"Hì hì..." Đường Tĩnh Vân khẽ cười, "Anh là người đầu tiên, còn anh có phải là người đàn ông đầu tiên của tôi hay không thì vẫn chưa thể biết được." Sau đó cô giải thích, "Con người ta có khả năng thiên phú, có người vừa sinh ra đã biết những thứ này, hoặc là được xem nhiều rồi thì cũng biết làm theo."
Khương Diệp nghe vậy cũng mỉm cười, thu lại khí thế nguy hiểm trên người vừa rồi, "Đúng vậy, tôi tin sau này chúng ta sẽ có thêm nhiều cơ hội "đọ sức" với nhau." Trong mắt anh hiện lên một tia bá đạo, "Còn nữa, em đừng tìm kiếm người đàn ông khác nữa, một cô gái như em cần phải có một người đàn ông có đủ dũng khí để cho em bay nhảy, đồng thời người đó cũng phải đủ mạnh mẽ mới có thể thật sự nắm tay em đi hết cuộc đời mà không bị đánh gục bởi mưa bão mà em mang đến."
Đường Tĩnh Vân có hơi ngạc nhiên, không ngờ khả năng quan sát của người đàn ông này lại tỉ mỉ như vậy, anh có thể nhìn thấy được tham vọng ẩn giấu dưới vẻ ngoài điềm tĩnh của cô, cô nhướng đôi mắt phượng, khóe môi mỉm cười, "Có phải anh luôn quan sát tôi không?"
Khương Diệp nhìn khuôn mặt tươi cười xinh đẹp kia, anh có linh cảm, người phụ nữ này sau này nhất định sẽ có được thành tựu phi phàm, giống như người xưa vẫn nói, "Cá chép hóa rồng", bây giờ cô chỉ đang ngủ đông, sẽ có một ngày cô sẽ trở thành phượng hoàng bay vυ"t lên chín tầng mây, chẳng qua là thời cơ vẫn chưa đến.
"Cũng không thể gọi là quan sát em, ai bảo đôi mắt của em thu hút đến vậy, thật khó để không khơi dậy hứng thú của người khác." Khương Diệp vuốt ve lên gương mặt cô, trong mắt mang theo ý cưới, có vẻ như anh đang tận hưởng cảm giác này.
Đường Tĩnh Vân giãy giụa mấy lần, cũng không thoát khỏi cánh tay anh, nên đành để anh muốn làm gì thì làm, dù gì bị sờ vài cái cũng chẳng mất miếng thịt nào, đây có lẽ là sự khác biệt giữa một người phụ nữ ba mươi tuổi và một người phụ nữ hai mươi tuổi, người phụ nữ ba mươi tuổi đã bước qua cái tuổi động một tí là đỏ mặt, tim đập thình thịch, mà da mặt cũng dày hơn rất nhiều.
"Đáng chết!" Khương Diệp thấp giọng chửi rủa, "Tôi đã nói rồi, tôi chỉ ngủ với người phụ nữ mình yêu thôi, em đừng ép tôi phá lệ."
Đường Tĩnh Vân khẽ mỉm cười không nói gì, thật ra cô cũng nhận ra Khương Diệp lúc này không bị ảnh hưởng nhiều bởi tác dụng của thuốc, dựa vào ý chí của anh cũng đủ để vượt qua rất nhiều thứ, bây giờ anh đang lợi dụng tác dụng của thuốc để thăm dò thái độ của cô, vừa khéo cô cũng có ý định tương tự, cô nói, "Hửm? Người phụ nữ anh yêu à?" Cô cười nửa miệng nhìn anh rồi đẩy anh ra, "Trong bếp vẫn còn một ít nguyên liệu còn sót lại từ bữa trưa, tôi sẽ vào nấu hai tô mì."
Khương Diệp nhìn người phụ nữ đang bận rộn trong bếp, cứ cảm thấy trên người cô có một khí chất rất mâu thuẫn, cô ở giữa sự trưởng thành và ngây ngô nhưng lại có thể khiến trái tim anh xao xuyến, anh nhớ đến sự thấu đáo trong mắt cô vừa rồi thì không khỏi bật cười, đúng là một cô gái thông minh, không để người khác làm xáo động sự bình yên của mình.
Anh dường như có thể cảm nhận được hơi ấm còn sót lại từ vết thương bị trúng đạn dưới mạng sườn, trong mắt anh hiện lên một chút ý cười, người phụ nữ này bình thường trông có vẻ lạnh lùng thờ ơ, nhưng trên người lại toát ra vẻ khoan thai, anh biết thật ra cô cũng có một khía cạnh nồng nhiệt, giống như nụ hôn vừa rồi của cô, nồng nàn và ngang ngược.
Anh lại không khỏi cười thầm, bản thân anh cũng không nhận ra, quãng thời gian ở cùng Đường Tĩnh Vân, anh đã cười nhiều hơn số lần cả một năm cộng lại.