Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trùng Sinh Thành Nữ Thương Nhân Vang Danh Thiên Hạ

Chương 33

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đường Tĩnh Vân nâng mí mắt nhìn ông ta, rồi nhàn nhạt nói, “Có gì để mà tò mò chứ, dù sao thì người thân của tôi cũng chết hết rồi, chẳng lẽ là người do người cha hèn hạ đã để tôi mang tiếng con hoang không cha hơn hai mươi năm trời phái tới?”

Ánh mắt sắc bén đó khiến tim quản gia Tần vô thức thắt lại, tiếp theo đó thì bị lời cô nói làm cho nghẹn họng, ông ta khụ một tiếng, “Cô Đường, tôi nghĩ cô nhất định là đã có hiểu lầm với cha cô, năm đó….”

Đường Tĩnh Vân ngắt lời ông ta, sống lại lần nữa, cô đã không còn muốn nghe những lời trau chuốt khiến người khác buồn nôn đó nữa rồi, thổi phòng cha cô thành một người đàn ông đầy tình cảm, yêu thương sâu sắc nhưng lại không thể yêu, chỉ có thể nhớ con gái trong nỗi đau vô tận, những lời như thế nghe một lần đã đủ làm bẩn lỗ tai rồi, nghe hai lần chính là vấy bẩn nhân cách cô, “Có gì mau nói, không nói thì mau cút, tôi cảm thấy làm người vẫn là nên thành thật một chút, ông không sợ những người nằm dưới đất kia trở về tìm ông à?”

Quản gia Tần khựng lại, ông ta cảm thấy ánh mắt cô gái trước mặt này rất sắc, không giống những cô gái ở độ tuổi này nên có chút nào, cuối cùng liền đi thẳng vào vấn đề nói, “Đường tiểu thư, tôi họ Tần, là quản gia của nhà họ Đường ở kinh đô, ông cụ ở nhà đã biết chuyện cô lưu lạc bên ngoài, hy vọng đón cô về kinh đô nuôi dưỡng, nhà họ Đường vẫn là cần phải cung cấp tiền cô đi học và sinh hoạt.”

Đường Tĩnh Vân cười nhạo một tiếng, hai mươi năm trước làm gì? Sao không xuất hiện vào lúc cô trải qua những tháng ngày khó khăn cực khổ? Bây giờ lúc cô đã trưởng thành, có tay có chân có thể nuôi sống thì chạy ra, là có ý gì? Nếu không phải có mưu đồ với chiếc nhẫn ngọc trong tay cô, thì có trời mới biết nhà họ Đường liệu có quan tâm tới sống chết của cô không! Kiếp trước chắc cô là một kẻ ngốc, nên mới bị dăm ba câu này dụ dỗ.

Quản gia Tần thấy vẻ mặt cô hờ hững, không muốn nói chuyện, liền nhất thời cảm thấy khó giải quyết, tiếp tục nói, “Đường tiểu thư, mẹ cô họ Lưu, nhưng lại để cô họ Đường theo họ cha cô, có lẽ bà ấy nhất định là hy vọng cô có thể nhận tổ quy tông, cô cần gì phải bướng bỉnh như vậy, nếu mẹ cô còn sống, nhất định cũng sẽ hy vọng cô đồng ý.”

Đôi mắt phượng của Đường Tĩnh Vân nhướng lên, khóe môi nở nụ cười, “Quản gia Tần đúng không, mẹ tôi đã chết hai mươi năm rồi, tôi cũng không biết rốt cuộc bà ấy là có ý gì, không bằng ông xuống dưới đất hỏi mẹ tôi đi, sau đó báo mộng trả lời tôi.” Trước đây cô vốn còn do dự, chính bởi vì nguyên nhân này mà cuối cùng trở về nhà họ Đường, thứ mẹ cô để lại cho cô cũng chỉ có cái tên như thế, cho nên cho dù ông ngoại, bà ngoại có tức chết cũng chưa từng đổi họ cho cô.

Thật là một cô gái cứng đầu cứng cổ, có vẻ như chín chắn hơn người bình thường rất nhiều, cho dù ông ta có nói gì thì cũng có thể nói lại, lời nói đầy sắc bén và gai góc, còn lúc im lặng lắng nghe, thì đôi mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt kia lại bày tỏ sự khinh thường không đáng để ý tới, khiến ông ta nhất thời có chút khó mà ra tay, giống như quay về lúc ông ta còn trẻ theo ông cụ ra ngoài nói chuyện làm ăn, và đang đàm phán với người đàm phán có kinh nghiệm phong phú, trước khi tới ông ta cũng không đặt cô trong lòng, bây giờ mới cảm thấy mình quá sơ ý rồi.

“Không nói nữa? Vậy thì mời rời đi cho.” Đường Tĩnh Vân vẫn giữ nguyên động tác ban đầu, ý tứ đuổi khách rất rõ ràng.

Quản gia Tần trầm mặc mấy phút, cũng cảm thấy e là hôm nay không đạt được mục đích rồi, “Đường tiểu thư, đừng hành động theo cảm tính.” Sau khi để lại câu nói như thế, thì dẫn bốn vệ sĩ của mình rời đi.

Đường Tĩnh Vân nhếch miệng cười, giễu cợt nói, “Đây là trò gì!”
« Chương TrướcChương Tiếp »