Không gian của Thâm Tử Uyển rất là rộng lớn, có rất nhiều Alpha độc thân đang dùng bữa tại đây, mà khí vị này trắng trợn lan tỏa như thế, quả thực đang quyến rũ tất cả Alpha ở đây.
Cho nên, khi Thời Vân cao hứng đủ, thì hắn hốt hoảng giật mình, men theo khí vị kia tiến tới phía trước, phải nhanh chóng đến xem rốt cục xảy ra chuyện gì!
Càng đến gần, hương vị đặc biệt của Omega lại càng mãnh liệt, hơn nữa vừa trong không gian còn có một cỗ khí tức cường đại của Alpha mạnh mẽ dây dưa giao hòa.
Hắn thầm nghĩ không tốt rồi, chờ đến khi nhìn thấy, quả nhiên hỏng bét!
Thời Khanh lúc này đã muốn chống đỡ không nổi, vốn khí lực cũng đã không mạnh bằng Tần Mạc rồi, lúc này còn bởi vì kịch liệt giãy dụa mà càng mất sức, hơn nữa sâu trong nội tâm của cậu căn bản không có một chút ý muốn chống cự nào đối với Tần Mạc.
Vừa liếʍ vừa hôn như vậy, khiến cậu vô cùng khó nhịn, nếu không suy xét đến y là anh trai ruột của thân thể này, lại không biết bên ngoài có ai không, cậu đã sớm cùng y sa đọa .
Nhưng mà phần lý trí này cũng không kiên trì lâu lắm, Tần Mạc càng ngày càng quá phận, liếʍ láp khắp nơi, ôm hôn rất nồng nhiệt, còn thì thầm những lời kí©h thí©ɧ mà trước kia y chưa bao giờ nói qua, hết thảy tất cả đều làm mê muội thần kinh của Thời Khanh, làm cậu càng ngày càng mông lung, muốn buông xuống tất cả mà trầm vào.
Một kích cuối cùng làm đứt đoạn lý trí của Thời Khanh chính là anh trai của cậu hôn xuống môi cậu.
Nháy mắt hai phiến môi chạm vào nhau, cảm giác cứ như bị điện giật, khiến cho thân thể cùng đại não, toàn bộ đều tê dại .
Huyết thống là cái beep gì chứ! Bên ngoài ra sao kệ nó! Cậu muốn người này, muốn đến sắp điên lên được.
Tất cả kháng cự đều đình chỉ, hai tay Thời Khanh choàng qua cổ y, kiễng chân, ngửa đầu, dùng sức hôn trả lại Tần Mạc.
Chủ động đáp lại càng làm cho nhiệt hỏa tăng cao, hai tay Tần Mạc chen vào vạt áo của Thời Khanh, vuốt ve cái lưng tiêm gầy của cậu, qua eo nhỏ, cuối cùng rơi xuống cái mông cong cong.
Cảm xúc mê người vượt quá sức tưởng tượng này khiến cho y càng thêm điên cuồng, dùng sức xoa nắn cái mông vô cùng co giãn kia khiến nó hơi hơi biến hình. Y mạnh mẽ đem thân dưới của cậu cọ sát vào người mình, vật kia đã sớm cứng rắn như thiết bổng, đang chỉa vào bụng nhỏ của cậu, nồng nhiệt, nóng bỏng, bức thiết muốn xâm nhập vào động khẩu.
Thời Khanh cũng rất khó chịu, không còn áp lực bản thân, cho nên tất cả cảm xúc của cậu kịch liệt dâng tràn lên não bộ, cỗ nhiệt lưu tán loạn xung quanh thân thể, cậu càng ngày càng thấy nóng, càng ngày càng không thể nhẫn, hận không thể cởi sạch quần áo ra.
Bờ môi khe khẽ nỉ non, bản thân cậu cũng không biết mình đang nói cái gì.
Nam nhân thì thầm ở bên tai: “Tần Mạc, là Tần Mạc, Tiểu Khanh, gọi ta, nói em là của ta”.
Thanh âm giống như là chú ngữ, Thời Khanh sớm đã phân không rõ cái gì, chỉ biết mềm mại mà kêu một tiếng “Tần Mạc”, rồi nói ra thêm một câu hứa hẹn “Em là của anh”, kí©h thí©ɧ đối phương, cũng châm lửa cho chính mình. Cậu cảm thấy thân thể càng ngày càng kỳ quái, địa phương khó nói ở mặt sau kia đang càng ngày càng nong nóng ngứa ngáy, ngay sau đó, có một chất lỏng kỳ quái không biết tên men theo cánh mông trắng mịn mà tràn ra.
