Edit: Meimei
Tin Tô Bác Nhiên bị bệnh được truyền đi. Trong chốc lát các di nương, tiểu thư tướng phủ đều đến viện của ông.
Mấy nô tài thì chạy ra chạy vào, đầu đầy mồ hôi, gấp đến độ xoay vòng vòng, đồng thời còn mời mấy đại phu ở Kinh Lăng. Sắc mặt của bọn họ nhìn rất khó coi, còn ẩn giấu sự sợ hãi cùng khẩn trương. Lúc từ trong phòng Tô Bác Nhiên đi ra, ai nấy cũng đều đi rất gấp, giống phía sau có mãnh thú rượt đuổi.
"Di nương, cha không biết là bị bệnh gì?"
Tô Tịch Nguyệt nhìn hạ nhân và đại phu ra ra vào vào, kéo kéo ống tay áo của Hà di nương nhỏ giọng hỏi, thoạt nhìn cực kỳ sợ hãi.
Nàng mặc dù chỉ là thứ nữ, nhưng dù sao cũng là nữ nhi của tướng gia, hơn nữa nếu sau này Phương di nương phù chính, Tô Tịch Nguyệt còn có thể hoàn thành mộng đệp trở thành đích nữ. Nàng cho rằng mình có thể gả cho con trai trưởng của gia đình cao quý hưởng phúc. Nhưng nếu Tô Bác Nhiên cứ như vậy ra đi, nàng và di nương không có chỗ dựa, những người kia làm sao sẽ nguyện ý thú một thứ nữ như nàng? Nàng không giống Tô Tâm Ly, có ông ngoại bà ngoại lợi hại lại yêu thương nàng như vậy. Đời này nàng được vinh hoa phú quý tất cả đều nhờ tướng gia, cho nên lúc này nàng làm sao không hoảng loạn?
"Đừng nói mò, không có việc gì."
Trong lòng Hà di nương cũng rất gấp, nhìn bốn phía không thấy Phương di nương trong lòng càng hoảng, tay cầm khăn lụa cũng đổ mồ hôi.
Liễu di nương thì sợ hãi. Tối hôm nay, Tô Bác Nhiên nghỉ ngơi trong viện của nàng, lúc hai người đang lửa nóng đầy mình cởϊ qυầи áo thì Tô Bác Nhiên đột nhiên bất tỉnh ngã trên người nàng, sau đó trong miệng sùi bọt mép, cả người đều co giật giống như người bị động kinh, nhìn rất kinh khủng. Nếu tướng gia xảy ra chuyện không may trong viện của nàng, nhất định nàng sẽ tai vạ khó tránh.
Đối lập với những người hoảng loạn này, Lục di nương và Tô Mộc Linh lại tỏ ra bình tĩnh hơn. Các nàng đứng ở nơi ít bị nhìn thấy nhất, hơi rũ mắt, tựa hồ như đang chăm chú nhìn mũi chân của mình vậy.
"Tình huống thế nào rồi?"
Ngay lúc này, Phương di nương từ bên ngoài bước nhanh vào, đi theo còn có Tô Diệu Tuyết và y phủ của tướng phủ - Hà Minh.
"Phương di nương."
Hà di nương thấy Phương di nương đến lập tức xoay người nghênh đón.
"Đại phu nói thế nào?"
"Tất cả đại phu trong Kinh Lăng đều mười đến thế nhưng bọn họ đều thúc thủ vô sách. Tướng gia đang ở bên trong phòng, không cho chúng ta đi vào."
Trong lòng Hà di nương thoáng cái an định, bất quá vẫn còn rất bối rối, vừa nhìn Phương di nương nói vừa lau nước mắt, vai run run lên.
"Đi vào nhìn tướng gia một cái."
Phương di nương nhìn Hà Minh, Hà Minh biết ý, bước nhanh vào phòng, phía sau còn có tiểu đồng cầm rương thuốc đi theo.
"Người đâu, đem Thất di nương đi."
