Editor: Mặc Doanh RF, Diệp gia quánLúc đầu thái độ của Tiêu Học Lâm lịch sự, nho nhã lễ độ, thay đổi đến mức này thật sự có chút cảm giác kiếm chuyện.
Nhân viên đoàn phim đứng cách họ khá gần, người đang chìm đắm trong sự dịu dàng nho nhã của Tiêu Học Lâm, lập tức cảm thấy bầu không khí có hơi khác lạ.
Âu Dương Lạc phản ứng nhanh nhất.
Lục Tử Mặc cũng không chậm.
Hai người họ lập tức đứng sau Đường Bội theo bản năng.
Một mặt, Lục Tử Mặc là người của Sở thị, cho dù ông cụ Sở đã nói là xóa tên Sở Dực Thành khỏi hộ khẩu, nhưng mọi người Sở gia, đều không coi anh ta là người ngoài.
Thấy sắc mặt Sở Dực Thành trở nên khó coi, Lục Tử Mặc nhíu mày, từ tốn nói: “Không biết anh Tiêu có ý gì?”
Anh ta thuận thế nhận lấy trọng tâm câu chuyện, lấy thân phận người đại diện của Đường Bội mà mở lời.
Tuy người sáng suốt đều biết Lục Tử Mặc làm vậy là vượt quyền, nhưng tất cả mọi người ở đây đều không ý có muốn ngăn cản.
Lục Tử Mặc không chờ Tiêu Học Lâm trả lời, đã tiếp tục nói: “Huống hồ, chuyện này e rằng anh Tiêu đã tìm lộn người, mặc dù đạo diễn và biên kịch của ‘Phong hoa’ là ngài Sở, nhưng phía đầu tư là Sở thị. Ở phương diện quay đóng phim, tất nhiên Sở thị sẽ tôn trọng đạo diễn Sở ở mức độ lớn nhất. Nhưng chuyện tuyên truyền và phát hành, e rằng anh Tiêu nên tìm Sở thị để đàm luận thì hơn.”
Sở thị luôn bao che khuyết điểm, chuyện này ở trên thương trường, ai cũng đều biết.
Lục Tử Mặc phụ trách nhiều việc, tất nhiên sẽ kéo toàn bộ sự việc vào Sở thị.
Đường Bội cũng không thấy ngạc nhiên, nhân tài như Lục Tử Mặc, tuyệt đối không thể chỉ đơn giản là người đại diện của mình.
Tiêu Học Lâm cười nhạt, dường như không hề ngạc nhiên khi người của Sở thị đứng ra nói vậy.
Sau khi nói xong câu kia, trừ lúc Lục Tử Mặc nói chuyện thì có liếc Lục Tử Mặc một cái, còn lại hắn đều cười chúm chím nhìn Sở Dực Thành.
Dường như lời Lục Tử Mặc nói, hắn đều không nghe thấy. Nhưng xuất phát từ sự tôn trọng, mới miễn cưỡng chờ đến lúc Lục Tử Mặc nói xong, lúc này mới từ tốn nói: “Đạo diễn Sở và vợ tôi cũng coi như là thanh mai trúc mã, Bạch Phong cũng nói từ nhỏ cô ấy đã được Sở gia chăm sóc rất nhiều. Nhưng…”
Tiêu Học Lâm nói đến đây, cố ý ngừng lại, đến khi Sở Dực Thành ngẩng đầu lên, hắn mới cười dài nói tiếp: “Nhưng Bạch Phong tuổi trẻ ngông cuồng phạm phải sai lầm, đạo diễn Sở cần gì bóc mở vết sẹo của người khác chứ? Huống hồ, bây giờ tuy Duệ nhi còn nhỏ, nhưng có ngày nó sẽ lớn lên, tôi, cùng với Bạch Phong, đều không hy vọng Duệ nhi biết chuyện năm đó. Trong mắt nó, ba mẹ phải vô cùng ân ái.”
“Anh Tiêu…” Chân mày Lục Tử Mặc nhíu chặc hơn.
Nhưng vừa mở miệng đã bị Sở Dực Thành cắt ngang.
Tuy sắc mặt của Sở Dực Thành còn hơi tái. nhưng ánh mắt lại sáng rỡ, khôi phục sự tự tin vốn có: “Cô ấy muốn như vậy sao?”
Sở Dực Thành nhìn Tiêu Học Lâm, thì thào hỏi.
“Cái gì?” Tiêu Học Lâm không rõ ý của Sở Dực Thành, hỏi.
“Cô ấy cảm thấy, tôi đang bóc mở vết sẹo của cô ấy sao?” Sở Dực Thành lại hỏi.
Tiêu Học Lâm nhíu mày, nói: “Đạo diễn Sở, tôi không hiểu ý của ngài.” (chữ 您 [nín], do không nghĩ ra từ thích hợp với ngữ cảnh, nên mình để nguyên là ‘ngài’.)
