"Anh ăn tối chưa?" Đường Tĩnh Vân vừa xoa vừa hỏi, hơi thở nam tính phà vào tai cô, khiến cô cảm thấy không được tự nhiên, nhìn lại những năm tháng ở kiếp trước của mình, có vẻ như cô chưa từng tiếp xúc gần với bất kỳ người đàn ông nào.
Khương Diệp nhìn đôi tai nhỏ đang từ từ ửng đỏ, anh không kiềm chế được mà cắn lên đó, cơ thể Đường Tĩnh Vân cứng đờ, nhưng tay cô vẫn tiếp tục xoa, cô im lặng chờ anh dừng lại, quả nhiên, sau khi Khương Diệp e dè liếʍ mấy cái thì anh đã dừng lại, tựa vào vai cô thấp giọng nói, "Tôi xin lỗi."
"Hôm nay anh làm sao vậy?" Đường Tĩnh Vân cảm thấy Khương Diệp hôm nay có chút kỳ quái, khác hẳn với thường ngày.
"Haizz..." Anh thở dài, "Hôm nay suýt bị trúng chiêu, có người đưa tôi uống ly nước được bỏ thuốc, tôi đã uống một ngụm nhỏ thì cảm thấy không ổn, nhưng vẫn không thể tránh khỏi bị ảnh hưởng." Ở nơi Đường Tĩnh Vân không nhìn thấy, ánh mắt Đường Tĩnh Vân đã lóe lên vẻ hung ác rồi vụt tắt, anh nghĩ đến người phụ nữ đó, đúng thật là thấy sỉ nhục tình cảm cùng nhau huấn luyện của hai người.
Đường Tĩnh Vân khẽ cười, cô cũng có thể đoán được anh bị bỏ thuốc gì, cô nói đùa, "Có người đẹp tự động dâng tận cửa mà anh không thích à, anh đúng là khúc gỗ chẳng biết gì cả."
Khương Diệp liếʍ đôi môi có hơi khô rồi phản bác, "Tôi, Khương Diệp, chỉ yêu người phụ nữ tôi thích, nếu không tôi sẽ cảm thấy chẳng khác gì người cha phong lưu của mình, thật sự ghê tởm."
Đường Tĩnh Vân lại cười khẽ, nghiêng người, dùng tay còn lại nâng cằm anh lên, cẩn thận quan sát anh rồi tươi cười nói, "Đúng là người đàn ông ngây thơ." Người đàn ông này thật sự chẳng giống với những người trong giới của cô ở kiếp trước, anh sạch sẽ mà trong lành.
Động tác của hai người lúc này khá ám muội, một tay của cô vẫn đang xoa bóp dưới mạng sườn của anh, tay kia trượt xuống dưới cằm của anh, giống như một chiếc lông vũ nhỏ, nhẹ nhàng quét qua trái tim anh. Khương Diệp nheo mắt lại, anh có thể nhận ra người phụ nữ can đảm này đang trêu chọc anh, vậy thì anh sẽ chiều theo ý muốn của cô.
Anh cúi đầu tìm thấy đôi môi nhợt nhạt của cô, nhẹ nhàng chạm vào, anh có hơi lúng túng dùng hai bờ môi mơn trớn, cảm thấy một cảm giác mềm mại, một lúc sau đầu lưỡi lưỡng lự thè ra, liếʍ lên bờ môi cô một cách dè dặt, chỉ cảm thấy một hương vị khó tả xộc thẳng lêи đỉиɦ đầu. Đường Tĩnh Vân chú ý đến kỹ năng hôn khá lúng túng của anh, cô cười thầm, quả thực là một chú chim non, ngay cả một nụ hôn đơn giản cũng không thành thạo, cô đã hé miệng chủ động đưa đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng liếʍ vào môi anh, dẫn dắt anh hành động.
Không thể không nói, Khương Diệp là một học trò rất giỏi, rất có năng khiếu, chẳng mấy chốc anh đã nắm bắt được kỹ năng hôn, đồng thời còn có thể học một hiểu mười, lưỡi của anh đang chiếm giữ thành trì trong miệng cô, hơn nữa đã nhanh chóng chiếm thế chủ động. Đường Tĩnh Vân cũng không tỏ ra thua kém, đôi tay cô luồn vào dưới chân tóc của anh, hôn anh một cách mãnh liệt.
Khi nụ hôn kết thúc, cả hai người đều thở hổn hển, Khương Diệp nhìn xuống người phụ nữ vừa có nụ hôn nồng nàn với mình, đôi mắt phượng của cô nhuốm một màu đỏ nhạt, trông rất quyến rũ và phong tình, đôi môi vốn nhợt nhạt của cô giờ đây như được tô một lớp son màu đỏ hồng, khiến vẻ ngoài lạnh lùng và xa cách thường ngày của cô thêm phần xinh đẹp làm xao xuyến lòng người.
Anh dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cằm cô, anh nâng đầu cô lên, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm, "Trước đây từng hôn ai rồi sao?" Nếu biết được ai đã hôn cô trước anh, chắc chắn anh sẽ bắn chết người đàn ông đó.