Phương di nương đi đến trước mặt Liễu Phiêu Phiêu, nhìn gương mặt trẻ tuổi xinh đẹp này, trong mắt liền hiện lên âm ngoan,chỉ là nữ nhi của một tiểu quan cũng dám cùng bà đối nghịch, quả thực muốn chết.
Liễu Phiêu Phiêu chính là được cưng chiều mà kiêu, tuyệt không đem bà - chủ mẫu tương lai để vào mắt. Bà đã nhẫn nhìn nàng ta rất lâu rồi. Trước đây tướng gia luôn cưng chiều bảo hộ nàng ta, bà không tiện hạ thủ, hiện tại cơ hội đã đến, Phương di nương làm sao có thể bỏ qua?
Liễu Phiêu Phiêu vừa nghe, nhất thời luống cuống, quay đầu nhìn Phương di nương. Trên gương mặt trắng nõn chứa đầy lệ ngân, điềm đạm đáng yêu thực sự chọc người yêu thương, đương nhiên đối tượng phải là nam nhân nếu không chính là càng đưa tới sự ghen ghét.
"Ta và ngươi đều là di nương của lão gia, ngươi dựa vào cái gì dám bắt ta?" Liễu Phiêu Phiêu tất nhiên không phục.
Phương di nương vừa nghe lời này càng thêm tức giận. Một mặt hàng đê tiện như vậy cũng dám cùng bà đánh đồng?
"Tướng gia đang khỏe mạnh, tại sao lại gặp chuyện không may trong viện của ngươi?"
Tướng gia uống nhầm chén canh kia cũng không phải là không tốt. Chí ít bà có thể quang minh chính đại giáo huấn Liễu Phiêu Phiêu, để cho nàng ta biết nếu tướng phủ không có phu nhân thì ai mới là chủ tử? Được sủng ái thì ngon sao? lại dám ở trước mặt bà diễu võ giương oai.
"Ta cái gì cũng không có làm."
Phương di nương căn bản không nghe nàng giải thích: "Ngươi không làm gì thì tại sao tướng gia đang khỏe mạnh lại xảy ra chuyện? Ta hầu hạ tướng gia hơn mười năm, cho đến bây giờ đều không có xảy ra chuyện như vậy. Thân là thϊếp thân, ngay cả lão gia cũng không chiếu cố tốt, còn làm tướng gia gặp chuyện không may, không nên trách phạt hay sao? Người đâu, vả miệng Thất di nương rồi dẫn đi. Trước chờ tướng gia không có việc gì thì không được để cho nàng ta ra khỏi viện nửa bước. Không có mệnh lệnh của ta, không được cho nàng ăn cơm, cả nước cũng không được uống."
Liễu Phiêu Phiêu còn muốn nói nhưng đã bị mấy bà tử của Phương di nương khống chế. Những bà tử này biết Phương di nương không quen nhìn Liễu Phiêu Phiêu được sủng ái mà kiêu căng, muốn mượn cơ hội này lập uy trút giận cho nên bọn họ đều ra tay đánh rất nặng. Có mấy người còn thừa dịp lúc Liễu Phiêu Phiêu giãy dụa mà cấu véo lên người nàng. Liễu Phiêu Phiêu bị đau, lông mày nhíu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nhưng bởi vì miệng bị chặn lại nên ngoại trừ phát ra tiếng ô ô, nàng không thể kêu to cầu cứu.
Phương di nương nhìn bộ dạng thống khổ còn có ánh mắt cầu khẩn của Liễu Phiêu Phiêu, hài lòng cười, trong lòng cũng rất thống khoái. Người dám cùng bà đối nghịch sẽ không có kết cục tốt.
"Hà đại phu,
thế nào?"
Phương di nương đi vào phòng, ngoại trừ Thất di nương bị kéo đi, tất cả mọi người đều theo bà vào phòng.
"Mạch tượng của tướng gia ôn hòa, cũng không có gì không thích hợp, có thể là do ăn phải đồ vật gì đó?"
Hà Minh đứng bên giường nói, thái độ đối với Phương di nương cực kỳ cung kính.
