Kỳ thật Thời Khanh chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi, kí chủ thổ hào như vậy, một quyển bí tịch nhỏ xíu xiu căn bản không tính là gì, cậu chôm lấy mà học đại mọe nó đi, bày đặt hỏi làm gì nữa cơ chứ.
Sau khi hỏi xong, cậu tùy tiện mở ra xem xem một chút, nhưng còn chưa kịp nhìn rõ chữ nào, thì nghe thấy hai từ kia của kí chủ, lập tức, cậu bị dọa mộng.
Không được? Bị cự tuyệt ?
Thời Khanh quay đầu nhìn về phía Tần Mạc.
Biểu tình này ở trong mắt Tần Mạc, sẽ thành: QAQ.
Thời Khanh lệ chảy tuôn tuôn đối với Tần Mạc mà nói, lực sát thương so sánh ngang với bom nguyên tử .
Bất quá vấn đề này thì không được, kiên quyết không thể dung túng, Tần Mạc nhíu nhíu mi, cố gắng không nhìn đến khuôn mặt khóc than kia, cường điệu một câu: “Tất cả các loại pháp thuật phân thân thì ngươi không thể học”.
Thời Khanh: “Vì… Vì cái gì?”
Tiếng nói rất nhỏ, đáng thương hề hề, so với mấy động vật nhỏ thì y chang, Tần Mạc nhất thời nhớ lại gấu trúc nhỏ luôn nằm an an ổn ổn trong lòng bàn tay y… Lúc này, thanh máu màu đỏ trên đỉnh đầu của y bị một chiêu đánh rớt hơn phân nửa.
Bất quá kí chủ dù sao cũng là kí chủ, mang trong mình căn bệnh thần kinh trị không hết, không chạm đến điểm mấu chốt của y thì có thể dung túng vô điều kiện, nhưng chạm đến rồi thì cũng chỉ có một đường thôi, tuyệt đối hai chữ: “Không được.”
Âm điệu lạnh lẽo rơi xuống -18 độ C, Thời Khanh bị đả kích choáng váng, cả người ủ rũ.
Cậu thật sự không nghĩ ra mình đã kí©h thí©ɧ Tần Mạc chỗ nào, khiến cho y phát bệnh. Theo lý thuyết phân thân thuật cũng trợ giúp rất nhiều a, chỉ cần cậu luyện được, bản thể thì dĩ nhiên luôn bên người Tần Mạc, phân thể thì có thể đi khắp nơi dạo chơi, lúc làm nhiệm vụ cũng có thể phụ giúp hỗ trợ, không đến nỗi quá bị động.
Rõ ràng một mũi tên bắn trúng ba con ruồi, kí chủ sao lại không đáp ứng zậy?!!!
Thời Khanh u sầu, buồn đến nỗi lông mày cũng vo thành một nắm, gục đầu xuống, thì đập vào mắt là trang đầu tiên của quyển bí tịch.
Trên đó có in những chữ to, thẳng tắp rõ ràng, cậu muốn không nhìn thấy cũng khó, vừa nhìn thấy xong, miệng bị liệt cũng phải nở nụ cười…
Trên sách viết: pháp thuật này hại nhiều hơn lợi, nếu không phải tuyệt cảnh, không nên tu luyện. Thuật pháp hậu kỳ sẽ dẫn đường cho hồn phách rời khỏi nguy hiểm, nhưng phải nếm trải nỗi đau thất hồn lạc phách, suốt đời không hợp lại được. Vả lại phân thân chủ, vận mệnh tương liên, nếu phân thể bị thương tổn, thì chủ thể cũng thế.
Thì ra kí chủ là lo lắng cho cậu!
Thì ra kí chủ là lo sợ cậu luyện cái pháp thuật này, nắm bắt không tốt, cuối cùng nháo đến tinh thần phân liệt đi đời nhà ma!
Thời Khanh cười tươi đến nỗi chỉ thấy răng không thấy mắt đâu, có cái chốt mở, thì não tự động theo đó mà YY, mênh mông không bờ bến !
Ngẫm lại thì kí chủ tính tình không được tự nhiên như vậy, làm sao có thể tận tình khuyên bảo cậu đâu là lợi đâu là hại được? Nhất định là cảm thấy có nguy hiểm thì rõ ràng dứt khoát, chặt đứt tưởng niệm của cậu, tuy rằng giọng điệu không tốt cho lắm, thái độ có chút ác liệt, nhưng rất dụng tâm lương khổ có phải không ( gào thét -ing )!
