Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trùng Sinh Thành Nhóc Đáng Thương Nằm Thắng

Chương 12: Mơ tới hắn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit by Hạ Vi Lam

Sau khi rời khỏi Bùi phủ, Thẩm Kiều liền cùng Vinh thị nói muốn đi ăn tối rồi mới hồi phủ, Triệu Tử Tuyền cùng Triệu Tử Chương cung cố ý tới chỗ Vinh thị hỏi một tiếng.

Triệu Tử Chương bây giờ là thế tử của hầu phủ Dũng Nghị, phụ thân lại cầm quyền cao, ngày sau tiền đồ tất nhiên là vô lượng, Vinh thị coi như trong lòng có chút không vui, cũng sẽ nể mặt mũi hắn, đương nhiên là đồng ý với Thẩm Kiều.

Thẩm Kiều liền ngồi cùng xe ngựa Triệu Tử Tuyền, ngồi được một lúc, Triệu Tử Tuyền liền ngẩng mặt, trông mong hỏi:

"Đại biểu tỷ thật là xin ở bên lão thái thái hầu hạ sao?"

Thẩm Họa xưa nay luôn thích náo nhiệt, bình thường khó có cơ hội quang minh chính đại xuất phủ, nàng ta đảm bảo sẽ không bỏ lỡ, Triệu Tử Tuyền làm sao cũng không tin được, nhưng mà Kiều Kiều tín nhiệm Thẩm Họa nhiều quá, Triệu Tử Tuyền cũng không dám đem hoài nghi của mình nói thẳng ra.

Thẩm Kiều cong cong môi, "Không phải đâu."

Con mắt Triệu Tử Tuyền vụt sáng, linh động, "Vậy kể ta biết đi."

Thẩm Kiều không muốn đem những ự tình bẩn thỉu này nói với biểu muội, liền nhân tiện nói:

"Mặc kệ nàng ấy đi, biểu ca bây giờ thế nào? Hôn sự tiến triển thuận lợi không?"

Việc hôn nhân của biểu ca, Thẩm Kiều đương nhiên đã biết rõ, giờ phút này bất quá là chuyển chủ đề một chút thôi.

Triệu Tử Tuyền thở dài, lắc đầu,

"Mấy ngày trước, Trương tỷ tỷ giữ đạo hiếu đã đủ một năm, hôm qua mẫu thân phái người đi hỏi một chút, Trương tỷ tỷ lại nói muốn giữ đạo hiếu ba năm, nương thân cảm thấy thời gian có chút lâu, nhưng mà ca ca lại nói, đối phương đã có ý muốn giữ đạo hiếu, không cần quá miễn cưỡng, lại chờ hai năm cũng không phải là không đợi được, ca ca quả là quá dễ nói chuyện."

Việc hôn nhân của Triệu Tử Chương là từ nhỏ đã được quyết định, đối phương là đích trưởng nữ của Trương phủ, Trương Uyển Thanh, mẫu thân của nàng ta cùng mẫu thân của Triệu Tử Chương là bạn thân hồi nhỏ, lúc Trương Uyển Thanh vừa ra đời, song phương phụ mẫu liền làm chủ định ra hôn nhân cho hai đứa trẻ.

Phụ thân của Trương Uyển Thanh là Lễ bộ hữu thị lang, trong nhà huynh đệ tuy không có bản lĩnh gì, nhưng lại có một người được phong làm được phong làm quý phi, bây giờ cũng coi như rất được thánh sủng. Triệu Tử Tuyền luôn cảm thấy Trương Uyển Thanh không phải thật tâm muốn gả cho ca ca, Đại Chu tuy nói tục lệ nhiều phần nặng nề, nhưng mà cô nương các nhà khác phần lớn đều là giữ đạo hiếu một năm, Trương Uyển Thanh bây giờ đã mười sáu, lại giữ thêm hai năm, liền mười tám tuổi, tuổi tác cũng không coi là nhỏ nữa, ngoài ra nếu vì tổ mẫu mà chỉ giữ đạo hiếu một năm, cũng sẽ không có ai nói gì.

Nhưng mà ca ca tốt như vậy, hiện tại Triệu Tử Tuyền quả là nghĩ không ra lí do nàng ấy không muốn gả cho ca ca, Thẩm Kiều ở kiếp trước sống lâu hai năm, có một số việc tự nhiên phát hiện chân tướng.

Trương Uyển Thanh đề xuất giữ đạo hiếu ba năm, bất quá là muốn bức biểu ca chủ động từ hôn thôi, coi như đợi nàng ta hết ba năm, nàng ta cũng chưa chắc sẽ gả. Nàng ta không nguyện ý gả, dứt dứt khoát khoát từ hôn, còn có thể để cho người ta coi trọng mấy phần, nhưng hết lần này tới lần khác bởi vì cố kỵ thanh danh, nàng ta cứ không nguyện ý chủ động từ hôn. Nhưng chung quy lại, giữ đạo hiếu ba năm, càng làm cho nàng ta có được mỹ danh tốt.

