Nhưng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà bọn họ đã già đi rất nhiều.
Ông cụ Tôn vốn dĩ ít tóc bạc, qua một đêm tóc đã trắng xóa.
Bà cụ Tôn vốn dĩ da vẻ căng bóng, qua một đêm đã đầy nếp nhăn.
Nhưng dù vậy, bọn họ vẫn không trách Tôn Mặc Vân câu nào, không trách bởi vì bà ta vọng động mà mang họa đến cho Tôn gia.
Lúc này, cả nhà anh trai và chị dâu của Tôn Mặc Vân đều tập trung trong phòng khách Tôn gia.
Ông bà cụ Tôn ngồi ở giữa, biểu cảm của mỗi người đều vô cùng phức tạp.
Anh trai của Tôn Mặc Vân - Tôn Mặc Ngôn, kích động nói: "Mọi người còn do dự cái gì? Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta! Con nghe nói tổng giám đốc Liên thị anh tuấn trẻ tuổi, nếu như cậu ta coi trọng Phỉ Phỉ, đó là phúc của Phỉ Phỉ!"
Tôn Mặc Vân không lên tiếng, ông cụ Tôn nện đầu gậy xuống đất, lạnh lùng nói: "Không cần biết cậu ta là ai, chỉ cần Phỉ Phỉ không muốn, ba tuyệt đối sẽ không dùng con bé để đổi lấy sự bình an của Tôn thị!"
"Ba!" Giọng Tôn Mặc Ngôn cũng cao lên: "Sao ba biết Phỉ Phỉ không muốn? Phụ nữ muốn leo lên giường của Liên tổng giống như cá bơi ngoài biển, nếu cậu ta mở miệng nói muốn một người phụ nữ nào đó, sợ rằng người đó sẽ vui đến ngất xỉu. Bây giờ cậu ta chỉ đích danh nói muốn Phỉ Phỉ của chúng ta, Phỉ Phỉ làm sao có thể từ chối?"
"Đúng đó ba." Vợ Tôn Mặc Ngôn cũng phụ họa nói: "Hình của cậu ta ba cũng đã xem qua, một người đàn ông như vậy, cho dù phối với Phỉ Phỉ của chúng ta, cũng sẽ không thiệt thòi cho nó. Huống chi Phỉ Phỉ nó......."
Bà ta còn chưa nói hết câu, cánh ta đã bị Tôn Mặc Ngôn kéo, thế là không thể nói tiếp, nhưng biểu cảm trên mặt, hiện lên sự khinh bỉ.
Đừng tưởng bà ta chưa từng xem đoạn video kịch tính kia của Đường Phỉ Phỉ, người đàn ông xấu xí mập mạp như vậy mà cũng chủ động dán vào, nếu nó biết Liên tổng mở miệng nói muốn nó, chỉ sợ sẽ vui đến ngất xỉu.
Ông cụ Tôn không nói gì nữa, mặc dù ông ta đau lòng cháu gái, nhưng nghĩ tới tình huống của Tôn gia bây giờ, trong lòng không phải không do dự. Nếu đúng như lời con trai và con dâu nói, Liên Thiên Duệ anh tuấn lịch sự, Liên thị giàu nhất nhì cả nước, Đường Phỉ Phỉ lấy cậu ta, e rằng là nó với cao.
Nhưng mà...... Một người đàn ông như vậy, sao có thể thật lòng với Đường Phỉ Phỉ?!
Ánh mắt Tôn Mặc Ngôn chuyển đến trên người Tôn Mặc Vân, tỏ sắt mặc với bà ta, ý kêu bà ta nói chuyện.
Tôn Mặc Vân há miệng, muốn nói gì đó.
Lúc này người vốn nên ở trên lầu hai, Đường Phỉ Phỉ mặt mũi tái nhợt, xuất hiện.
"Ông ngoại bà ngoại, mẹ, cậu.... Mọi người không cần nói nữa, con đi!"
Vừa dứt lời, hốc mắt cô ta lập tức đỏ lên, lệ nóng doanh tròng.