Tần Mạc dùng sức xoa nắn cánh mông mềm mại kia, lúc cảm giác được dính dớp ướŧ áŧ, cả người y đều ngẩn ra, tiếp theo đó thì điên cuồng mà tách mở, ngón tay giống như bị hút lấy, men theo chất lỏng kia mà chen đi vào …
“Lão Tam! Ngươi đang làm cái gì? ! Đó là em trai ruột của ngươi!” Một tiếng rống thật lớn đến rung trời vang lên, Diệp Trinh chạy theo Thời Vân tới, nhìn thấy cảnh này thì mắt ứa máu.
Gã cũng là một Alpha sinh lý bình thường, gã đồng dạng cũng chịu không nổi cái hương vị này, nhưng khi gã nhìn thấy Diệp Khanh, thì giống như bị dội nước lạnh cảnh tỉnh, đó là em trai của gã, là em trai Beta của gã, gã không thể có bất luận suy nghĩ sai lệch nào.
Ngay sau đó, gã lại nhìn thấy Diệp Mạc, Diệp Mạc y như kẻ điên, hành vi tựa như cầm thú mà xâm phạm em trai ruột của mình!
Lúc này Thời Vân cũng kịp thời phản ứng, gấp gáp quay sang nói với Diệp Trinh: “Vũ khí của ngươi đâu? Chế phục Alpha kia đi, nhanh!”
Thân thủ Diệp Trinh không phải bình thường, nhanh nhẹn phóng qua, bắt đầu triển khai công kích, đáng tiếc gã đánh giá quá thấp Diệp Mạc, chỉ mới hai chiêu đã bị rơi xuống hạ phong, Tần Mạc tuy rằng ôm Thời Khanh, nhưng dễ dàng đánh một quyền vào bụng của Diệp Trinh.
Diệp Trinh bị đau mà khụy người xuống, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, thần trí của gã cũng dần mê mang, gã không biết vì lý do gì mà Diệp khanh lại là Omega, nhưng gã biết, cái Omega này đang động dục rõ ràng. Khí vị ngọt ngào lan tràn trong đầu óc, khiến lý trí của gã càng ngày càng mơ hồ, trầm mê.
Thời Vân khẽ cắn môi, lớn tiếng hô: “Thuốc trấn định, Diệp Trinh, cho hắn dùng thuốc trấn định đi!”
Diệp Trinh mặc dù sắp không khống chế nổi bản thân mình, nhưng khi nghe đến ba chữ kia, cũng giật mình tỉnh táo, đây là thuốc đặc hiệu nhằm vào Alpha, nháy mắt sẽ khiến Alpha từ trong động dục mà bình tĩnh trở lại, nhưng hậu quả thập phần thảm trọng, rất có khả năng đánh mất năng lực sinh lý.
Hai đứa đều là em trai của gã, tình cảm của gã và Diệp Mạc rất thân thiết, gã sao có thể nhẫn tâm khiến cho Diệp Mạc…
“Mẹ nó! Ngươi còn thất thần làm cái quái gì vậy? Muốn để bọn họ lσạи ɭυâи hay sao? Đến lúc đó đừng nói chỉ hai người bọn họ, mà toàn bộ Diệp gia đều bị hủy!”
Diệp Trinh lập tức tỉnh táo lại, không thể suy nghĩ quá nhiều, gã tin tưởng, nếu Diệp Mạc tỉnh lại, cũng sẽ thông cảm cho gã! Huống chi, thuốc trấn định dược hiệu đúng là mạnh mẽ, nhưng không phải trăm phần trăm bị liệt dương luôn.
Ở loại thời điểm này, chỉ đành trông vào vận khí!
Diệp Trinh nhanh chóng tiến lên, đem thuốc chích vào, nếu như Diệp Mạc vẫn còn tỉnh táo, thì có khả năng tránh thoát, nhưng hiện tại, y u mê không biết gì nữa rồi.
Cho nên, Diệp Trinh đắc thủ .
Nhưng khiến Diệp Trinh ngây ngốc chính là, Tam đệ lẽ ra phải hôn mê, thế mà không có một tia phản ứng!
Đậu xanh rau má, đây là chuyện gì vậy?
Thời Vân gấp gáp hô: “Đừng đứng ngốc nữa, chích thêm một mũi nữa!”