Trên đời luôn luôn có người vô sỉ hèn hạ như vậy, không biết được nàng ta giữ đạo hiếu kiểu gì, lại cùng tam hoàng tử mập mờ, hoàn toàn không có dáng vẻ từng nghĩ tới tổ mẫu đã qua đời. Thẩm Kiều biết rõ muốn bắt tặc thì phải có chứng cứ, lúc này liền không có kể ra.

Xe ngựa lảo đảo chạy tới Linh Phượng các, Triệu Tử Tuyền cười nói:



"Ca ca hôm nay mang chúng ta đến Linh Phượng các, nhưng thật ra là muốn chọn cho Trương tỷ tỷ lễ vật sinh nhật, hắn không biết được cô nương nhà đấy thích gì, liền muốn nhờ chúng ta giúp đơ nhìn một cái."

Đại Chu, đối với việc nam nữ trước kết hôn cũng không phải là đặc biệt nặng, đính hôn xong, nam nữ đưa nhau lễ vật sinh nhật cung không tính là khác người, biểu ca để bụng như vậy, chứng tỏ đối Trương Uyển Thanh tất nhiên là có chỗ chờ mong hả?

Thẩm Kiều nhất thời không rõ trong lòng có tư vị gì. Theo biểu muội xuống xe ngựa, nàng liền nhìn thấy biểu ca, dáng người hắn thẳng tắp, ngũ quan thanh tuyển, khí chất sáng sủa như minh nguyệt, đứng ở đó, liền có loại cảm giác không nói ra được, thong dong mà đầy khí phách. Biểu ca tốt như vậy, đáng lẽ ra phải được đối xử tốt hơn, nghĩ như vậy, trên mặt Thẩm Kiều cuối cùng nhiều thêm mấy phần ý cười. Nàng hướng tới chỗ Triệu Tử Chương, ngoan ngoãn gọi,

"Biểu ca."

Triệu Tử Chương hôm nay sở dĩ hẹn nàng ra, thật ra cũng là bởi vì biết sự tình phủ An quốc công, tin tức lão thái thái trừng phạt Thẩm Họa dù không để lộ, nhưng ngày đó Tuệ nhi khóc chạy đến phủ quốc công, Triệu Tử Chương lại tra được, hắn đã từ đủ loại chi tiết, đoán được Thẩm Họa âm mưu hèn hạ, đương nhiên cung nhìn ra thái độ bao che của lão thái thái. Triệu Tử Chương tuy không thể can thiệp quyết định của lão thái thái, nhưng lại phái người đưa cho Thẩm Họa một phong thư, bảo nàng ta tự giải quyết cho tốt.

Hôm nay hắn muốn gặp Thẩm Kiều, là muốn xác nhận một chút trạng thái nàng như thế nào, sợ vạn nhất nàng phát giác cái gì, sẽ sầu não uất ức, trở nên càng thêm trầm mặc. Triệu Tử Chương quan sát tỉ mỉ khí sắc của Thẩm Kiều một chút, thấy da thịt nàng trắng muốt như ngọc, hai đầu lông mày cung mang theo cười, mới thở phào,

"Một thời gian không thấy, lại cao lớn chút rồi."

Thẩm Kiều năm nay còn chưa tới sinh nhật mười lăm tuổi, chính là đang trong độ tuổi phát triển, mỗi lần gặp mặt, Triệu Tử Chương đều cảm thấy nàng có biến hóa mới. Kỳ thật cũng là bởi vì, bọn hắn có hơn ba tháng không gặp.

Hắn bây giờ còn phải đến Quốc Tử giám đọc sách, phu tử dạy hắn là đại nho sĩ, bây giờ hàng ngày làm sách sử biên soạn công việc, bởi vì thấy Triệu Tử Chương bản lĩnh thâm hậu, phu tử liền thường xuyên bảo hắn giúp đơ trợ thủ.Hắn bận rộn, ngay cả thời gian nghỉ mộc cũng rất ít khi hồi phủ, gần nhất mới rảnh rỗi. Nói đến đây, bọn hắn vẫn là ăn tết mới gặp người thân. Thẩm Kiều cong cong môi, đưa tay khoa tay một chút, cười nói:

"Sẽ nhanh cao đến bả vai của biểu ca."

Nàng trước đó so với tỷ tỷ thấp hơn rất nhiều, một hai năm gần nhất ngược lại là cao lên không ít, đã không tính là quá thấp, đáng tiếc đứng cạnh biểu ca, vẫn là nho nhỏ.

