Chương 28

Những ngọn đèn pha lê lộng lẫy trong phòng tỏa ánh sáng mê người, những món đồ trang trí xung quanh, không món nào là không phải hàng cao cấp, khiến cả căn phòng trông nguy nga tráng lệ lại hoành tráng, nhưng chỉ là trong mắt Khương Diệp lúc này, thứ chói mắt nhất lại là cô gái vừa bước vào.

Cảm giác ở nhà ngày thường không rõ lắm, đêm đó lại quá vội, khiến anh khó nhận ra, lúc này mới phát hiện, so với sự lười nhác và lạnh nhạt ngày thường, cô cũng có thể lộ ra vẻ tươi sáng như thế, đôi mắt đen láy, sáng ngời có thần, mang theo sự tự tin tràn đầy, khiến anh có ảo giác như đang thấy người mẹ sống một mình ở Hồng Kông cũng như sở hữu tập đoàn tài chính Nhất Phương sau khi ly hôn của mình.

Đường Tĩnh Vân tính mình mới ra ngoài chưa đầy mười phút, mà hai người đã nói xong tất cả mọi chuyện, thật sự là hiệu suất cao trước nay chưa từng có, nhìn chiếc mặt nạ luôn vui vẻ của Chu gia vỡ vụn, để lộ sự kích động khác với vẻ ngoài hay thể hiện ra, cô liền đồng cảm với Chu gia từ tận đáy lòng, tính tình người đàn ông Khương Diệp này cô ít nhiều cũng hiểu được mấy phần, luôn là kiểu cả nửa ngày cũng không rặn ra được chữ nào, lúc anh không muốn nói tuyệt đối có thể khiến bạn bực bội tới chết!

Cô đoán không sai, kể từ sau khi cô chủ động ra ngoài, Chu gia liền phát hiện Khương Diệp vốn còn có chút biểu cảm giống con người thì trong nháy mắt liền biến thành một cỗ máy không tình cảm, cho dù ông ấy nói gì, anh cũng chỉ lắc đầu hoặc gật đầu, lúc thỉnh thoảng có thể nghe thấy một chữ “Được”, thì sẽ có cảm giác kinh ngạc vui mừng như thể có tiền từ trên trời rơi xuống.

Đối với cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng mình, Chu gia chỉ có thể âm thầm che mặt, giới hạn của con người quả nhiên là không có giới hạn cuối. Đã từng tiếp xúc với nhiều người như vậy, nhưng đây thật sự là lần đầu tiên gặp phải người trẻ tuổi có thể khiến ông ấy không nói nên lời, thật không biết con nhóc nhà họ Đường chung sống với người đàn ông này thế nào?!

Khương Diệp nhìn thấy Đường Tĩnh Vân tao nhã bước từng bước tới, sau đó rất tự giác ngồi xuống bên cạnh mình, lúc nghiêng người ngồi xuống còn khẽ mấp máy môi với mình, nếu anh không đọc lầm, thì đó chắc là hai chữ “mặt đơ”? Khóe môi anh liền khẽ cong lên.

Hai chữ “mặt đơ” này không phải là lần đầu tiên anh nghe thấy, bình luận này những người khác ít nhiều cũng đã từng đề cập qua, nhất là sau khi anh tham gia một bữa tiệc với khuôn mặt sa sầm. Anh quả thực không thích cười, cũng lười giao lưu với người khác, ai cũng có tư cách nói anh mặt đơ, duy chỉ có người phụ nữ nhỏ bé này là không được, anh nhớ là trước giờ mình chưa từng khiến cô gượng gạo mỗi lần ở trước mặt cô mà!

Chu gia thoáng nhìn anh, khóe miệng hơi nhếch lên, trong lòng lần nữa không nhịn được dâng lên sự kinh ngạc, kinh ngạc về việc anh vậy mà lại biết cười với nhóc Đường! Trong đó dường như còn thêm thứ gì đó, nhớ tới việc hình như anh ở nhà nhóc Đường, trong lòng ông ấy liền sinh ra vài suy nghĩ hoang đường, nhưng liền lập tức đè xuống, gia thế Khương Diệp đã định hai người không thể!

Có Đường Tĩnh Vân ở đây, mặc dù cô không phải người nói nhiều, nhưng có sự điều tiết giữa chừng này của cô, khung cảnh cuối cùng cũng có chút màu sắc.

Chu gia ném cho Trần Triệu Tường một ánh mắt ý bảo “Làm rất tốt”, Triệu Tường không hổ là người kế thừa của mình, mắt nhìn quả nhiên rất đúng!

Trần Triệu Tường nhìn cảnh tượng này cuối cùng cũng thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhìn cảnh tượng lạnh ngắt vừa rồi, cùng dáng vẻ Chu gia cầm tách trà nhấp một ngụm với vẻ mặt bình thường nhưng gân xanh trên tay lại nổi lên, thì cũng có thể nhìn thấy được phần nào lúc đó.

Đường Tĩnh Vân cũng coi như là nhìn ra, đây nào có phải là bảo cô lên uống trà, rõ ràng là gọi cô lên giải cứu!

Cuối cùng nói chuyện thêm lát nữa, Đường Tĩnh Vân mới đứng dậy nói tạm biệt, Chu gia đứng dậy tiễn tới cửa, sau đó Trần Triệu Tường tiễn hai người một mạch tới cửa quán bar Lâm Tuyền, cho họ đủ mặt mũi.