Thời Khanh cảm động, bị kí chủ bệnh thần kinh nhà cậu làm cảm động.
Biểu tình rắc rối phức tạp của cậu rơi vào trong mắt Tần Mạc thì thành: ⊙▽⊙.
—— miệng cười cong cong ngốc ngếch, thanh máu trên đầu Tần Mạc nháy mắt hóa thành con số 0.
Y giơ một tay bắt lấy cậu kéo qua, trực tiếp hôn xuống cái miệng nhỏ đáng ghét kia, phá vỡ YY của cậu!
Thời Khanh còn đang cảm động, đối với nụ hôn nồng nhiệt thình lình chụp tới, tuy rằng theo không kịp tiết tấu, nhưng cũng không làm ra hành vi cự tuyệt gì, hôn thì hôn đi, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên, hơn nữa hôn môi còn rất là thoải mái nha.
Hôn tới thiếu chút nữa tắt thở, Thời Khanh mới giãy dụa né tránh, một bên hì hục thở, một bên thì nhớ ra đống bảo vật, lỡ đâu đột ngột xảy ra tình huống ngoài ý muốn, bị người khác lấy đi mất, cậu chắc đau lòng chết.
Vì thế, cậu quăng Tần Mạc qua một bên, tiếp tục đi làm con ong nhỏ.
Tần Mạc liếc mắt nhìn ‘bí thuật phân thân’ bị ném xuống đất y như ‘rác rưởi’, khóe miệng nhếch một cái, tâm tình bỗng dưng tốt lên.
Bất luận đồ vật gì có thể thúc đẩy Thời Khanh rời khỏi y thì phải hủy diệt hết —— ví dụ như quyển sách này.
Y cầm quyển bí tịch lên, vừa định bóp nát nó thành tro rồi thả bay theo gió, thì trông thấy nội dung trên trang giấy.
Liên tưởng đến thần thái của Thời Khanh, y sao lại không hiểu rõ? Sách này đối với y mà nói căn bản là vô dụng, nếu thật lòng muốn tu luyện thuật phân thân thuật, có bó lớn cách khiến cho bản nguyên và phân thể chắc chắn phối hợp, nguy hiểm gì đó thì không đáng nói tới.
Bất quá để cho Thời Khanh lý giải như vậy cũng tốt.
Y cười cười, một quyển sách pháp thuật thần kỳ mà thế nhân mơ ước, cứ như vậy hóa thành tro tàn.
Ba giờ làm lạnh lần này đối với Thời Khanh mà nói, chớp mắt cái đã trôi qua mất.
Hưng phấn đem tất cả bảo vật nhồi nhét vào không gian trữ vật, còn tinh tế ghi lại tất cả vào một quyển sổ, đặc biệt cẩn thận phân loại kỹ càng, vì thế ba giờ cứ ạch uỵnh ệch trôi qua.
Chờ đến khi không gian hệ thống mở ra, cậu còn chưa có làm xong!
Lấy thêm vài cái bảo vật nữa, cậu cũng không ngại nhiều!
Bất quá nghĩ lại, cậu càng kích động hơn, trở lại không gian thì có thể kiểm tra phần thưởng, bọn họ lần này là bị phong bế ký ức, rồi còn thêm nhiệm vụ phó tuyến, nhất định điểm thưởng sẽ hù chết người?
Vì thế cậu gấp gáp lôi kéo Tần Mạc trở về không gian hệ thống.
Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy tin báo điểm thưởng, miệng cậu vẫn kinh ngạc há to đến mức có thể nhét vào được một cái trứng gà.
Oh My God!!! Nhiều quá xá! Trái tim bé nhỏ của cậu chịu hông có nổi !
Bởi vì nhiệm vụ chính loạn thất bát tao mà hoàn thành, hơn nữa còn đạp cửa tạo ra nhiệm vụ tùy cơ, sau đó cũng kết thúc viên mãn, tất cả hợp lại tạo thành một giá trị kinh nghiệm cực lớn, khiến level của kí chủ nhảy lên một bước bự.
