Đêm đó Đường Tĩnh Vân ngủ rất say, không biết có phải vì Khương Diệp trở về, hay vì tạm thời giải quyết được chuyện của nhà họ Đường, cô đã có một giấc ngủ ngon.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, cô bàng hoàng phát hiện có một người đàn ông lẽ ra không nên xuất hiện trong bếp - Khương Diệp, lúc này anh đang mặc bộ quần áo ở nhà, mang tạp dề, anh nhìn thấy Đường Tĩnh Vân liền mỉm cười, "Tôi không nấu được những món phức tạp, nên đã nấu nồi cháo với trứng gà ăn kèm với dưa leo, em đừng chê nhé."
Đường Tĩnh Vân sửng sốt, cô nghĩ người đàn ông như Khương Diệp trông không giống như người biết vào bếp, cô liền mỉm cười, "Được, tôi đi rửa mặt rồi ra." Cô đi vào phòng tắm, nhanh chóng rửa mặt, khi nhìn vào gương cô nhận thấy khóe miệng của mình luôn nhếch lên, trên gương mặt mang vẻ vui tươi, cô lẩm bẩm: "Người đàn ông này... thật là... "
Đến khi cô trở ra ngoài, Khương Diệp đã bày biện xong, hai người im lặng dùng bữa, Đường Tĩnh Vân cảm thấy bữa sáng tuy đơn giản nhưng lại có cảm giác như được ở nhà, cô cười nói, "Đồ ăn không tệ, người cũng không tệ."
Khương Diệp nghe vậy anh đưa mắt nhìn vẻ mặt vui tươi của cô gái, "Nếu em thích, sau này tôi sẽ tiếp tục nấu cho em ăn." Giọng nói của anh không cao cũng không thấp, nhưng lại mang vẻ cám dỗ.
Đường Tĩnh Vân cúi đầu húp một ngụm cháo mà không nói gì, Khương Diệp cầm quả trứng lên, sau đi đập vài cái thì tách vỏ trứng một cách khéo léo, Đường Tĩnh Vân nhìn động tác tao nhã của anh, cảm thấy đúng là người đẹp thì làm gì cũng đẹp mắt. Khương Diệp bỏ quả trứng trắng nõn vào chén của cô, "Bổ sung thêm ít chất đạm." Hành động này chẳng hề có cảm giác gượng gạo, cứ như việc lột trứng gà cho cô như thế này là một chuyện đương nhiên.
Đường Tĩnh Vân nhìn quả trứng gà trong chén, cô đã im lặng vài giây sau đó ngước đầu nhìn anh, "Khương Diệp, chúng ta kết hôn đi."
Khương Diệp đang ăn cháo bỗng khựng lại, ngước đầu nhìn cô, sau đó anh gật đầu đồng ý như không có chuyện gì xảy ra, "Được thôi." Anh suy nghĩ một lúc rồi nói thêm, "Tôi sẽ cho người đưa sổ hộ khẩu đến sớm nhất có thể, vài hôm nữa chúng ta sẽ đến Cục Dân chính để làm thủ tục nhé?"
Vẻ mặt tươi cười của Đường Tĩnh Vân liền cứng đờ, "Anh nghiêm túc đấy à?"
"Ừm, em đã mở miệng cầu hôn rồi, sao tôi có thể từ chối được chứ?" Trong mắt Khương Diệp hiện lên ý cười, Đường Tĩnh Vân bỗng dưng nhìn thấy vẻ giảo quyệt từ trong ánh mắt anh, cô chợt cảm thấy mình trêu trọc không được người ta mà còn bị trêu chọc lại, hơn nữa còn bị chết trong cái hố mình tự đào ra, cô bình tĩnh lại một chút rồi nói, "Nhà anh ở đâu?"
"Chuyện kết hôn tôi tự mình quyết định, em yên tâm, trong nhà không ai dám phản đối," Khương Diệp cười nói, "Tôi rất hài lòng về em, người vừa xinh đẹp lại can đảm, không khóc nhè như những cô gái khác, em có tham vọng riêng, không phải người cứ suốt ngày thích kiểm tra điện thoại của tôi, hơn nữa em nấu ăn lại ngon, khi chúng ta gặp mặt tôi sẽ được thưởng thức một chầu, em đúng là người phụ nữ tốt vừa có thể lên được phòng khách, vừa xuống được nhà bếp!"
Nhìn lại kiếp trước, Đường Tĩnh Vân đã là một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe được lời tỏ tình của người khác, nên khiến cô sững sờ, ở kiếp những từ hình dung cô nghe được đều là sự khinh miệt, đây là lần đầu tiên cô nghe được một người đàn ông khen ngợi cô như vậy, hơn nữa còn là một người đàn ông rất xuất sắc. Nhưng cô đã qua cái tuổi bị say đắm trước lời nói đường mật của đàn ông, cô bình tĩnh hỏi, "Gia đình anh có người thúc giục chuyện kết hôn à?"