Chương 16

Để ngăn Cố Yến Huân trở thành cái gai trong mắt hoàng đế, Cố Yến Huân và ta đương nhiên phải bí mật gặp nhau. Nhưng bây giờ cha mẹ ta đã biết việc ta chữa trị cho huynh ấy nên thời gian có thể kéo dài từ hai canh giờ trước đó đến mỗi buổi chiều.

Nhưng ta vẫn cảm thấy thời gian ở bên huynh ấy quá ngắn ngủi. Mỗi lần phải rời đi, ta lại cảm thấy không muốn rời đi.

Đặc biệt gần đây huynh ấy rất bận việc, thường xuyên nói sau khi điều trị có việc phải về phủ, không biết huynh ấy bận việc gì, ta cũng không dám hỏi nhiều.

Dù ta rất gần huynh ấy nhưng ta luôn có ảo tưởng rằng huynh ấy đang ở rất xa, như thể huynh ấy sẽ rời đi ngay khi ta buông tay.

Chẳng trách Phó Thanh Thanh luôn nói với ta, nữ nhân khi yêu sẽ càng ngày càng nhạy cảm, lo lắng được mất, thần kinh cũng dần bất ổn.

Nhưng ở kiếp trước ta cũng không như thế này…

Sau khi tách khỏi Cố Yến Huân, ta đến tìm Phó Thanh Thanh, nhưng nàng lại phàn nàn, nói rằng mặt ta đỏ bừng, trông như thể ta đã uống thuốc chun.

Nếu như bây giờ nàng không được phong làm quý phi, ta nhất định sẽ đánh nàng lăn lộn trên mặt đất.

"Được rồi, ta không cười ngươi nữa, bắt tay vào việc thôi." Sau khi phàn nàn về ta, nàng trở nên nghiêm túc, kéo ta vào phòng nói chuyện với ca ca nàng về tình hình.

Trong những tháng gần đây, cha ta đã lôi kéo được nhiều quan binh đại thần chống lại Thái tử. Chắc chắn ông ấy đã nhận ra điều đó nên đã từ từ hành động trong hai tháng qua.

Trong ngày đại hôn của hắn, ta đã ra tay với "Tống Lăng" chính là để khiến hắn nháo loạn lên. Cha ta là tướng quân, cha Phó Thanh Thanh là Thái phó, chỉ cần chúng ta kéo thêm thừa tướng về phía ta, thì Thái tử sẽ một thân một mình.

Lúc này, hắn ta sẽ đến nước địch để cấu kết.

Khi hắn hành động, hãy bắt hắn ngay lập tức...



Đây là kế hoạch của ta.

Vốn tưởng phải mấy năm triển khai kế hoạch này mới bắt được Thái tử, không ngờ nửa năm sau, cha ta lại nói với ta rằng người của Thái tử đã đến nước địch, đang chuẩn bị mưu phản.

Chúng ta không sợ hắn mưu phản, nhưng chúng ta sợ hắn sẽ không làm gì cả.

“Cha, lần này để con đi.” Ta ôm chặt lệnh bài, trong lòng có chút chờ mong.

Sống hai kiếp, ta chưa bao giờ dẫn quân đi chinh chiến.

“Được.” Cha siết chặt tay ta vỗ nhẹ, “Bây giờ là thiên hạ của người trẻ các con.”

Nhìn mái tóc bạc trắng của cha trên thái dương, ta cảm thấy hơi nặng nề.

Hai tháng sau, Cố Yến Huân đã có thể đi lại như người bình thường, thời gian và hiệu quả vượt xa sự mong đợi của ta.

Nhưng ta cũng biết nguyên nhân lớn nhất chính là sự kiên trì của chính huynh ấy.

Bị trúng độc tám năm, huynh ấy có thể đứng dậy trở lại là một kỳ tích, bây giờ huynh ấy đi lại như người bình thường, lúc đầu chân huynh ấy chắc là đau như dao đâm.

"A Yến, chúng ta từ từ thôi, đừng vội, được không?" Ta kéo huynh ấy, muốn huynh ấy nghỉ ngơi một lúc, nhưng huynh ấy nhất quyết đi thêm hai vòng nữa và không muốn ai đỡ.

Cố Yến Huân thấy ta có chút không vui, cuối cùng cũng dừng bước, ngồi xuống cạnh ta, nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng nói: “Ta chỉ muốn nhanh chóng trở lại bình thường, cưỡi ngựa cùng muội ngắm cảnh thôi.”

Những lời này khiến ta hoảng sợ, vì trong vài ngày nữa ta sẽ chuẩn bị ra trận. dẫn quân ra tiền tuyến phục kích trước.

Ta và huynh ấy không có cơ hội gặp lại nhau cho đến khi trận chiến kết thúc.

Ta không muốn huynh ấy lo lắng nên không nói cho huynh ấy biết, một mình ta dẫn quân.

“Bây giờ chân ngài đã khỏi rồi, không cần ta nữa à?” Trong lòng ta chua xót, ánh mắt rơi vào đôi chân thẳng tắp thon dài của huynh ấy.

Sau hơn một năm điều trị, đôi chân sưng tấy ban đầu đã trở lại bình thường và trở nên thon gọn, khi đứng dậy, khí thế càng mạnh mẽ, bắt mắt hơn.

“Cần.” Huynh ôm lấy mặt ta, nghiêm túc nói: “Chờ mọi chuyện kết thúc…”

Nhìn vào đôi mắt nóng bỏng ấy, tim ta đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi cơ thể.

"Muội hãy gả cho ta?"

"Vâng."

Cố Yến Huân, khi ta thắng trận, ta sẽ quay lại, gả cho huynh.

Ta lao vào vòng tay huynh ấy, huynh ấy dang tay ra ôm chặt lấy ta, “Ta tưởng rằng ta sẽ không bao giờ có cơ hội cưới muội nữa, giống như ta đã từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có cơ hội đứng dậy nữa”.

Lời nói của huynh ấy khiến ta cảm thấy buồn.

Ta đã bóp ch.ết mọi cơ hội của huynh ấy ở kiếp trước.