Thế giới này bởi vì bị phong bế ký ức mà độ khó tăng lên, hơn nữa sau khi hoàn thành nhiệm vụ phó tuyến, giá trị kinh nghiệm cũng vù vù tích lại, toàn bộ mấy thứ này cộng lại cùng nhau, level của kí chủ thật dọa người mà nhảy bùm bùm lên cấp 20.
Mỗi một cấp đều mở ra thêm vật phẩm của cửa hàng hệ thống, mà mỗi mười cấp sẽ tăng lên giá trị cơ bản của phần thưởng.
Trước đó lúc làm nhiệm vụ ngẫu nhiên, Tần Mạc mới cấp chín, sau khi hoàn thành thì y nhảy vù lên mấy cấp, quả nhiên, nhiệm vụ ngẫu nhiên đúng là một nhiệm vụ gặt hái được rất nhiều nha!
Mà nhiệm vụ phó tuyến lần này cũng tích được một lượng lớn kinh nghiệm, cho nên nhảy lên tuốt cấp 20 là chuyện đương nhiên.
Tới level 20 thì mỗi lần làm một nhiệm vụ điểm thưởng cơ bản của nó là 5 nghìn điểm.
Nếu phong bế ký ức thì nhân mười…
Từ từ! Thời Khanh kinh ngạc phát hiện, cái vụ nhân mười này, lại còn là nhiệm vụ chủ tuyến và nhiệm vụ phó tuyến hoàn thành xong cộng lại mới nhân mười nha!
Nhiệm vụ phó tuyến thưởng cho 1 vạn 5 nghìn điểm tệ, cộng thêm điểm cơ bản 5 nghìn, sau đó lấy tổng nhân mười…
Điểm thưởng mà Tần Mạc cuối cùng đạt được là hai mươi vạn điểm!
Hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người!
Hệ thống đạt được thì trừ ra phân nửa, nhưng Thời Khanh cũng được ước chừng mười vạn điểm!
Đây là một giây biến thành thổ hào trong truyền thuyết sao?
Rất HIGH nha! ~(≧▽≦)/~
Thời Khanh còn đang hưng phấn ngất trời, Tần Mạc bên này đã nhanh chóng mở ra cửa hàng hệ thống, nháy mắt tiêu rớt mười vạn điểm thưởng.
Nhìn thấy viên thuốc nhỏ màu đen trắng giao nhau trong tay, Tần Mạc câu lên khóe miệng, rồi xoay người sang nhìn Thời Khanh, nói với cậu: “Há miệng.”
Thời Khanh: “Ửm?” Chỉ trừng lớn mắt, không há miệng.
Tần Mạc nắm lấy cằm cậu, ở trên đôi môi phấn hồng nhẹ liếʍ một chút, Thời Khanh đã bất giác thả lỏng khớp hàm, ngay lúc đó, viên thuốc nhỏ chạy tọt vào trong họng của cậu.
Ặc, Thời Khanh còn chưa biết mùi vị viên thuốc kia ra sao, thì đã xuống bụng rồi.
“Cái gì vậy?”
Bất quá không cần Tần Mạc đáp lại, Thời Khanh đã nghe thấy gợi ý bên tai.
“Kích hoạt huyết thống, bắt đầu cường hóa thân thể…”
Rồi sau đó, một bó lớn thông tin nhảy vào trong não của cậu, Thời Khanh cuống quít tiếp thu, cuối cùng mới hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Nguyên lai Tần Mạc mua một bộ thân thể gấu trúc nhỏ, rồi đút cậu uống.
Cậu rõ ràng nhớ kỹ, cái bộ thân thể này tới mười vạn điểm lận cơ mà! Bất quá mười vạn điểm này, cũng phi thường đáng giá!!!
Bộ thân thể này tố chất phi thường cao, tối trọng yếu đây là loại huyết thống có thể thăng cấp, khi trưởng thành tư chất sẽ càng tốt hơn, vả lại mỗi khi lên cấp một lần đều biến đổi chất lượng vượt bật.
Hơn nữa huyết thống còn tự kèm theo kỹ năng chuyên hưởng.
Bởi vì hiện nay huyết thống mới có cấp 1, cho nên chỉ kích hoạt được một kỹ năng.
Nhưng cái kỹ năng này, cũng rất kinh người, là một năng lực phòng ngự cường đại —— tường đồng vách sắt.
