Bởi vì một ngày trước đã xảy ra chuyện như vậy cho nên đến ngày thứ ba, khi bảy nữ minh tinh cùng nhau tập trung ở chỗ huấn luyện, thì bầu không khí lộ ra chút nặng nề và áp lực.
Phong Triệt bị bỏ thuốc, mặc dù dưới sự chăm sóc của bác sĩ thú y, cũng hồi phục không tệ lắm.
Thời điểm Đường Bội nhìn nó, thì nó đang cúi đầu chậm rãi ăn cỏ khô, thoạt nhìn có chút nhanh nhẹn hơn nhiều.
“Đường tiểu thư…” Hà An An nhìn thấy Đường Bội, hơi do dự tiến lại gần, thấp giọng nói:
“Thực xin lỗi, bởi vì tôi không nhìn thấy sự khác biệt của Phong Triệt mới khiến cho cô…”
“Cô quả thật phải nói lời xin lỗi.” Đường Bội cũng không nhìn cô ta chỉ lạnh nhạt nói: “Nhưng không phải nói với tôi.”
“Đường tiểu thư?” Hà An An có chút kinh ngạc, sắc mặt trắng không còn chút máu, không rõ chân tướng nhìn Đường Bội đăm đăm hỏi:
“Tôi không hiểu ý của cô.”
“Nếu mã trường Vân Tiêu là sản nghiệp của nhà họ Sở, thì khâu quản lý có bao nhiêu nghiêm ngặt tôi nghĩ người làm việc ở đây nhiều năm như Hà tiểu thư rõ hơn tôi nhiều.” Đường Bội cười nhưng vẫn không nhìn Hà An An mà tiếp tục nói:
“Đường Phỉ Phỉ mới đến một ngày, cho dù cô ta có ý làm vậy tôi nghĩ cũng không có biện pháp có thể bỏ thuốc vào trong cỏ khô của Phong Triệt.”
“Vì thế Đường tiểu thư hoài nghi tôi?!” Hà An An giống như bị người khác vũ nhục, thanh âm không nhịn được cao hơn vài phần:
“Cô cảm thấy tôi phản bội Sở thiếu, giúp người khác bỏ thuốc cho nên Phong Triệt mới…”
Cô ta không nói được nữa, nước mắt trong suốt tích tụ trong hốc mắt.
Hà An An vốn là một cô gái trong sang như ánh mặt trời, diện mạo cũng không tồi,
Cho nên thi thoảng lộ ra biểu cảm lả chả chực khóc, ngay cả phụ nữ nhìn thấy cũng mềm lòng.
Nhưng Đường Bội chỉ lười biếng liếc nhìn cô ta một cái cười xinh đẹp nói: “ Hà tiểu thư, nếu như cô bị mã trường Vân Tiêu sa thải, còn có thể tự do đi tìm cong việc khác, nếu không ngại có thể tham gia làng giải trí, kỹ thuật diễn của cô hay như vậy, nhất định sẽ nổi danh nhanh thôi.”
“ Tôi không biết cô đang nói cái gì…” Hà An An ủy khuất nức nở một tiếng, nước mắt trong suốt đảo tới đảo lui trong mắt, cuối cùng cũng chảy dọc xuống hai gò má.
“ Tôi làm việc ở mã trường Vân Tiêu đã được 3 năm, chăm sóc Phong Triệt cũng hơn 2 năm, nó cũng giống như con của tôi, làm sao có thể … làm sao có thể… “ Hà An An nghẹn ngào, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Đường Bội, tràn đầy uất ức và không cam lòng: “ Đường tiểu thư, cô không biết gì cả, dựa vào cái gì lại nói tôi như vậy?”
“ Chỉ bằng…” Đường Bội khẽ cười một tiếng, chuyển ánh mắt về phía sau Hà An An: “ Chỉ bằng Sở thiếu, anh ấy nhất định sẽ tin tôi, chứ không tin cô!”
Thanh âm của Hà An An cao vυ"t khiến Phong Triệt ở bên cạnh cũng có chút bất an mà cào cào móng trước, phát ra tiếng thở phì phì trong mũi.
Hà An An lại chưa liếc mắt nhìn Phong Triệt một cái mà chỉ oán hận nhìn Đường Bội, giọng the thé nói: “ Sở thiếu làm sao có thể không tin tôi mà tin cô, ai chẳng biết mấy ả minh tinh trong làng giải trí như các cô, lẳиɠ ɭơ như thế nào, ai cũng có thể làm chồng.”
