Chương 5

Hắn nhìn xuống miếng ngọc bội trong tay, trầm ngâm.

"Cha ta nhất định là đang tìm ta, Vương gia người giúp ta giữ miếng ngọc bội, có cơ hội ta sẽ quay lại lấy." Nói xong, ta nhanh chóng bỏ chạy, sợ hắn sẽ từ chối cuộc gặp ngày mai nên ta thậm chí còn không cho hắn cơ hội từ chối.

Ta dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến Ngự thư phòng, vừa tới cửa đã thấy cha ta thất thần đi ra từ ngự thư phòng của hoàng đế.

"Cha."

Thấy ta vội vã chạy đến, cha ta không bằng lòng mắng: “Con đến đây làm gì vậy?”

"Con tìm cha."

Ta nắm tay cha ta, kéo ông ấy sang một bên và nói với: "Cha, vừa rồi muội muội vô tình rơi xuống hồ sen, người có biết ai đã cứu muội ấy không?"

Vừa nghe thấy Tống Lăng rơi xuống hồ sen, cha ta hoàn toàn không để ý đến nửa câu sau của ta, vội vàng hỏi: "Muội muội con rơi xuống hồ sen? Tống Lăng thế nào rồi? Có bị thương không? Tống Lăng bây giờ đang ở đâu?" ?"

Phản ứng của cha ta đủ để chứng minh rằng ông ấy thương Tống Lăng như con gái mình, bởi vì kiếp trước ông không hề lo lắng như vậy khi ta rơi xuống nước.

Được thôi, chủ yếu là do ta biết bơi, ông ấy đã dạy ta bơi. Để dạy ta bơi, ông ấy đã ném ta xuống nước quá nhiều lần, Tống Lăng không biết bơi nên ông ấy rất lo lắng.

"Cha, ngươi yên tâm, muội ấy không sao, muội ấy đã được Thái tử cứu."

“Thái tử?” Cha ta sững sờ, nhìn ta ngạc nhiên.

“Vâng, là Thái tử điện hạ.” Ta giả vờ tám chuyện, “Cha, con nói cho cha một bí mật... Muội muội và Thái tử kỳ thực đã yêu nhau từ rất lâu rồi.”

"Còn có chuyện này sao? Yên nhi, con đang nói nhảm sao? Ta nhớ là con..." Cha ta muốn nói ta thích Thái tử.

Trước khi trùng sinh, ta đã thích Thái tử, nhưng bây giờ ta chỉ căm hận hắn.

"Cha, người nhớ nhầm rồi, không phải là con thích Thái tử, mà là muội muội của con, làm sao con có thể cướp đi tình yêu của muội ấy? Con thực sự không thích Thái tử. Họ là một đôi yêu nhau, nếu cha không tin thì khi về nhà cha có thể đến phòng của muội muội xem, trong đó có tín vật của Thái tử, vừa rồi khi con ở trên hồ sen, con mới biết rằng muội muội đã rơi xuống nước, Thái tử điện hạ lo lắng đến mức nhảy xuống nước bế muội muội con lên. Cha, con nghĩ chúng ta có thể tranh giành vì muội muội con. Cứ để muội ấy cưới người trong mộng của mình?”

Ta vốn là người dám yêu dám hận, rõ ràng dứt khoát, khi ta nói lời này, cha ta cơ bản tin vào điều đó.

Nhưng mà, trong phòng Tống Lăng hẳn là không có tín vật gì, nhất định có rất nhiều thư tín,ta còn nhớ rằng nàng còn giấu một miếng ngọc bội của Thái tử.

Ta đoán là nàng ta không dám để cho cha ta nhìn thấy những thứ đó, vì vậy chắc chắn nếu cha ta có hỏi nàng ta thì nàng ta nhất định sẽ thừa nhận.

"Yên nhi, con thực sự nghĩ vậy à?" Cha ta trầm tư nhìn ta rồi hỏi lại.

“Đương nhiên, chuyện hôn sự trọng đại như vây làm sao con lại có thể lừa dối người.” Ta rất nghiêm túc trả lời.

"Con chờ ta một lát, ta đi tìm hoàng thượng nói mấy câu." Sau khi nói những lời này, cha ta liền trở lại Ngự thư phòng.

Ta biết vừa rồi trong Ngự thư phòng, hoàng đế chắc chắn đã đề nghị ta và Thái tử thành hôn.

Cha ta thực sự không muốn ta gả cho Thái tử, nhưng ở kiếp trước, khi biết hoàng đế sắp gả ta cho Thái tử, ta vui mừng đến mức không biết xấu hổ xin cha ta đồng ý hôn sự này.

Bây giờ cha ta biết Thái tử và Tống Lăng thật sự yêu nhau, cha ta nhất định sẽ nói cho hoàng đế biết chuyện này.

Việc chia rẽ đôi uyên ương, cha ta chắc chắn sẽ không làm, ta đoán hoàng đế cũng sẽ không làm.

Một lúc sau, cha ta từ ngự thư phòng đi ra, vẻ mặt cũng không khá hơn trước bao nhiêu.

Ta vội chạy tới hỏi: “Cha, cha nói chuyện với hoàng đế có suôn sẻ không ạ?”

"Cũng không phải không suôn sẻ, hoàng đế đồng ý ban hôn, nhưng Lăng Lăng dù sao cũng không phải con gái ruột của ta, hoàng đế đề nghị Tống Lăng làm Trắc phi trước."

Cha ta thở dài nói: “Đây là nhượng bộ lớn nhất mà hoàng đế từng đưa ra, chỉ khổ cho Lăng Lăng mà thôi.”

"Nhưng mà, nếu nhìn từ một góc độ khác, Trắc phi có lẽ là một chuyện tốt, Lăng Lăng yếu đuối, ngây thơ, không thích hợp làm thái tử phi."

"Ồ, muội ấy ngây thơ, yếu đuối, con nghĩ cha là một kẻ ngốc đấy ạ."

"Con nói gì?"

"Ha ha, không có gì, con nói làm Trắc phi là tốt rồi, trắc phi cũng là phi mà."

Đúng như ta nghĩ, với thân phận của Tống Lăng, việc để nàng ta làm Trắc phi đã là nể mặt cha ta, sao có thể phong nàng ta làm thái tử phi.

Mặc dù kiếp trước ta đã ch.ết vào ngày tân hoàng đế đăng cơ, nhưng ta rất chắc chắn, cho dù Thái tử thật sự đăng cơ, Tống Lăng cũng không thể làm hoàng hậu.

Đợi đã……

Nếu Cố Sinh Minh thật sự đăng cơ, vậy thì hoàng hậu là ai?



06

Đến cuối yến tiệc, hoàng đế sai người đi tuyên bố hôn sự giữa Tống Lăng và Cố Sinh Minh, Tống Lăng có lẽ không ngờ rằng, nàng ta ngã xuống hồ sen lại có kết cục như thế này, sắc mặt khó chịu như thể vừa nuốt phải một con ruồi.

Sắc mặt Cố Sinh Minh càng thêm khó coi, hắn dùng ánh mắt như lưỡi dao nhìn Tống Lăng, muốn chém nàng ta thành từng mảnh.

Yến tiệc kết thúc, Cố Sinh Minh sai thuộc hạ nói muốn gặp ta, nhưng ta từ chối.

Hắn ta không bỏ cuộc mà trực tiếp chặn xe ngựa của cha ta ở cổng cung điện.

“Có chuyện gì vậy?” Cha ta cau mày hỏi thị vệ hộ tống bọn ta trở về.

Thị vệ bên ngoài cung kính đáp: “Bẩm tướng quân, là Thái tử điện hạ.”