là lúc cô và mẹ nương tựa lẫn nhau sinh sống ở Điền Nam?

Năm đó, mẹ cô vẫn chưa qua đời vì bệnh tật, và cô cũng không đi về phía Bắc để tìm bố mình.

Ngoài cửa sổ mơ hồ truyền đến tiếng người ồn ào, kéo suy nghĩ phiêu du của Đường Lê quay về.

Trong khoảnh khắc, quá khứ như thủy triều ùa tới.

Đường Lê nhớ tới, vết thương trên trán lúc này, là do tranh chấp với con gái út của Lê Văn Ngạn và Âu Dương Thiến – Lê Diên Nhi tạo thành.

Cô ngã đập đầu, Lê Diên Nhi ngã gãy một cánh tay.

Trong bệnh viện, Lê Diên Nhi khóc không ngừng.

Vì vậy, sau khi về nhà, Lê Văn Ngạn nhốt cô trong phòng tự kiểm điểm.

Tiếng “tùng tùng” vang lên.

"Cô Lê Nhi, tiệc mừng thọ sắp bắt đầu rồi, nghị viên kêu tôi bảo cô xuống tầng."

Bảo mẫu nhà họ Lê, vυ" Ngô nói, dùng chìa khóa mở cửa.

Bà đẩy cửa đi vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp ngồi trước bàn trang điểm.

Đường Lê đặt lược vào ngăn kéo, quay đầu lại, mỉm cười: "Bố thật sự không nhốt cháu nữa sao?”

Vυ" Ngô hơi sững sờ, không ngờ Đường Lê lại có phản ứng như vậy, từ khi Đường Lê trở lại nhà họ Lê, cô để lại ấn tượng chính là ít nói tự ti cộng thêm có chút mẫn cảm, chưa từng cười tươi như vậy, hay nguyên nhân là vì đánh nhau với cô hai?

Thất thần chỉ là trong nháy mắt.

Vυ" Ngô lập tức khôi phục lại như bình thường.

Bà đặt váy dài màu nude trong tay lên trên giường: "Đây là quần áo bà chủ chuẩn bị cho cô Lê Nhi, bà chủ nói cô thay quần áo xong thì đi tới sau vườn, tiếp khách cùng với bà cụ, nếu không sẽ phái người đến thúc giục cô lần nữa. ”

Nhìn chiếc váy dài khảm kim cương vụn kia, Đường Lê cong môi cười, sau đó ngước mắt nhìn về phía vυ" Ngô: "Thay cháu cảm ơn dì, cháu sẽ xuống liền.”

Chờ cửa phòng khép lại, Đường Lê đứng dậy đi đến bên giường.

Trên váy dài, có một chiếc trâm cài tinh xảo.

Về phần chiếc váy này, là quà tặng Âu Dương Thiến dành riêng cho Lê Diên Nhi trong lễ trưởng thành.

Lê Diên Nhi rất thích chiếc váy này, bởi vì tiếc nên chỉ mặc một lần vào đêm sinh nhật lần thứ 18.

Chỉ có điều, cô không tham gia lễ trưởng thành của Lê Diên Nhi, cho nên chưa từng thấy qua chiếc váy này.

Mặc dù đã cách nhiều năm, nhưng Đường Lê vẫn nhớ rõ tiệc mừng thọ này, chính tiệc mừng thọ này, đã phơi bày thân phận con riêng nhà họ Lê của cô trước mặt người khác, mang tiếng tham lam hư vinh, tay chân không sạch sẽ.

Đường Lê không khỏi nắm chặt làn váy dài.

Cô đã không còn là nhóc con không biết làm gì chỉ tin tưởng người khác, nếu đã sống lại, có một số việc, cô sẽ không để nó phát sinh lần nữa!