Đường Phỉ Phỉ nghẹn ngào tiếp tục nói: "Vì Tôn thị, vì ông ngoại bà ngoại, cho dù là địa ngục, con cũng sẽ đi. Nếu thật sự có thể dùng con để đối lấy sự trợ giúp của Liên thị, vậy con sẽ.... Sẽ...."
Cô ta còn chưa nói hết câu, nước mắt đã rơi xuống như mưa.
Trong lòng Tôn Mặc Ngôn và vợ ông ta cực kỳ khinh bỉ, không biết Đường Phỉ Phỉ đã làm chuyện này bao nhiêu lần, giờ còn giải bộ ta đây trong trắng, uất ức vô cùng. Nhưng lại gạt được sự đồng tình của ba mẹ.
Nhưng bọn họ không thể không giả vờ hiền hòa, miệng không ngừng nói: "Phỉ Phỉ thật hiểu chuyện, uất ức cho con..." Vân vân...
Tôn Mặc Vân lo lắng nhìn Đường Phỉ Phỉ, nức nở nói: "Phỉ Phỉ...."
"Mẹ, không cần nói nữa. Tổ chim bị phá thì trứng làm sao có thể còn, con là con cháu Tôn gia, ở thời điểm này, sao con có thể bỏ mặc?"
Đường Phỉ Phỉ cười gượng với Tôn Mặc Vân, cố làm ra vẻ kiên cường, làm bà cụ Tôn mờ mắt.
"Phỉ Phỉ, đứa bé ngoan, bé ngoan....." Giọng nói của ông cụ Tôn hơi run rẩy: "Ông ngoại sẽ không bạc đãi con."
Lời vừa nói ra, làm sắc mặt của Tôn Mặc Ngôn và vợ, cùng với hai đưa con trai vẫn luôn im lặng lập tức khó coi.
Nhưng lúc này, việc quan trọng nhất là Tôn gia có thể vượt qua nguy cơ, nếu không, cái gì cũng vô ích.
Đường Phỉ Phỉ cúi đầu chào ông bà cụ Tôn, rưng rưng nước mắt xoay người đi về phòng mình.
Nhìn mình trong gương, vẻ mặt của cô ta đã hoàn toàn thay đổi.
Bộ dáng còn lã chã chực khóc, lệ nóng doanh tròng đầy uất ức vừa rồi còn đâu nữa. Bây giờ, mặc dù mặt cô ta vẫn tái nhợt, nhưng nụ cười đã hiện ra.
Gần như xài hết 200% tâm tư để chú ý ăn mặc, Đường Phỉ Phỉ mặc một cái váy yếm.
Vóc người cô ta vô cùng uyển chuyển.
Vai cân đối, bầu ngực đầy đặn, cánh môi hồng, mặt mày như tranh vẽ....
Đường Phỉ Phỉ nhìn vào gương nở một nụ cười quyến rũ tự tin!
Đường Bội có Sở Quân Việt làm chỗ dựa thì là cái thá gì, bây giờ đại thiếu gia Liên gia, đích thân mở miệng nói muốn mình tới chỗ anh ấy.
Nếu thật sự có thể làm cho Liên tổng rủ lòng thương xót, vậy mình có thể chống lại Đường Bội rồi.
Đường Phỉ Phỉ cười, nhưng lúc đi ra, cô ta lại giả vờ điềm đạm đáng yêu, bày ra dáng vẻ ‘vì gia tộc không thể không hy sinh.’
Dưới ánh nhìn của mọi người Tôn gia, cô ta bước lên xe Tôn Mặc Ngôn chuẩn bị sẵn.
Trong phòng tổng thống của Liên thị, Đường Phỉ Phỉ lần đầu tiên gặp được vị tổng giám đốc Liên thị rất ít xuất hiện trong nước.
Hắn ở ngoài còn đẹp hơn trong tạp chí, ngũ quan như được điêu khắc, dáng người hoàn mỹ, Đường Phỉ Phỉ lập tức bị hấp dẫn.
Cô ta mắc cở đỏ mặt, nhìn không chớp mắt, đúng nhìn người đàn ông anh tuấn cao ngất trước mặt, trong mắt đều là si mê.
Huống hồ, người đàn ông này còn có Liên thị, giàu nhất nhì nước.
