Chương 37

Quản gia Tần cầm chiếc nhẫn phỉ thúy rời đi, đồng thời cũng truyền đạt lại vài lời của ông cụ Đường, đại khái cũng chỉ là "Vân Vân, sau khi trở về Kinh Đô phải về nhà họ Đường.", Đường Tĩnh Vân nghe xong cũng bỏ ngoài tai, kiếp này ai mà rảnh rỗi vướng vào lũ sói đói khát đó!

Đường Tĩnh Vân tiễn tượng Phật đó đi xong, cô nằm ngửa trên ghế sô pha hít một hơi thật sâu, cô cảm thấy dễ chịu hơn bao giờ hết, ngay cả không khí cũng cảm thấy trong lành hơn rất nhiều, cô nghĩ đến việc sau khi về đến Kinh Đô ngoài việc học ra còn phải đối mặt với cái gia đình đó thì cảm thấy vô cùng phiền toái.

Ở kiếp trước, cô có dã tâm, cô không cam tâm mình chỉ là một đứa con hoang bị người khác cười nhạo, cô không có nhiều mối quen biết, ngoài việc dựa vào thế lực của nhà họ Đường làm bàn đạp để lên nắm quyền thì không còn lựa chọn nào khác. Nhưng kiếp này đã khác, có tầm nhìn lớn hơn, các mối quen biết cũng rộng rãi hơn, cô đã không cần tranh giành những thứ đó nữa, vì cô tin rằng mình có thể đạt được điều mình muốn bằng chính đôi tay của mình, huống chi bây giờ cô đã có thêm lợi thế, đó chính là khả năng nhìn xuyên thấu.

Đường Tĩnh Vân cảm thấy mình nên làm gì đó để được vui vẻ, cuộc đời của cô cuối cùng cũng đi theo một hướng khác so với kiếp trước, cô nhìn quanh căn nhà, bỗng cảm thấy hơi tiếc nuối, nếu Khương Diệp ở đây, cô có thể nấu một bàn thức ăn, sau đó cùng anh uống vài ngụm rượu, trò chuyện về cuộc đời.

Cô liền ra ngoài mua ít thức ăn, về nhà xào ba món, từ trong tủ lạnh lấy ra món chân gà ngâm rượu được làm từ trước, bỏ vào trong hộp giữ nhiệt, mang theo ít rượu mua từ cửa hàng, sau đó cô ra khỏi nhà đi thẳng đến chỗ lão Thôi.

Chỗ của lão Thôi cách nhà cô không xa, chỉ cách hai con đường, đi qua một con hẻm khuất là đến, cửa hàng của lão Thôi vẫn vắng tanh, biển hiệu cũ kỹ xiêu vẹo đặt ở một góc, cô mang theo thức ăn đẩy cánh cửa khép hờ ra, nhìn thấy lão Thôi đang bày thức ăn lên bàn, anh ta ngạc nhiên nói, "Đường nha đầu, sao cô lại đến đây?"

Đường Tĩnh Vân khua khoắng hộp giữ nhiệt trong tay, "Ở nhà một mình buồn quá, đến tìm anh uống rượu đây."

"Cậu ấy đi rồi sao?" lão Thôi hỏi một cách ẩn ý.

Đường Tĩnh Vân lắc đầu, "Cũng không chắc." đúng là anh đã đi rồi, mặc dù hai người đã giao ước miệng với nhau, nhưng cô cũng không chắc liệu anh có quay lại hay không, vì có một số việc không ai có thể đoán được.

Lão Thôi cũng không hỏi gì, anh ta cứ cảm thấy trên người Đường nha đầu và người đàn ông đó có vẻ như có thứ gì đó giống nhau. Ban đầu khi Đường nha đầu đưa anh về thì anh ta đã biết, ít nhiều gì cũng có chút suy đoán, bây giờ nhìn thái độ của cô thì trong lòng chợt hiểu được vài phần, anh ta vui vẻ nói, "Nào, ngồi đi, tôi lấy chén đũa cho cô, chúng ăn ăn một bữa thật ngon nhé."

Đường Tĩnh Vân nhận lấy chén đũa, bày mấy món xào và chân gà ngâm rượu ra, rồi mở chai rượu một cách thành thạo, rót cho mỗi người một ly, "Nào, lão Thôi, hôm nay chúng ta uống với nhau một chầu, cuộc sống này thật nhàm chán và ngột ngạt."

"Con nhóc này ăn nói cứ như bà cụ non vậy, làm như cô từng nếm trải sự đời vậy." Tuy lão Thôi nói vậy nhưng thật ra anh ta cũng có thể cảm nhận được con nhóc này đã thay đổi, sâu trong ánh mắt được chôn vùi thứ gì đó, chắc chắn cô đã trải qua điều gì đó trong quãng thời gian một năm ở Kinh Đô, khiến cho thời gian trôi qua cô có vẻ nhanh hơn những người khác, khiến cô trưởng thành sớm hơn.

Hai người nói về những thay đổi trong những năm qua, lời nói của lão Thôi mang vẻ bùi ngùi, "Trước đây cô vừa nhỏ vừa gầy, lại suốt ngày đi đánh nhau với bọn côn đồ trên đường phố, không ngờ vừa chớp mắt đã lớn thế này rồi."