Chương 3

"Cảm ơn Thái tử điện hạ đã cứu mạng. Thần nữ vô cùng cảm kích."

"Chuyện nhỏ, không sao." Cố Sinh Minh xua tay, ánh mắt nhìn về phía ta, trong mắt có chút ý tứ sâu xa nào đó mà ta không thể hiểu được.

Cố Sinh Minh quả thực rất đẹp trai, phong thái xuất chúng, thân hình thon dài thẳng tắp, ngũ quan rõ nét, một đôi mắt phượng hẹp dài có hồn...

Khi ta gặp hắn lần đầu tiên vào năm 10 tuổi, ta đã bị mê hoặc bởi vẻ ngoài đẹp trai của hắn.

Nếu không biết bên trong hắn ta xấu đến thế nào, có lẽ ta vẫn bị vẻ ngoài của hắn ta mê hoặc.

Nhưng bây giờ nhớ lại kí ức kiếp trước, biết được hắn ta là người như thế nào, như mặt người dạ thú, bây giờ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn ta, ta chỉ cảm thấy ghê tởm.

Không muốn ở lại lâu nữa, ta vội vàng nói: “Thái tử điện hạ, xin ngài dẫn muội muội của ta đi thay y phục, sợ đến muộn sẽ ảnh hưởng đến yến tiệc.”

Có lẽ vì giọng điệu của ta quá khách sáo và xa cách, Cố Sinh Minh nhìn ta một lúc mới trả lời: "Được, đi theo ta."

Khi bước ra khỏi ngự hoa viên, ta nhìn thấy Cố Yến Huân đang được mọi người khiêng trên ghế kiệu.

Giống như chàng trai trẻ trong ký ức kiếp trước, khuôn mặt như ngọc, mày kiếm mắt sáng, đường nét khuôn mặt rõ ràng, giống như một tuyệt tác hoàn hảo nhất của một vị thần, toàn thân tỏa ra phong thái bẩm sinh uy nghiêm của một vương gia.

Lúc này, hắn mặc một chiếc áo choàng dài màu xanh lam, vạt áo và cổ tay áo được thêu bằng chỉ bạc cực kỳ tinh xảo với hình ảnh đàn hạc bay trên biển mây, kết hợp với một chiếc thắt lưng ren vàng rỗng và dây tua rua bằng ngọc bích xanh lục, trông phong lưu, khác hẳn thường ngày.

“Tham kiến Tam Vương gia.”

Các thị vệ và nha hoàn xung quanh đều hành lễ, ngay cả Tống Lăng vừa rơi xuống nước cũng hồi phục tinh thần và ngoan ngoãn hành lễ, chỉ có mình ta là quên hành lễ, quỳ lạy hắn.

Kiếp trước, sau khi rơi xuống nước, ta được Cố Sinh Minh trực tiếp đưa đến Cung Hoàng hậu thay y phục, nhưng lại không có gặp Cố Yến Huân ở đây.

Hiện tại, bởi vì không muốn Tống Lăng được cứu nhanh như vậy, nên ta cố ý kéo dài thời gian mới gặp được hắn.

Cố Yến Huân, Cố Yến Huân...

Ta thầm nhắc đi nhắc lại tên hắn trong lòng, ánh mắt hơi nóng lên.

Kiếp trước hắn yêu ta nhiều như vậy nhưng lại chính tay ta đẩy hắn xuống địa ngục.

Lúc này, Cố Yến Huân đi ngang qua ta mà không nhìn ta, như thể hắn hoàn toàn không biết ta và không quan tâm ta có hành lễ hay không.

Hắn luôn có tính tình thờ ơ như vậy, như thể hắn không quan tâm đến bất cứ ai hay bất cứ điều gì trong thiên hạ.

Vậy rốt cuộc hắn để ý đến ta từ khi nào?

“Tỷ tỷ?” Tiếng gọi của Tống Lăng kéo ta ra khỏi sự choáng váng.