Diệp Trinh trừng mắt liếc nhìn Thời Vân (đương nhiên không dám liếc công khai), cái xú tiểu tử này, chắc chắn nhìn người Diệp gia bọn gã không vừa mắt, đây là em trai ruột của gã! Tương lai cũng là em chồng của hắn, thật không biết khách khí, chức chị dâu này hắn chẳng xứng chút nào!
Bất quá cũng may Diệp Trinh chưa thả hồn đi bụi, biết sự tình có tính nghiêm trọng, nhanh chóng tiêm thêm một mũi, không nghĩ tới Tam đệ của gã còn sừng sững không ngã!
Phắc, gã cho tới bây giờ không biết em trai mình là một tên quái vật!
Hai mũi, ba mũi, mắt thấy lại đến một mũi nữa mà Diệp Mạc còn không bình tĩnh, Diệp Trinh cũng không thèm suy nghĩ thiệt hơn, mạnh tay chích năm mũi.
Cái này đừng nói là con người, cho dù là khủng long cũng phải chịu thua.
Quả thật Tam đệ của gã cuối cùng cũng ngã xuống đất.
Trong lòng Diệp Trinh áy náy, gấp gáp tiếp được Diệp Mạc, môt bên thì thầm cầu nguyện, em trai à, ngươi ngàn vạn lần phải khỏe mạnh đó, ngươi mà héo, anh cũng chỉ biết xin lỗi ngươi thôi! Đã hủy đi tính phúc cả đời ngươi.
Rốt cục đem tên Alpha nổi điên này thu phục, Thời Vân nhẹ nhàng thở phào một hơi, lại không nghĩ tới Thời Khanh sau khi nhìn thấy Tần Mạc ngã xuống, dường như thay đổi thành một người khác, nhanh nhẹn phóng tới đánh lén Diệp Trinh.
Công kích vừa nhanh vừa chuẩn, đánh khiến cho Diệp Trinh trở tay không kịp, gã trước đó đã bị Tần Mạc đánh một quyền vào bụng dẫn đến nội thương, giờ lại bị Thời Khanh một cước đá đến cong thắt lưng.
Sắc mặt xoạch xoạch xoạch trắng bệch, chắc chắn xuất huyết bên trong rồi! Dù cho gã có thân kinh bách chiến, từ nhỏ rèn luyện đến lớn, lần này cũng bị hai đứa em trai ruột này gϊếŧ chết !
Thời Khanh nhìn Diệp Trinh, trong một đôi mắt thủy nhuận kia long lên ánh sáng lạnh lẽo: “Ngươi đã làm gì y?”
Diệp Trinh phải làm sao mới có thể giải thích được bản thân gã là dụng tâm lương khổ vì bọn họ thôi mà!
Bất quá may mắn Thời Vân cũng không ngồi không, đánh bất ngờ từ phía sau, bắt lấy Thời Khanh, một mũi thuốc trấn định pha thuốc ức chế Omega được tiêm vào trong cơ thể.
Cuối cùng cũng xong, ngăn cản được một hồi sự tình lσạи ɭυâи phát sinh!
Trong lòng Diệp Trinh vô cùng cấp bách, thập phần lo lắng thân thể của Diệp Mạc, cũng không rõ ràng lắm Diệp Khanh đã xảy ra chuyện gì, vì cái gì em trai Beta nuôi dưỡng mười mấy năm giờ hóa thành em trai Omega? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bất quá những chuyện này, cũng chỉ có thể chờ bọn họ tỉnh lại rồi tính.
Diệp Trinh vừa quay đầu, thì nhìn thấy Thời Vân đang vô cùng cẩn thận mà ôm Diệp khanh, thái độ nâng niu, tư thế nghiêm túc, còn có ‘tình ý’ nồng đậm đang toát ra từ cặp mắt long lanh xinh đẹp kia.
Trong lòng Diệp Trinh nhất thời mãnh liệt cảnh báo!
Phắc! Tiết tấu gì thế này! Tiểu Vân Vân của gã đã tìm được chân ái?
Lại nhớ tới khí tức Omega mê người của em trai mình… Tuyệt đối Alpha nào cũng phải bị mê hoặc a!
Gã càng thêm khẩn trương, không… không thể nào! Tiểu Vân Vân không thể nào yêu em trai của mình được!
NO! NO! NO!
