Khương Diệp rời đi, Đường Tĩnh Vân nhìn bóng lưng vội vàng không quay đầu lại của đối phương, trong mắt liền hiện lên ý cười, người đàn ông này, rõ ràng cô đã nhìn thấy chút không nỡ lộ ra trong mắt anh, nhưng bóng lưng rời đi lại dứt khoát và không do dự như vậy, thế là trong lòng liền cảm thấy đối phương và mình đã khớp nhau không ít.
Cô không quen với dáng vẻ hai mắt đẫm lệ, thổ lộ tâm sự trước lúc xa nhau của những chàng trai cô gái kia, cô biết, mình không phải như những người phụ nữ nhỏ bé có thể yên phận chờ ở nhà tiếp nhận sự nuôi dưỡng của người đàn ông, cô là một người phụ nữ đầy dã tâm, giống như kiếp trước âm mưu chiếm đoạt nhà họ Đường, ngoại trừ tình thế bắt buộc, nếu không có dã tâm cô cũng không cần phải tính toán trăm phương ngàn kế như vậy.
Mặc dù kiếp này cô không muốn nhà họ Đường nữa, nhưng cô có kế hoạch lớn và hoài bão của mình, nếu thật sự ở bên một người đàn ông, vậy thì cô tin, việc xa nhau như thế này là lẽ thường tình tất yếu, nếu mỗi lần xa nhau đều bịn rịn khó tách rời, vậy thì sẽ là một tai họa.
Đưa mắt nhìn Khương Diệp rời đi dưới ánh chiều tà, khóe môi cô nở nụ cười, đút hai tay vào túi, gọi một chiếc taxi trở về khu dân cư mình sống với tâm trạng vui vẻ.
Chỉ là, lúc nhìn thấy hai chiếc Audi mang biển số nơi khác không ăn nhập gì với khu dân cư cũ kỹ, thì tâm trạng vui vẻ của cô trong nháy mắt liền trở nên u ám, khuôn mặt vốn nở nụ cười cũng lập tức tối sầm lại.
Đường Tĩnh Vân vuốt thẳng nếp nhăn trên áo sơ mi, sau đó đút hai tay vào túi, bước từng bước lên cầu thang, chiếc cầu thang cũ kỹ thoạt nhìn có loại cảm giác cũ xưa già nua, và trong bóng lưng cô ít nhiều cũng đã mang theo chút thăng trầm, cô lặng lẽ mím môi, mặc dù sớm biết có một vài chuyện không thể tránh khỏi, nhưng khi ngày này thật sự tới, trong lòng cô ít nhiều vẫn có chút bất lực, tính toán thời gian, dựa vào thế lực của nhà họ Đường, thì quả thực có thể tìm tới nơi này.
Cô đứng trước cửa nhà, để ý thấy ổ khóa nhà mình đã có dấu vết bị mở, xuyên qua khe hở, ánh sáng bên trong lọt ra ngoài. Cô không khỏi cười tự giễu, chuyện quái gì thế này, rõ ràng là nhà cô, vậy mà người khác lại vào vô cùng thuận lợi, còn cô thì lại do dự hết lần này tới lần khác. Một sự phẫn nộ khó tả và bức xúc dâng lên trong lòng, làm cho đôi mắt phượng gáy kia của cô nhất thời đỏ lên.
Mà đúng lúc này, cô lại phát hiện một cảnh tượng khiến cô hoảng sợ!
Cô chỉ cảm thấy cánh cửa trước mặt mình bắt đầu dần dần trở nên trong suốt, kể từ lúc trở nên mỏng đi, nhìn thấu kết cấu bằng gỗ, rồi lan ra từng tấc một, theo thời gian trôi, trước mắt cô sáng lên, sau đó chầm chậm hiện ra khung cảnh trong nhà, một người đàn ông đang ngồi trên chiếc sofa cũ kỹ tồi tàn, sau lưng ông ta có bốn người đàn ông vạm vỡ mặc vest đen đang đứng.
Giây tiếp theo, cảnh tượng trước mắt cô biến mất, trước mắt cô vẫn là cánh cửa gỗ bình thường hàng ngày, nếu có người đi ngang qua, chỉ sẽ cho rằng có một người phụ nữ đứng ngây ngốc trước cửa mấy phút, nhưng không ai biết, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, thế giới Đường Tĩnh Vân đã xảy ra sự thay đổi kinh thiên động địa.
Cô hít một hơi thật sâu, đè nén sự khϊếp sợ trong lòng, cô cảm thấy mình tốt xấu gì cũng là người đã sống dưới lá cờ đỏ hơn ba mươi năm, không ngờ rằng không chỉ gặp loại chuyện kỳ dị như sống lại, vậy mà lại còn có được năng lực có thể nhìn thấu, chỉ là, năng lực nhìn thấu này dùng để làm gì? Suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu cô, chính là có thể nhìn thấu cơ thể Khương Diệp lúc anh không cởϊ qυầи áo, nhưng ngay sau đó liền lập tức bị suy nghĩ của mình làm cho xấu hổ.