Hắn ta khinh thường nhìn một vòng, nhìn những nhân viên đã tránh xa từ nãy giờ, nhìn thái độ của bọn người Đường Bội, từ tốn nói: “Bạch Phong từng nói, nếu thật sự có nhân quả tuần hoàn, cô ấy bằng lòng dùng hai mươi năm tuổi thọ, xóa đi mười năm quá khứ. Đạo diễn Sở, ngài cảm thấy thế nào?”
Đây là một nhát dao sắc bén gϊếŧ người không thấy máu!
Mặt Sở Dực Thành lập tức tái nhợt, chân run rẩy lảo đảo, đứng không vững.
Đường Bội bước nhanh lên trước, đưa tay đỡ Sở Dực Thành.
Lục Tử Mặc lập tức bước tới, chắn giữa Tiêu Học Lâm và Sở Dực Thành.
“Anh Tiêu!” Lúc này đây, không chỉ thái độ mà ngay cả giọng điệu của Lục Tử Mặc đều trở nên nghiêm nghị, đôi mắt sắc bén nhìn Tiêu Học Lâm, nét mặt nghiêm túc, sự cường hãn chỉ có ở tinh anh của Sở thị: “Chuyện này, người phụ trách ở Sở thị sẽ nói rõ với anh, tôi tin rằng, chúng ta nhất định sẽ tìm được hướng giải quyết khiến hai bên đều hài lòng.”
“Không cần đâu, Tử Mặc.” Sở Dực Thành vỗ vai Đường Bội.
Anh ta đứng thẳng người: “Tôi đồng ý với cậu, bộ phim này, vĩnh viễn sẽ không công chiếu, cũng sẽ không bán bản quyền!”
Lời vừa nói ra, mọi người kinh hãi!
Ánh mắt Sở Dực Thành tràn ngập đau khổ.
Nếu như Tiêu Học Lâm không nói, anh ta sẽ vĩnh viễn không biết, mình suýt chút nữa lại làm tổn thương người mình nợ nhiều nhất.
Anh ta lắc đầu với Đường Bội, vỗ vai Lục Tử Mặc một cái, thản nhiên nói: “Tử Mặc, cảm ơn cậu, nhưng chuyện kế tiếp, để tôi và anh Tiêu nói riêng với nhau đi!” Rồi nhìn Tiêu Học Lâm, nói: “Chuyện đã đồng ý với cậu, tôi nhất định sẽ làm được. Một lời hứa của đàn ông, ngựa đuổi không kịp.”
Đường Bội nhìn Tiêu Học Lâm, lại phát hiện sau khi nghe Sở Dực Thành nói câu đó, mặt anh ta không có sự thỏa mãn khi đạt được tâm nguyện, mà là sự mờ mịt.
Thậm chí… Còn có sự bối rối không dễ phát giác.
Đường Bội híp mắt, đồng thời Tiêu Học Lâm cũng có phản ứng.
Hình như hắn ta cũng nhận ra hành động của mình vừa rồi có chút quái dị, vội vã cười nói: “Lời nói của đạo diễn Sở, tất nhiên tôi tin. Vậy thì tốt rồi, tôi thay mặt người nhà của tôi, cảm ơn đạo diễn Sở.”
Ngừng mấy giây, rồi lại nói: “Tôi không quấy rầy các vị nữa.”
Nhưng thái độ thay đổi quá nhanh, nên có vẻ ngượng ngạo.
Miễn cưỡng nói xong câu đó, Tiêu Học Lâm gật đầu với đám người Đường Bội, rồi vội vã đi khỏi.
Trước giờ tấm lưng ấy đều thẳng tắp, Lục Tử Mặc quay qua nhìn Sở Dực Thành, nói: “Ngài Sở, chuyện này cứ giao cho tôi xử lý đi.”
“Không cần.” Sở Dực Thành lắc đầu, rầu rĩ nói: “Tôi đã đồng ý với cậu ta rồi thì nhất định sẽ làm được. Bất luận thế nào, bây giờ cậu ta là chồng của Bạch Phong, đối với chuyện này, tôi nên tôn trọng ý kiến của cậu ta. Huống chi…”
Sở Dực Thành cúi đầu nhìn hai tay của mình.
Ngón tay thon dài, lúc này lại run rẩy.
“Đôi tay này, đã làm ra rất nhiều chuyện khiến cô ấy tổn thương, tôi đã thề, tuyệt đối sẽ không bao giờ để chuyện như thế xảy ra nữa.” Sở Dực Thành chán chường nói, áy nhìn nhìn Đường Bội và Âu Dương Lạc, nói: “Nhưng khiến mọi người tốn nhiều tâm sức như vậy… Nên bồi thường, tôi sẽ kêu luật sư tính đủ cho mọi người.”
Nói xong, anh ta đi về phía phó đạo diễn Sư Học Lâm.
Đường Bội, Âu Dương Lạc và Lục Tử Mặc nhìn nhau một cái.
Ý của Sở Dực Thành, có lẽ là thật sự sẽ không công chiếu bộ phim này ở Trung Quốc rồi.
Nhưng thị trường của phim này, chỉ tập trung ở trong nước.