"Tướng gia ăn uống cái gì cũng là do ta chuẩn bị, kiểm tra, trước đây cũng vậy, cũng không có ăn những gì không nên ăn."
Phương di nương trầm tư rồi nghiêm túc nói.
"Ai nói không có? Cha không phải ăn chén canh thuốc mà đại tỷ đưa sao?"
Tô Tịch Nguyệt đứng ra nhắc nhở. Chuyện xảy ra trên bàn cơm tối hôm nay, Tô Tiên Nguyệt sau khi về đã kể lại cho nàng ta Hà di nương nghe. Hà di nương chỉ trích Tô Tịch Nguyệt vài câu, trách nàng quá lỗ mãng, bỏ lỡ cơ hội thể hiện lòng trung thành với tướng gia. Vì vậy Phương di nương vừa nói, Tô Tịch Nguyệt liền nhanh chóng nghĩ tới chuyện này.
"Nói bậy, chén canh thuốc kia là ta vì tiểu thư mà chuẩn bị, tại sao lại có vấn đề?"
Phương di nương mặt lạnh, trách cứ Tô Tịch Nguyệt.
"Phương di nương có thể đưa phương dược cho ta xem được không?"
Phương di nương gật đầu. Rất nhanh liền có người đưa phương dược kia cho Hà Minh. Hà Minh từ đầu tới cuối chỉ một cái, bộ dạng lại như rất chăm chú, sau đó liền thở dài: "Khó trách."
"Có vấn đề gì à?" Phương di nương ân cần hỏi han.
"Phương thuốc này có một vài vị thuốc, nếu là nữ tử uống có thể bồi bổ thân thể, nhưng nếu để nam tử uống thì lại có hại. Tiểu thư tuy một mảnh hiếu tâm nhưng cũng không nên cho tướng gia uống cái này."
"Tiểu thư chỉ là yêu thương tướng gia, nhất định không phải cố ý."
Hai người ngươi một lời ta một lời, nhất thời đã đem tất cả trách nhiệm đổ lên người Tô Tâm Ly. Tô Bác Nhiên nằm ở trên giường, trên vạt áo còn dính nước bọt, hoàn toàn không còn cảm giác thỏa mãn Tô Tâm Ly hiếu kính ông lúc nãy, trái lại là tức muốn chết. Nghiệt nữ!
"Muội muội đâu?"
Tô Diệu Tuyết quét mắt nhìn bốn phía, thấy không có Tô Tâm Ly ở đây, kinh hô một tiếng: "Nhị muội bị phụ thân cấm túc, biết phụ thân bị bệnh còn chạy đến. Thế nào còn không thấy muội muội? Viện của nàng so mới ta còn gần viện của phụ thân hơn."
"Diệu Tuyết, không được nói bậy. Tiểu thư bị kinh hách, thân thể không tốt, có thể đã đi ngủ."
Phương di nương quét mắt bốn phía, quả nhiên không thấy Tô Tâm Ly. Trong lòng phấn khởi, lúc thủ hạ của bà bị ăn thua thiệt dưới tay Tô Tâm Ly, bà còn tưởng nó đã thông minh lên, hóa ra nó vẫn giống như trước đây, vụng về vô dụng.
"Lúc nãy ăn tối, nàng rất tốt, có thấy chỗ nào không thoải mái đâu? Ta và di nương đều đã ngủ, biết cha thân thể khó chịu liền thức dậy mặc quần áo tử tế chạy tới. Ta thấy chính là đại tỷ không có đặt cha trong lòng, tuyệt không quan tâm cha. Nói cái gì mà vì cha học nấu canh thuốc, chỉ là miệng nói cho dễ nghe mà thôi. Nói không chừng còn muốn hại cha. Từ trước đến nay cha luôn yêu thương đại tỷ tỷ nhất mà."
Nhớ đến chuyện xảy ra tối hôm nay, Tô Tịch Nguyệt liền tức giận. Hiện tại Tô Tâm Ly phạm sai lầm, nàng tại sao lại không bỏ đá xuống giếng chứ.