- 🏠 Home
- Đô Thị
- Trọng Sinh
- Trùng Sinh Siêu Cấp Học Sinh
- Chương 3: Nếu em dịu dàng chút, anh nghĩ anh sẽ yêu em
Trùng Sinh Siêu Cấp Học Sinh
Chương 3: Nếu em dịu dàng chút, anh nghĩ anh sẽ yêu em
Trùng Sinh Siêu Cấp Học Sinh
Chương 3: Nếu Em Dịu Dàng Chút, Anh Nghĩ Anh Sẽ Yêu Em
.
.
Tiếng chuông hết giờ vừa kêu lên Lý Huy liền kéo Trần Nhất Đao chạy ra ngoài, đây là tiết cuối cùng của buổi sáng, vừa rồi Lý Huy vận động quá sức, bây giờ cái bụng đang kêu lên òng ọc vì đói, vì vậy liền kéo ngay Trần Nhất Đao đi ăn cơm.
- Trần Nhất Đao, cậu đứng lại cho tớ!
Đỗ Cốc Lan thấy Trần Nhất Đao muốn chạy, liền vội vàng đứng lên gọi lại.
Nghe thấy tiếng gọi Trần Nhất Đao muốn dừng lại nhưng Lý Huy nó quá đói rồi cái gì cũng mặc kệ cứ tiếp tục chạy. Hôm nay là thứ 6, đợi nốt buổi chiều là có thể về nhà rồi, mà tiền của Lý Huy đã tiêu hết từ hôm trước rồi, vì vậy chỉ có thể ăn dưa muối Trần Nhất Đao mang từ nhà đi.
- Trần Nhất Đao, cậu đợi đấy, dám không coi lớp trưởng này vào đâu à, hừ!
Đỗ Cốc Lan dậm chân tức giận nói.
- Thằng đầu gỗ này ghê tởm quá, đi, chúng mình bây giờ đi tìm nó!
Hoa Tiểu Điệp đề nghị nói. Không cần nghĩ nàng cũng có thể biết là tìm Trần Nhất Đao ở chỗ nào.
Gạo của bọn Trần Nhất Đao toàn đem ở nhà đi, chỉ cần mình rửa sạch cho vừa nước rồi giao cho nhà bếp là được, nhà bếp sẽ giúp bọn chúng nấu chín, đến giờ thì trực tiếp đi lấy để chén là được. Còn thức ăn thì sao? Có thể ở nhà bên cạnh nhà bếp mua là được, vài ngàn là có thể mua một đống thức ăn. Nhưng Trần Nhất Đao trước giờ chưa từng mua qua thức ăn, toàn là đem các loại dưa muối ở nhà đi ăn. Còn Lý Huy khi hết tiền, sẽ cùng Trần Nhất Đao ăn dưa muối, đây gọi là cùng hoạn nạn.
Trần Nhất Đao không có đi lấy cơm mà ngồi vào một góc để đợi, vì trước kia toàn là Lý Huy đi lấy, hôm nay cũng không ngoại lệ. Trần Nhất Đao cầm hộp dưa muối trong tay trong lòng không thể hiểu được, "tại sao thân thể của chủ nhân này lại sống tồi tệ thế này?"
- Nhất Đao, cơm đến rồi, mau mở hộp dưa ra đê!
Lý Huy tay cầm hai hộp cơm hào hứng chạy đến.
Trần Nhất Đao mở nắp ra, Lý Huy không chần chừ mà cướp ngay qua, đem một nửa dưa muối đổ vô hộp cơm của mình.
- Thơm, quá ngon!
Trần Nhất Đao cũng thử một miếng, có vị mặn mặn, thơm thơm còn hơi chua chua nữa, rau do người tự tay trồng quả thật khác, đặc biệt ngon, không giống với năm 2112, ăn toàn là hóa học.
Đúng lúc Trần Nhất Đao đang chén ngon lành thì một tiếng gọi:
- Đầu gỗ!
Trần Nhất Đao tưởng gọi người khác nên không thèm để ý.
Trần Nhất Đao không biết đầu gỗ là ai nhưng Lý Huy lại biết rõ mồn một, vì cả đời này hắn đều nhớ chính là đầu gỗ cứu hắn từ hố shit lên.
- Hoa Tiểu Điệp, lớp trưởng, các bạn có việc gì không?
Lý Huy ngẩng đầu lên nhìn thì ra là hai người đẹp của lớp.