Nói đùa một chút, mấy người liền tiến vào đến Linh Phượng các. Triệu Tử Tuyền lòng ham chơi nặng, giúp ca ca chọn xong cây trâm, nhìn thời gian còn sớm, liền kéo bọn hắn đi trên phố nhìn mấy gánh xiếc.

Số lần Thẩm Kiều đi ra ngoài có thể đếm được trên đầu ngón tay, trước đó cung vẻn vẹn thăm gánh xiếc đầu đường một lần, giờ phút này lại lần nữa nhìn thấy mấy tiểu cô nương phun lửa biểu diễn, nàng không khỏi siết chặt khăn trong tay, rất là vì họ mà đổ cả mồ hôi. Triệu Tử Tuyền thì phóng khoáng cực kỳ, nhìn thấy những màn biểu diễn đẹp mắt, liền liều mạng hô hào, còn thỉnh thoảng thúc ca ca một chút, bảo hắn tranh thủ ném bạc thưởng cho họ, chỉ chốc lát sau hắn liền bỏ ra rất nhiều bạc.

Mãi đến khi ngồi tại Túy Hương các, Thẩm Kiều cùng Triệu Tử Tuyền vẫn còn hưng phấn đến nỗi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nhìn thấy các nàng chơi vui vẻ, trong mắt Triệu Tử Chương cung mang theo ý cười, chỉ cảm thấy hôm nay biểu muội, cuối cùng cũng có bộ dáng tiểu cô nương, sớm biết như thế, lúc trước hắn được nghỉ mộc, nên mang nàng ra chơi đùa nhiều hơn một chút. Đồ ăn ở Túy Hương các hoàn toàn như trước đây, mỹ vị vô cùng, Thẩm Kiều cung ăn nhiều hơn mọi ngày một chút, hồi phủ xong, nàng thậm chí không cần ăn bữa tối.

Chờ Bạch Thuật lui xuống, Bán Hạ liền lấy cao dược ra: "Cô nương, ta bôi cho ngài chút thuốc nhé."

"Không có gì đáng ngại đâu."

Nàng đang nói chuyện, Bán Hạ cũng đã vén lên ống tay áo của nàng lần nữa, da thịt nàng kiều nộn, bình thường không cẩn thận va chạm một chút, vài ngày sau cũng đều sẽ có vết ứ đọng. Hôm nay Lục Ngưng nắm lấy tay nàng không thả, lúc đó đều đỏ hết lên, Bán Hạ sợ nàng lưu lại

vết ứ đọng, vén ống tay áo lên, quả nhiên nhìn thấy cổ tay tuyết trắng của nàng trắng xanh một mảnh.

Bán Hạ đau lòng lại tự trách, không khỏi mắng:

"Thật sự là một tên hung hãn! Ngày thường tất cả mọi người nói hắn lãnh huyết lạnh tình, không biết tưng giêt bao nhiêu nha hoàn, nô tỳ vốn chỉ coi là tin đồn, hôm nay xem xét, quả thật lãnh huyết cực kỳ!"



Danh tiếng Lục Ngưng xấu, Thẩm Kiều đương nhiên là đã nghe qua, ở kiếp trước thay tỷ tỷ xuất giá lúc, nàng đã từng rất sợ, mãi đến khi thành thân, nàng mới phát hiện, hắn dù lạnh chút, lại cũng không giống trong truyền thuyết ác độc như vậy đâu, ít thiểu nhất, Thẩm Kiều chưa từng thấy hắn gϊếŧ người bao giờ.

Ở lâu tại phủ Hàn quốc công, nàng mới phát hiện, phủ Hàn quốc công nước cũng rất sâu. Mẹ chồng không chỉ bạc đãi nàng, đối với phu quân cung từ đầu đến cuối nhàn nhạt, thậm chí nàng còn hoài nghi Lục Ngưng không phải là con trai ruột của bà. Nguyên lai năm Lục Ngưng ba tuổi đó, từng bị kẻ xấu bắt cóc, mười hai tuổi mới được phụ thân tìm về, hắn ở bên ngoài chịu nhiều đau khổ như vậy, theo lý thuyết tính tình lạnh nhạt, cung là có thể hiểu.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Tằng thị lại bắt đầu hoài nghi hắn cũng không phải là con của mình, theo Tằng thị, trượng phu đối với tiểu nhi tử tốt đến mức có chút không bình thường, tốt đến mức cực kì, Tằng thị hiểu rõ tính tình Lục phụ, bởi vì hai người bọn bà không có cảm tình gì, hắn đối bọn nhỏ lưu ý cung là có hạn.