"Vừa rồi chính là Tam vương gia, tỷ tỷ, sao không tỷ không hành lễ?" Tống Lăng hỏi.

“Ồ, ta quên mất.” Nhìn thấy Thái tử trước mặt nhìn lại, ta không kiên nhẫn nói: “Chúng ta đi thay y phục trước đi.”

Cố Sinh Minh không đưa Tống Lăng đến Cung hoàng hậu thay y phục mà dẫn nàng đến Cung thất công chúa bên cạnh.

Khi ta đang thay y phục với Tống Lăng, ta đã chủ động nhờ cha ta làm "người mai mối" để cha ta giúp nàng ta xin ban hôn "Thành toàn" cho nàng ta và Cố Sinh Minh.

Nhưng nghĩ đến vừa rồi dáng vẻ thờ ơ của Cố Yến Huân, ta lại cảm thấy khó chịu, cuối cùng, cảm tính đã đánh bại lý trí, ta nói: "Muội thay y phục trước đi, ta làm rơi đồ ở hậu hoa viên." Ta quay người lại, đi thẳng ra hậu hoa viên.

Ta hy vọng Cố Yến Huân vẫn chưa rời đi.

Ta vội vàng quay lại hoa viên, nhìn khắp nơi cũng không thấy bóng dáng Cố Yến Huân, đang lúc ta đang lạc đường chuẩn bị rời đi thì một giọng nói trong trẻo dễ chịu vang lên từ phía sau: "Ngươi đang tìm cái này à?"

Ta quay đầu lại, những gì ta nhìn thấy là Cố Yến Huân đang ngồi trên một chiếc xe lăn, trên tay cầm một miếng ngọc bội màu xanh nhạt.

Đôi môi mỏng mím chặt, mái tóc đen được đội bởi vương miện vàng xanh, tuy đang ngồi trên một chiếc xe lăn nhưng thân hình thon dài thẳng như cây tùng, dung mạo tuấn tú toát lên sự quý phái và tao nhã bẩm sinh.

Dưới ánh nắng vàng, vẻ ngoài vốn đã đẹp trai của hắn lại càng thêm chói mắt và tỏa sáng.

Miếng ngọc bội mà hắn ta đang cầm quả thực là của ta, nhưng ta đến đây không phải để tìm miếng ngọc bội, ta đến đây để tìm hắn.

“Thì ra là Tam Vương gia nhặt được.” Ta mỉm cười đi về phía hắn, tim đập thình thịch.

Ta thực sự muốn tiến tới ôm hắn nhưng ta không dám và không thể.

Kiếp trước, ta tin lời Cố Sinh Minh, cho rằng hắn là kẻ lòng dạ độc ác đã sát hại huynh trưởng của mình, nên cố tình tiếp cận hắn, lấy danh nghĩa chữa trị chân cho hắn biến hắn thành một kẻ tàn tật.

Nghĩ tới đây lòng ta đau đến không thở được.

Cố Yến Huân, kiếp trước ta có lỗi với ngươi, nhưng kiếp này ta sẽ không ngu ngốc nữa.

Từ giờ trở đi, ta sẽ bảo vệ ngươi và để ngươi đứng lên lần nữa!

Ta bước đến gần hắn ta, muốn đưa tay lấy ngọc bội, nhưng hắn ta đã rút tay lại, lạnh lùng nói: “Tống tiểu thư làm sao có thể chứng minh ngọc bội này là của ngươi?”

Giọng nói của hắn ta rất hay, những lời nói lạnh lùng phát ra từ miệng hắn trong trẻo như nước chảy trên đá xanh, có chút lạnh lùng, nếu không biết rằng hắn ta bề ngoài lạnh bên trong nóng, thực sự không có nổi cam đảm nói chuyện với hắn.

“Vậy chúng ta đánh cược nhé?” Ta nghiêng đầu nhìn hắn, “Nếu ta có thể chứng minh được thứ này là của ta, Vương gia có thể hứa với ta một điều được không?”