- Không gọi cậu!
Hoa Tiểu Điệp lườm Lý Huy một cái, rồi lại quay sang Trần Nhất Đao gọi:
- Đầu gỗ!
Trần Nhất Đao nhìn ngó xung quanh, ở góc này ngoài mình và Lý Huy ra thì không còn ai khác nữa, chẳng nhẽ ẻm nó đang gọi mình:
- Em gọi anh sao?
Trần Nhất Đao tò mò hỏi.
- Cậu cứ giả bộ đi, ở 'Đan Trung' ai chẳng biết cậu là đầu gỗ.
Trong tiếng nói của Hoa Tiểu Điệp mang theo sự giễu cợt.
Trần Nhất Đao quay mặt sang chỗ Lý Huy thành thật hỏi:
- Tau thực sự giống đầu gỗ hay sao?
Lý Huy gật đầu rồi lại nói:
- Trước kia thì giống đầu gỗ vãi ra ấy, nhưng bây giờ thì không.
- Đầu gỗ, cậu hôm nay dám trêu lớp trưởng, mau xin lỗi lớp trưởng đi.
Hoa Tiểu Điệp choe chóe nói. Nhìn thấy Hoa Tiểu Điệp hung dữ như vậy mà Trần Nhất Đao thì ngây ngốc ra đấy, Đỗ Cốc Lan cũng không nhẫn tâm để Trần Nhất Đao xin lỗi nữa, cảm thấy giống như mình đang ức hϊếp người khác vậy.
- Tiểu Điệp, tớ thấy thôi đi vậy!
- Xl, chẳng nhẽ em với anh không có một chân hay sao?
Vẻ mặt của Trần Nhất Đao vô cùng nghiêm túc nhìn Đỗ Cốc Lan hỏi.
Trước mặt bạn bè mình còn dám trêu mình, cái này khiến cho Đỗ Cốc Lan rất là tức giận. Đỗ Cốc Lan cắn răng ken két nói:
- Bố tớ nói không sai, cái loại phế vật như cậu là trời sinh rồi, không có cách gì có thể thay đổi. Người như cậu trong tương lai sẽ là rác rưởi cho xã hội, là sâu mọt của nước nhà. Tớ là lớp trưởng của cậu, có bản lĩnh cậu đừng có ở lớp chúng tớ nữa, không thì cậu từ từ mà chịu hành hạ đi.
Thấy Trần Nhất Đao đang nhìn nàng, Đỗ Cốc Lan rất đắc ý, dám trêu mình à, không uy hϊếp cậu một tý, còn không ngoan ngoãn mà xin lỗi mình.
Rất nhanh Đỗ Cốc Lan phát hiện không đúng, ánh mắt của Trần Nhất Đao nói cho nàng biết nó đang muốn gϊếŧ người, người muốn gϊếŧ là mình. Đỗ Cốc Lan trước giờ chưa nhìn qua ánh mắt như vậy, ánh mắt đó đem theo sát ý dày đậm.
- Cậu...cậu muốn làm gì?
- Sau này đừng để anh nghe thấy em gọi anh là đầu gỗ, anh sẽ không khách sáo với em đâu, next, đừng làm phiền anh ăn cơm.
Trần Nhất Đao rất tức giận, bị một cô bé vừa châm chọc vừa cười nhạo, khiến một giáo phụ hắc đạo như nó không thể nhịn được nữa.
Trần Nhất Đao trong chớp mắt trở thành hung như vậy, khiến cho Đỗ Cốc Lan vừa không thoải mái vừa sợ hãi, từ nhỏ đến lớn chưa ai khiến cho nàng phải ấm ức như hôm nay, nàng nghẹn cả cổ nói không ra lời, càng nghĩ càng thấy ấm ức, mắt đỏ đỏ mũi cay cay nước mắt suýt nữa thì tuôn trào ra.
- Đầu gỗ, sao cậu đối với lớp trưởng như vậy, cậu xem kìa lớp trưởng sắp khóc rồi đó, còn không xin lỗi nhanh lên.
Hoa Tiểu Điệp thấy Đỗ Cốc Lan sắp khóc đến nơi, tức giận nói với Trần Nhất Đao.
Trần Nhất Đao cũng chén xong cơm rồi, đứng dậy cười hi hi nói với Hoa Tiểu Điệp:
- Nếu em dịu dàng thêm một tý nữa, anh nghĩ anh sẽ yêu em đấy!
