Ta là Thái tử phi nhưng Thái tử lại không yêu ta.
Tất nhiên, ta trùng sinh một lần nữa, ta sẽ không tiếp tục yêu hắn.
Kiếp trước ta yêu hắn, mê muội hắn, nhưng hắn lại lột gân cốt của ta, trùng sinh lần nữa, ta không chỉ lột gân cốt của hắn, mà còn muốn tru di cửu tộc hắn!
1
Ta ch.ết vào ngày tân hoàng đế đăng cơ, ch.ết rất thảm.
Bị người mình yêu nhất phản bội, đâm mù hai mắt, lột da rút gân, máu chảy đến giọt cuối cùng...
Lão Diêm Vương từ chối nhận ta, nói rằng ta oán khí quá nặng, không thể đầu thai.
Trong cái rủi có cái may, ta được trùng sinh, thời gian quay trở về bảy năm trước, vào ngày ta lập hôn ước với Thái tử.
Ta đang ngồi trước bàn trang điểm hồi tưởng lại tất cả những chuyện xảy ra ở kiếp trước, trước khi ta kịp bình tĩnh lại, Ngọc nhi, nha hoàn thân cận của ta đẩy cửa bước vào, tay cầm một chiếc váy lụa trăng màu hồng, vui vẻ nói với ta. : "Tiểu thư, hôm nay chúng ta vào cung tham gia yến tiệc, có thể gặp được Thái tử điện hạ, chúng ta mặc bộ y phục Nguyệt Hoa mới mua này nhé?"
“Được.” Ta ngẩng đầu nhìn Ngọc Nhi, nhẹ giọng nói, giọng có chút nghẹn ngào.
"Vậy chúng ta phải nhanh chóng trang điểm, thay y phục, lát nữa sẽ làm mọi người choáng váng." Ngọc Nhi vui vẻ chuẩn bị giúp ta thay y phục, đột nhiên ngạc nhiên nói: "Tiểu thư, sao người lại khóc?"
Ta đã khóc sao?
Ta đưa tay sờ lên mặt, hóa ra là ta đang khóc.
“Tiểu thư, người có phải là nghĩ đến việc sau này có thể vui chơi trong cung mà vui đến phát khóc phải không?” Ngọc Nhi nheo mắt trêu chọc ta.
“Đương nhiên là không.” Ta lau nước mắt trên mặt, nhẹ nhàng đẩy mặt Ngọc Nhi, nhưng lại không thể rời mắt khỏi khuôn mặt trong sáng của muội ấy.
Ngọc Nhi là thi nữ thân cận của ta, chỉ kém ta một tuổi, muội ấy cùng ta lớn lên, thân thiết với ta như tỷ muội.
Muội ấy đối với ta chưa bao giờ hai lòng, nhưng cuối cùng vì ta mà bị tám người đàn ông làm nhục, rồi ch.ết thảm trong địa lao.
Nghĩ đến tất cả những chuyện ở kiếp trước, tim ta như bị bóp chặt, đau đến mức khó thở.
“Ngọc Nhi…” Ta nắm tay muội ấy, nghẹn ngào nói: “Ngọc Nhi, sau này ta sẽ không bao giờ để muội phải chịu bất kỳ sự tủi nhục nào.”
"Tiểu thư... người đang nói cái gì vậy?" Ngọc Nhi ngượng ngùng nhìn ta, sau đó chân thành nói: "Tiểu thư, Ngọc Nhi tủi nhục khi nào vậy? Được ở bên cạnh tiểu thư là phúc khí lớn nhất của Ngọc Nhi."
Được trùng sinh trở về, tiếp tục giữ muội ấy bên cạnh, đó là phúc khí lớn nhất của ta.
Ta thầm thề kiếp này sẽ bảo vệ thật tốt Ngọc Nhi, đồng thời khiến những kẻ làm tổn thương muội ấy ở kiếp trước phải trả giá xứng đáng! !
"Tiểu thư, sao hôm nay người lại cư xử kỳ lạ như vậy?" Thấy ta nhắm mắt không nói gì, Ngọc Nhi thì thầm vào tai ta: "Hôm nay là một ngày đặc biệt, hoàng đế sắp xếp một yến tiệc long trọng để chào đón vị tướng quân của chúng ta. ."
Đúng rồi, hôm nay là một yến tiệc rất long trọng.....
Cha ta vừa thắng trận trở về, hoàng đế bề ngoài thì tổ chức yến tiệc ăn mừng cho ông, nhưng mục đích chính là muốn gả ta cho Thái tử, để củng cố địa vị hoàng thất, ngăn cản cha ta có ý định tạo phản.
Vào ngày này ở kiếp trước, khi biết mình sắp gả cho Thái tử, ta vui mừng đến không ngủ được, nhưng ta không biết rằng yến tiệc Hồng Môn hôm nay thực ra chính là khởi đầu đẩy ta xuống địa ngục.
Bởi vì người Thái tử thích hoàn toàn không phải là ta, mà là đường muội Tống Lăng đã mất cha mẹ, được cha mẹ ta nuôi dưỡng như con gái ruột.
Họ sớm đã tư thông với nhau, Thái tử đã lợi dụng ta và cha ta để trừ khử những hoàng tử đe dọa bản thân, cuối cùng lại bày mưu gi.ết cha ta và sau đó là ta...
Kiếp trước ta ngu ngốc đến mức không biết bọn họ lại có tâm cơ thâm độc như vậy.
Thậm chí trước khi ch.ết, ta còn hỏi Tống Lăng vì sao lại làm như vậy.
"Tống Lăng, ta luôn coi ngươi như muội muội ruột, tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?"
"Tại sao? Ha... Tỷ tỷ tốt của ta, ngươi thật đơn thuần, ta ghét ngươi lắm, ngươi không biết sao?"
"Từ trước đến nay, ngươi luôn là tiểu thư cao quý nhà họ Tống, còn ta chỉ có thể sống trong cái bóng của ngươi, rõ ràng ta có cố gắng hơn ngươi, xuất sắc hơn ngươi, nhưng lần nào ta cũng chỉ có thể đứng sau lưng ngươi, không ai thèm nhìn ta! Ngươi đáng ch.ết, cha mẹ ngươi càng đáng ch.ết hơn, chính là cha ngươi đã hại ch.ết cha ta, cướp đoạt công lao của cha ta, khiến ta trở thành cô nhi!”
"Thái tử phi lẽ ra phải là ta, hoàng hậu tương lai cũng phải là ta! Ngươi ch.ết đi! Ch.ết đi!!"
"Đôi mắt này đẹp quá, nếu con mắt bên trong bị khoét ra ngoài thì sao?"
"Khuôn mặt này đẹp như vậy, khó trách lại thu hút nhiều người để ý như vậy, còn vòng eo thon gọn này, thân hình mềm mại này nữa..."
…
Khi nhắm mắt lại, ta vẫn có thể nhớ lại cơn giận dữ cuồng loạn của Tống Lăng trước khi chết ở kiếp trước, ta cũng có thể cảm nhận được nỗi đau bị móc mất đôi mắt, bị lột da rút gân ở kiếp trước.
Nghĩ đến đây, ta vô thức nắm chặt hai tay mình thành nắm đấm.
Tống Lăng, Cố Sinh Minh, các ngươi hẳn là không ngờ tới ta có thể trùng sinh.
Nỗi đau kiếp trước ta phải gánh chịu, kiếp này nhất định phải đền đáp cho các ngươi gấp đôi! !