“ Ồ, đây chính là suy nghĩ trong lòng cô?” Đường Bội không để những lời nói ác độc của cô ta ở trong lòng, chỉ cười nói: “ Sở thiếu,anh thấy thế nào?”
Hà An An đột nhiên xoay người, ánh mắt hiện lên một tia bất an.
Ở phía sau cô, Sở Quân Hàn đang mặc trang phục cưỡi ngựa, đứng yên ở đó, không biết đã nghe được bao nhiêu.
Bên trong là áo sơ mi trắng noãn được là phẳng phiu, áo khoác màu đen mang theo hương vị thân sĩ Anh, đường cong rõ ràng lưu loát, phía trên cúc áo có trang trí hoa văn tinh xảo. Áo khoác anh hơi dài như chàng Tuxedo bước ra từ truyện tranh, được sợi thắt lưng hình tam giác ôm gọn ở eo.
Quần dài màu trắng được thu gọn trong ủng da màu đen, ung da sáng bóng vững vàng, phía trên đính đồng thau, phát ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
“ A…” Đường Bội có chút ngả ngớn nâng chiếc cằm xinh đẹp, cười đến hết sức vui vẻ: “Anh mặc như vậy, rất đẹp trai.”
Biểu cảm trên mặt Sở Quân Hàn hơi như hòa một chút.
Như vậy thoạt nhìn, anh với Đường Bội giống như đang mặc đồ tình nhân.
Trên người Đường Bội cũng mặc trang phục cưỡi ngựa mạnh mẽ dành cho nữ, áo sơ mi trắng, áo khoác màu đen, quần dài màu trắng, trên ủng cũng có đính đồng thau.
Cô cười hết sức ngọt ngào nhìn Sở Quân Hàn từ trên xuống dưới vài lần, nhịn không được huýt sáo khen: “ Sở thiếu, nếu lần đầu tiên anh cũng mặc như vậy xuất hiện trước mặt em, em cũng không xem anh là ma bệnh rồi.”
Bọn họ trái một câu, phải một câu liếc mắt đưa tình, hoàn toàn không để ý đến mặt Hà An An đang tức giận hết trắng lại hồng.
Cô chưa từng nghĩ tới, người đàn ông có phong bậc vương giả bình thường luôn chủ tay năm ngón như Sở thiếu lại bị một người phụ nữ trêu cợt một cách khiếm nhã như vậy, hơn nữa anh lại không hề tức giận.
Thân thể Hà An An run run lên.
Hai tay cô nắm rất chặt, chặt đến mức gân xanh đã nổi lên mu bàn tay.
Cô ta mở to đôi mắt đỏ tươi, nhìn Đường Bội không coi ai ra gì, bỗng nhiên kêu lên: “Tại sao là cô ta?”
Đường Bội và Sở Quân Hàn rốt cuộc cũng chuyển ánh mắt sang người cô ta.
“ Tại sao lại là cô ta?” Hà An An đột nhiên khóc không thành tiếng, cả người đều đứng không vững, ngồi xổm xuống ôm lấy đầu gối của mình, khóc rống nghẹn ngào: “ Tại sao lại là cô ta… Anh cũng biết… Anh cũng biết… Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ở mã trường Vân Tiêu, trong thế giới của em chỉ có mình anh sao?”
Cô sợ hãi vươn tay ra với Sở Quân Hàn muốn nắm lấy góc áo của anh, tựa như người chết muốn nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Hà An An điềm đạm đáng yêu nhìn về phía Sở Quân Hàn, cô biết lúc này từ góc của anh nhìn xuống, nhìn thấy dáng vẻ hoa lê đẫm lệ của mình,là dáng vẻ đẹp nhất chọc người khác muốn bảo vệ, thương yêu.
“ Vì sao anh không liếc mắt nhìn em một cái? Em… Em cũng yêu anh a…” Hà An An nước mắt chảy rào rào dọc theo gò má của cô ta rơi xuống.
Nét mặt của cô ấy vừa vô tại, vừa thâm tình, nước mắt như sương như trân châu bị đứt lìa chảy xuống hai gò má, môi, đôi mắt to đẹp bị nước mắt bao phủ… Quả thực vừa thấy đã thương , khẳng định là đàn ông đều sẽ mềm lòng.
Đường Bội ôm hai tay trước ngực, có chút buồn cười nhìn Hà An An rồi nhìn Sở Quân Hàn đứng ở đó.
Thân là người thừa kế của Sơ gia, anh quả nhiên trêu hoa ghẹo nguyệt ở khắp nơi!