Trêu đùa, hơn nữa còn trêu đùa một cách lộ liễu như vậy.
- Cậu...cậu quá vô học!
Hoa Tiểu Điệp bị Trần Nhất Đao trêu cho tức nổ đom đóm mắt, nếu không có Đỗ Cốc Lan cản nàng lại, nàng nhất định lao vô người Trần Nhất Đao liều mạng với nó.
- Lý Huy, chúng mình đi thôi!
Trần Nhất Đao đưa hộp cơm cho Lý Huy, ý bảo Lý Huy rửa giùm hắn. Rồi sau đó nghênh ngang quay người đi.
- Tiểu Lan, vừa rồi sao cậu cản tớ lại?
- Tiểu Điệp, cậu không cảm thấy nó thực sự thay đổi hay sao? Vừa rồi lúc nó tức giận, nó nhìn tớ, tớ cảm thấy rất sợ hãi. Tớ nghĩ nếu chúng mình trêu nó quá, nó không do dự mà đánh chúng mình đấy!
Đỗ Cốc Lan giải thích, nhớ lại ánh mắt vừa rồi của Trần Nhất Đao nàng lại cảm thấy sợ.
- Nhất Đao, tau quá sùng bái thím rồi đấy, trêu lớp trưởng thì không có gì mà nói, vì em nó dịu dàng, nhưng một em đanh đá như Hoa Tiểu Điệp cũng dám ngay trước mặt em nó trêu đùa, tau....tau quá sùng bái thím rồi à nghe, không chừng tau bỏ ảnh của thím lên bàn thờ, để mỗi ngày thắp cho một nén nhang.
Lý Huy khoa trương nói đùa, anh em nhiều năm cuối cùng đã biến thành thông minh, biến thành lợi hại rồi.
- Đặt ảnh lên bàn thờ làm gì cho phiền phức ra! Như vậy đi, mỗi ngày mày gặp anh thì cứ quỳ xuống dập đầu lạy vài cái thế là được ngay ấy mà.
Trần Nhất Đao cũng nói đùa.
*****
Buổi chiều Đỗ Cốc Lan quả nhiên không có đến làm phiền Trần Nhất Đao nữa, nhưng đứa cùng bàn với nàng Hoa Tiểu Điệp thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vô Trần Nhất Đao.
- Lớp trưởng, Trần Nhất Đao đưa cho bạn tờ giấy.
Cô học sinh phía sau rón rén đưa giấy cho Đỗ Cốc Lan. "Chẳng nhẽ nó lại muốn trêu mình nữa." sau khi Đỗ Cốc Lan mở giấy ra không nhịn được phải bật cười lên.
- Đỗ Cốc Lan, em cười cái gì thế?
Thầy giáo trên bục giảng hỏi.
- Không, không có gì ạ!
- Nghiêm túc mà học đi, đừng có vớ vỉn nữa.
- Ê, Tiểu Lan, cậu cười cái gì đấy, mau nói cho tớ đi.
Hoa Tiểu Điệp là một cô bé cái shit gì cũng thấy tò mò.
- Cậu tự mình xem đi!
Đỗ Cốc Lan cười hô hô đem tờ giấy Trần Nhất Đao viết cho đưa cho Hoa Tiểu Điệp. "Lớp trưởng, đứa cùng bàn với em mắt nó hình như có vấn đề thì phải, cứ trợn hớt lên nhìn dọa người lắm. Mặc dù anh vừa cùng nó cãi nhau nhưng dù gì cũng là bạn học, anh cũng nên quan tâm nó một chút. Lớp trưởng, em là bạn tốt nhất của nó, sau khi tan học mau đem nó đi khám đi, không thì bệnh nhẹ không chữa sẽ thành bệnh nặng đấy." Hoa Tiểu Điệp xem xong tờ giấy Trần Nhất Đao viết vừa thấy tức vừa thấy buồn cười.
- Trần Nhất Đao chó chết.
Bất chi bất giác Trần Nhất Đao trong lòng của Hoa Tiểu Điệp đã được thay đổi, vốn gọi là đầu gỗ, bây giờ chuyển sang gọi bằng tên.
.
Hết chương 3
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Trọng Sinh
- Trùng Sinh Siêu Cấp Học Sinh
- Chương 3: Nếu em dịu dàng chút, anh nghĩ anh sẽ yêu em