Đột nhiên "nhi tử" không chỉ không cùng bà thân cận, còn có trượng phu như vậy coi trọng

hắn, nhất định có chỗ nào không đúng. Tằng thị thậm chí hoài nghi hắn là là con hoang, là trượng phu ở phía sau lưng mình đã cùng nữ nhân khác sinh hài tử, bà thậm chí cho rằng, nhi tử của mình sở dĩ bị bắt cóc, nói không chừng cũng là trượng phu một tay thúc đẩy, để tốt cho đứa con hoang của mình.

Nhưng mà bà lại tìm không thấy chứng cứ, hết thảy chứng cứ đều cho thấy, Lục Ngưng chính là hài tử của bà, Tằng thị lại hoài nghi chứng cứ là do phu quân mình ngụy tạo. Thẩm Kiều vẫn là một lần tình cờ nghe được bà ấy cùng ma ma khóc lóc kể lể, mới biết được việc này.

Bởi vì Tằng thị không thich Lục Ngưng, nhị phòng đương nhiên so ra kém đại phòng, Lục Ngưng lại một lòng nhào vào triều chính, chưa từng hỏi đến sự tình trong phủ, nha hoàn bà tử không thiếu được muốn ở phía sau tung tin đồn nhảm. Thẩm Kiều cảm thấy, danh tiếng xấu của hắn nói không chừng chính là do như vậy mà có được.

Ở kiếp trước, thấy hắn ở trong phủ không rất được sủng ái, Thẩm Kiều còn đần độn đối với hắn mà động đậy lòng trắc ẩn, không hiểu sao lại có loại cảm giác đồng mệnh tương liên, lơ đãng biết được tính khí hắn không tốt, dạ dày thường xuyên không thoải mái lúc, nàng thỉnh thoảng sẽ nấu chút cháo tốt cho dạ dày, sai người đưa cho hắn, mãi đến về sau, phát hiện những tô cháo kia hắn căn bản không có chạm qua, Thẩm Kiều lúc này mới không tái phạm ngốc nghếch như thế nữa.

Nghe được Bán Hạ mà nói vậy, Thẩm Kiều không khỏi trừng mắt, "Làm sao ngươi biết hắn thanh danh xấu như vậy? Ngươi biết hắn?"

Biểu muội cũng chưa từng thấy qua Lục Ngưng, nếu không phải cùng hắn thành thân, Thẩm Kiều cung sẽ không biết hắn. Thấy Bán Hạ có thể nói ra những lời này, Thẩm Kiều ít nhiều có chút kinh ngạc.

Bán Hạ ngượng ngùng vuốt vuốt cái mũi, "Vốn chỉ là nghe qua lời đồn, không biết rõ mặt, hôm nay nô tỳ nghe được thế tử gọi hắn một tiếng Lục Ngưng, ngày thường tuấn mỹ như vậy, nhìn lại rất lạnh lùng, tất nhiên là vị Lục Ngưng của phủ Hàn quốc công kia. Nô tỳ chẳng lẽ đoán sai rồi?"

Thẩm Kiều lắc đầu, chỉ dặn dò: "Những lời này trước mặt ta nói một chút thì không sao, ra ngoài chớ có nói bậy."

Bán Hạ liền vội vàng gật đầu. Nàng ấy hiểu được quy củ, nếu không phải hôm nay thấy bộ dáng hung ác kia, hôm nay cung sẽ không như vậy.

Ban đêm, Thẩm Kiều vốn mấy ngày đều không nằm mộng, có lẽ là hôm nay gặp Lục Ngưng, nàng lại mơ tới hắn.

Trong mộng của nàng, vẫn là lúc còn đang là thê tử của Lục Ngưng, nàng đang ngủ ngon giấc, hắn lại đột nhiên lại tới phòng nàng, đêm đó, xốc chăn gấm của nàng lên.

/ Mơ gì suốt ngày mơ bị xxx vậy chị Kiều =)))), mơ thế người ta đánh giá cho đấy/

Ngày mùa hè chói chang, trời nóng nực đến kịch liệt, buổi tối lúc Thẩm Kiều chìm vào giấc ngủ, chỉ mặc yếm cùng qυầи ɭóŧ, hắn vén chăn lên xong, liền thuần thục lên giường, đưa tay muốn cởi cái yếm của nàng, bị bàn tay cực nóng của hắn chạm đến da thịt, Thẩm Kiều bị dọa chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.

Nàng ôm chăn ngồi xuống, mới phát hiện ban nãy vẻn vẹn chỉ là mộng. Thẩm Kiều kinh ngạc sửng sốt một lát, nhớ tới sự tình trong mộng, hậu tri hậu giác có chút thẹn, bên tai nóng bỏng lên, nàng không dám tiếp tục ngủ, chỉ sợ lại mơ tới hắn.

*
« Chương TrướcChương Tiếp »