Đường Phỉ Phỉ cảm thấy mình đang kiềm chế đến khó chịu.
Liên Thiên Duệ nghe được động tĩnh sau lưng, xoay đầu lại nhìn về phía Đường Phỉ Phỉ---- ---.
Hắn cảm thấy mình bị điên rồi, sau khi nghe nói Đường Bội và Đường Phỉ Phỉ giống nhau năm phần, vùng vẫy mấy ngày, lại thật sự mở miệng bảo Tôn gia đưa Đường Phỉ Phỉ tới.
Nhưng vừa thấy, hắn lập tức thất vọng!
Gương mặt Đường Phỉ Phỉ quả thật giống với Đường Bội đôi chút, nhưng không có thứ hắn muốn.
Đôi mắt tràn đầy si mê kia, hoàn toàn không thể nào so sánh được với đôi mắt linh động giảo hoạt của Đường Bội.
Lối ăn mặc hấp dẫn kia, gương mặt được trang điểm tinh xảo, cùng những người phụ nữ bình thường muốn leo lên giường hắn thì có gì khác nhau?
Huống chi cô ta còn cười lấy lòng một cách dung tục, càng làm cho Liên Thiên Duệ mất hết khẩu vị.
"Liên tổng....." Tiếng nói như gió, nhưng không lanh lẹ và êm tai như Đường Bội.
Liên Thiên Duệ híp mắt lại, siết chặt hai tay.
Hắn không kiên nhẫn dời mắt khỏi Đường Phỉ Phỉ, nhìn ra cửa sổ lần nữa, lạnh như băng nói: "Cút ra ngoài!"
Đường Phỉ Phỉ bất ngờ, nụ cười lấy lòng trên mặt chưa kịp thu hồi, gương mặt cứng đờ, làm cho cô ta vừa đáng thương lại vừa buồn cười!
"Cút ra ngoài!" Lạnh lùng nói lần thứ hai: "Đừng để tôi nói lần thứ ba!"
Một câu này, hoàn toàn đánh nát lý trí của Đường Phỉ Phỉ, lần này cô ta không khóc, mắt trợn to, mặt tái nhợt, trong mắt tràn đầy khó tin.
"Tại sao?" Đường Phỉ Phỉ lẩm bẩm, đột nhiên cao giọng hỏi: "Không phải anh để ý tới em sao?!"
Liên Thiên Duệ quay đầu, từ trên cao nhìn xuống, lạnh băng quét qua cô ta, giọng nói tràn đầy bắt đắc dĩ: "Sao tôi biết? Cô trừ tướng mạo, thì không giống cô ấy một chút xíu nào!"
Đường Phỉ Phỉ đột nhiên hét lên: "Đường Bội?!" Anh vì con đàn bà đê tiện Đường Bội đó mới gọi tôi tới?!"
Cô ta cảm thấy một sự tức giận từ ngực xông lên, làm cô ta không thể nào khống chế bản thân: "Con điếm kia có gì tốt? Các người đều bị điên hết rồi sao? Chẳng lẽ anh không biết?! Nó và mẹ nó là đồ không biết xấu hổ, đi khắp nơi quyến rũ đàn ông..."
Cô ta còn chưa nói hết lời, cổ đã bị một bàn tay to bóp chặt.
Liên Thiên Duệ lạnh lùng nhìn cô ta.
Đôi mắt ác liệt lạnh như văng, tựa như một lưỡi dao sắc bén, làm cho Đường Phỉ Phỉ bị đông cứng từ đầu tới chân, không thể nói chuyện.
"Cút ra ngoài!"
Giống như vứt rác, Đường Phỉ Phỉ bị Liên Thiên Duệ tùy ý quăng xuống đất.
Hắn thông thả đi đến cạnh cô ta, lấy khăn lụa lau bàn tay vừa chạm vào cô ta.
Chiếc khăn mang theo mùi nước hoa nhẹ nhàng đập vào mặt Đường Phỉ Phỉ, Liên Thiên Duệ lạnh lùng nói: "Nếu để tôi nghe cô nói một chữ không tốt về cô ấy, Tôn gia, sẽ chết thảm hơn, nhanh hơn."