Cứ như vậy, e rằng bộ phim này sẽ làm Sở Dực Thành mất một khoản lớn.
Tiền là một chuyện, nhưng mà…
Đường Bội nhíu mày, vừa muốn lên tiếng đã bị Âu Dương Lạc chặn lại: “Người này… Chính là Nghiêm Minh Lãng trong phim sao?”
Là người ngoài cuộc, vốn rất thông minh, nên Âu Dương Lạc đoán được mối quan hệ phức tạp trong đó, hỏi: “Chắc lẽ mọi người không nhận ra, người này và Nghiêm Minh Lãng trong kịch bản rất khác nhau sao?”
Nghiêm Minh Lãng trong kịch bản, là một người im lặng ít nói, ở một mặt nào đó còn có chút chất phác, không biết làm cho phụ nữ vui, thế nhưng luôn một lòng muốn đối tốt với Bạch An.
Nếu không, Âu Dương Lạc cũng sẽ không muốn diễn nhân vật này.
Nhưng Tiêu Học Lâm này, bất luận biểu hiện có nho nhã lễ độ thế nào, trên người vẫn luôn có chút kỳ quái, mỗi cử chỉ ánh mắt đều tràn đầy toan tính.
“Với lại chắc em cũng có chú ý tới?!” Âu Dương Lạc vừa nói vừa nhìn Đường Bội: “Lúc người đại diện của em đứng ra nói Sở thị sẽ giải quyết, anh ta bắt đầu thấy hưng phấn. Mà khi đạo diễn Sở mở miệng hứa hẹn, anh ta lại bực tức.”
Âu Dương Lạc đã đi qua vô số gió tanh mưa máu. Gia tộc Âu Dương nội đấu tàn nhẫn thế nào, người ngoài không thể tưởng tượng được, chỉ cần bất cẩn một giây, bước sai một bước, thứ đang đợi phía trước chính là tai họa ngập đầu.
Cho nên dù Tiêu Học Lâm xuất thân nhà giàu, có lẽ cũng đã trải qua chút huấn luyện, nhưng đứng trước mặt Âu Dương Lạc, hắn chỉ như một đứa con nít mà thôi.
Biểu hiệu rõ như thế, bất luận thế nào cũng không tránh được con mắt của Âu Dương Lạc.
“Đúng vậy.” Đường Bội gật đầu, nói: “Đúng là em có chú ý tới, không chỉ vậy, em còn phát hiện, từ đầu lúc nói chuyện với đạo diễn Sở, ánh mắt anh ta cứ đang tìm kiếm cái gì đó.”
Cô quay lại nhìn Lục Tử Mặc đang im lặng, hỏi: “Anh ta đang tìm anh?”
Lục Tử Mặc vẫn giữ sự im lặng, một lát sau mới gật đầu.
“Điều này chứng tỏ…” Âu Dương Lạc cười lạnh nói: “…Hôm nay anh ta tới đây, thật ra là vì muốn bàn điều kiện với anh?”
“Còn giả vờ đạo đức, vì vợ của anh ta.” Đường Bội khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Lục Tử Mặc nhìn hai người đang kẻ xướng người họa kế bên.
Anh ta không thể không thừa nhận, lực quan sát của Đường Bội và Âu Dương Lạc quá kinh người, đoán được hầu như toàn bộ!
Nhưng nhìn hai người ăn ý như vậy, rốt cuộc anh ta cũng hiểu tại sao Sở thiếu lại coi Âu Dương thiếu là tình địch số một rồi!
“Em đi xem đạo diễn Sở sao rồi.” Đường Bội và Âu Dương Lạc đều là người thông minh, hiểu rõ tiền căn hậu quả, không đàm luận về Tiêu Học Lâm nữa, vừa nói cô vừa bận tâm nhíu mày.
“Đừng lo lắng.” Âu Dương Lạc trấn an vỗ vai cô, nói: “Chuyện này người đại diện của em đã ra mặt, nên sẽ không có sai sót đây. Sở thị dễ uy hϊếp và lợi dụng vậy sao?”
Đường Bội lắc đầu, còn chưa đáp, Âu Dương Lạc đã nói tiếp: “Huống hồ chuyện này cần đương sự tự nghĩ thông, người ngoài có nói thế nào, cũng như muối bỏ biển mà thôi.”
Âu Dương Lạc nói thuận thế nắm vai Đường Bội: “Nếu em thật sự lo lắng, thì anh đi với em.”
“Cũng được.” Đường Bội gật đầu: “Nhiều người náo nhiệt chút cũng tốt.”
Lục Tử Mặc nhìn hai người vừa nói vừa đi, thái độ không coi ai ra gì, nếu như bị Boss nhà mình thấy, chắc chắn sẽ đổ nguyên một thùng giấm lớn.
Lục Tử Mặc nghĩ, nhưng vừa quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một người đàn ông đứng dưới gốc cây to đằng xa, mặt lạnh im lặng đứng đó, không phải Sở Quân Việt thì là ai?!