Diệp Trinh đột nhiên nhanh trí, nhanh chóng gọi ra tàu phi hành, gấp gáp đem Diệp Khanh trong tay Thời Vân đoạt đi, mang theo hai đứa em điên cuồng mà chạy về nhà.
Kiên quyết không thể để cho bọn họ ở cùng với nhau.
Nếu mà hắn thành em rể của gã, gã sẽ không chút phân vân mà mổ bụng tự sát!
Sau khi chạy về tới Diệp trạch, Diệp lão gia tử nhìn thấy con trai thứ hai mấy tháng rồi không gặp, liền cao hứng.
Tiểu tử thúi này, chỉ cần trở về là được, ngày mai sẽ bắt ngươi đi thân cận!
Cái suy nghĩ bẻ thẳng con trai còn chưa kịp suy nghĩ xong, thì nhìn thấy Diệp Mạc và Diệp Khanh đang hôn mê.
Lão gia tử bật người trừng mắt: “Đây là có chuyện gì? Không phải đi thân cận sao?”
Diệp Trinh gọi một tiếng cha, vội vàng đem chuyện ở Thâm Tử Uyển nói ra.
Diệp lão gia tử cũng thập phần kinh ngạc: “Như thế nào… Làm sao có thể! Tiểu Khanh, Tiểu Khanh sao có thể là Omega?”
Ngay sau đó bắt buộc ông phải tin, tuy rằng Diệp Khanh dùng thuốc ức chế, nhưng bởi vì trước đó có cùng Tần Mạc dây dưa, hiện tại trên người cậu phiếm đầy hương vị của Tần Mạc.
Diệp lão gia tử đối với khí vị của con trai nhà mình quen thuộc vô cùng, sao mà không nhận ra cho được!
Ngay sau đó cái trán ông tuôn ra mồ hôi lạnh, run rẩy giơ tay chỉ vào: “Bọn họ! Bọn họ!”
Nếu anh em Diệp gia lσạи ɭυâи, ông chỉ còn nước đâm đầu vào cột chết đi cho xong việc !
Diệp Trinh nhanh chóng thuận khí cho cha: “Không có việc gì, không có việc gì, may mắn Tiểu Vân nhanh chóng chạy tới kịp, ngăn trở bọn họ.” Thời điểm mấu chốt vẫn không quên đem con dâu nhỏ ra xoát độ hảo cảm.
Diệp lão gia tử nghe được chữ ‘Tiểu Vân’ liền chau mày, kia là ai sao mà ông không biết cho được! Bất quá lúc này cũng không còn tâm trí mà khởi binh vấn tội Diệp Trinh.
So với chuyện huynh đệ lσạи ɭυâи, những cái khác đều là chuyện nhỏ nhỏ xíu xiu mà thôi !
Diệp Huyên hỏi Diệp Trinh: “Xảy ra chuyện gì? Nội tiết tố của Tiểu Khanh rất mạnh sao?”
Diệp Trinh nói rằng: “Đúng vậy, không phải là kỳ động dục, nhưng lúc ấy toàn bộ Thâm Tử Uyển đều bị xao động .”
“Diệp Mạc nó?”
Diệp Trinh đắn đo một chút, cuối cùng cũng đành nói thật: “Lực hấp dẫn phi thường lớn, nhìn tình hình, lúc ấy Tam đệ hoàn toàn mất đi thần trí.”
Một câu khiến trán Diệp lão gia tử toát ra mồ hôi lạnh.
Tuy nói Omega đối với Alpha đều có lực hấp dẫn mạnh mẽ, nhưng không phải kỳ động dục, mà đã đem Alpha mê đến tình trạng này, có thể trăm phần trăm xác định, hai người này tính phù hợp độ tuyệt đối cao vượt quá sức tưởng tượng.
Mà còn… vô cùng có khả năng là hai người này đáy lòng sớm đã nảy sinh tình cảm sâu đậm.
Diệp Huyên nhanh chóng đem suy nghĩ này từ trong đầu quăng đi, không… Sẽ không, con của ông, sẽ không !
Nhưng đây thật sự không phải là việc nhỏ, Diệp Huyên không dám mạo hiểm.
Ông cúi đầu nhìn Diệp Mạc và Diệp Khanh đang hôn mê, cắn răng một cái, trong lòng có tính toán.
Tuy có chút vội vàng, nhưng mà không còn biện pháp khác, ông thật sự không dám đem mọi thứ ra đánh đố.
“Đem danh sách lại đây, giúp Tiểu Khanh tìm một Alpha tốt.”