Quả thực là thiên về bảo hộ, nhìn giới thiệu cơ hồ chỉ lo phòng ngự không có chút công kích nào, chỗ thiếu hụt ở đây chính là thời gian quá ngắn, bây giờ chỉ có thể phát huy trong vòng một phút đồng hồ, nhưng nếu kỹ năng thăng cấp thì thời gian sẽ càng kéo dài.
Nhưng cho dù thời gian có ngắn, thì hình thức vô địch này, cũng đủ kinh người .
Có thần hành thiên lý, lại có tường đồng vách sắt, Thời Khanh ╮(‾▿‾)╭, nếu có thêm một cái kỹ năng công kích cường đại nữa, cậu sẽ cảm thấy mỹ mãn không thôi nha.
Bất quá trước mắt, còn có một chuyện trọng yếu.
Thời Khanh nhìn về phía Tần Mạc, trịnh trọng nói: “Cám ơn nha!”
Tuy rằng cậu cũng có thể mua nổi, nhưng kí chủ chủ động mua cho cậu, sẽ khiến người ta cảm động ( gào thét -ing ).
Mắt thấy hệ thống của y đang cảm động thả trôi tâm hồn bay đến phương trời xa tít tắp nào đó mà thoát ly khỏi khung cảnh hiện tại, Tần Mạc quay đầu, ho nhẹ một tiếng: “Điểm của ngươi không cần mua xằng bậy, toàn bộ dùng để đề cao tố chất thân thể.”
Thời Khanh áp chế cảm xúc mênh mông, lắng nghe một cách siêu cấp nghiêm túc, còn liên tục gật đầu: “Được, không thành vấn đề!”
Tần Mạc bên kia còn mười vạn điểm, cũng đều dùng để cường hóa thân thể.
Nói đến cường hóa thân thể cũng không phải dễ xơi, ban đầu yêu cầu điểm thưởng tương đối ít, nhưng đến sau này mỗi lần gia tăng là yêu cầu điểm cấp số nhân lên theo, hơn nữa còn phải căn cứ điều kiện tư chất của bản thân có thể tăng lên hay không, cho nên tổng thể mà nói, muốn cường hóa cũng không phải dễ.
Bất quá dù có khó như thế nào, đem mười vạn điểm ném vào đó, Thời Khanh cũng nháy mắt hóa thành siêu nhân quần sịp đỏ.
Đương nhiên, cậu cũng không dùng hết, chỉ dám tung ra 6/10, một mặt còn phải dự phòng sẽ dùng tới gợi ý của hệ thống, một mặt thì dự trữ dược vật cần thiết, đồ dùng thực dụng.
Nhiều vô số kể, cuối cùng chừa lại 2 nghìn điểm.
Hai người đều đã chuẩn bị tốt, lúc này mới cùng nhau đè xuống cái nút, nghênh đón thế giới tiếp theo.
Trên màn ảnh lớn xuất hiện bối cảnh dài dòng của thế giới này.
Thời Khanh nghiêm túc nhìn kỹ, tuy nhiên vẫn nhịn không được mà kinh ngạc không thôi.
Cái này… Thật phức tạp quá chừng chừng!
Tuy rằng đã đi qua thế giới thú nhân nam nam sinh tử, Thời Khanh tự cho là bản thân cậu kiến thức tinh tường, nhưng bối cảnh thế giới này lại đạp đổ hết tam quan của cậu.
Cho dù nam nữ, nữ nữ hoặc nam nam cũng không thể thỏa mãn cái thế giới này hay sao? Cái quái gì mà thế giới này lại có tới 6 loại giới tính?
Còn có Alpha, Beta, Omega là cái beep gì vậy?
Tuy rằng cậu đã sớm sử dụng quyển trục thông dụng ngôn ngữ, nhưng nhìn thấy văn tự của cái thế giới này thì mặt cậu mờ mịt không thôi!
Còn có mấy cái thuật ngữ này, ai có thể giải thích giùm tui với ( gào thét -ing )!
Kỳ động dục, kết hợp nhiệt, dấu hiệu, chiếm hữu…
Phắc! Nếu kí chủ đại nhân xuyên thành một Omega vậy thì ngon rồi?
Nghĩ đến đây, lỗ tai gấu trúc nhỏ của chúng ta run run dựng thẳng lên…