Chương 28: Thằng Học Sanh Này Quả Là Có Tiền
.
.
Vài ngày sau Tưởng Quốc Chính phát hiện ra trường đã có sự thay đổi rất nhiều, trở nên im ắng hơn hẳn, không cò loạn xì ngầu như trước kia nữa, chỗ nào cũng có khói thuốc bay bay, những thằng cá biệt hay ra ngoài hành lang hút thuốc không còn nữa. Mấy thằng cá biệt đấy không phải đều trốn học hết rùi chứ? Tưởng Quốc Chính nghĩ trong lòng.
Tưởng Quốc Chính cố ý đi qua lớp 8A9, từ ngoài cửa sổ nhìn vô, thằng cha này thộn cả người, hắn thấy Lý Chính Hào đang ngồi làm bài tập ở trong lớp mới tài, thỉnh thoảng còn quay sang hỏi người khác là làm như nào. Lý Chính Hào có tiếng là thích bắt nạt những thằng sinh ngoan hiền, thành tích học hành thì chẳng ra gì, đến Đan Trung từ lớp 6 đến lớp 8 chưa từng nộp bài tập. Tưởng Quốc Chính còn tưởng mình mắt hoa, dụi dụi mắt rồi nhìn tiếp zô trỏng, nhưng không có gì thay đổi. Tưởng Quốc Chính thấy lạ rùi đây, không chỉ Lý Chính Hào mà cả những thằng hay cùng nó nghịch ngợm cũng đang chăm chỉ học tập.
Tưởng Quốc Chính lắc đầu không hiểu lý do tại sao, liền đi xem thử mấy thằng cá biệt ở lớp khác xem sao. Lý Gia Tuấn lớp 8, Dương Kiện Minh lớp 7... đều ở trong lớp học. Tưởng Quốc Chính giờ đây đầu toàn nghi vấn, hết giờ rồi mà không đi chơi vẫn ngồi trong lớp học là sao? Đương nhiên Tưởng Quốc Chính nghĩ tới mấy lời lúc trước Trần Nhất Đao nói với mình, chẳng nhẽ là nó ép mấy thằng cá biệt này học hay sao?
Nửa tiếng sau, Tưởng Quốc Chính gọi một thằng học sinh vô văn phòng mình, thằng này tên là Tưởng Trí Viễn là cháu của Tưởng Quốc Chính. Là người chuyên báo lại tình hình trong lớp.
- Chú tìm cháu có việc gì không?
Tưởng Trí Viễn hỏi.
- Mày có biết tại sao mấy thằng nghịch ngợm kia giờ đây lại ngoan ngoãn học hành không? Cả giờ ra chơi vẫn cặm cụi học.
Tưởng Quốc Chính hỏi thẳng luôn.
- Hả, cái này chú vẫn chưa biết à? Cháu tưởng chú phải biết lâu rồi chứ. Giờ toàn trường ai cũng biết chuyện này rồi. Cháu nghe nói là như này, bọn kia đều đi theo Trần Nhất Đao, Trần Nhất Đao bảo bọn kia học, nếu ai kiểm tra đứng thứ nhất của trường thì sẽ được thưởng 1000, thứ 2 được 500, thứ 3 100, thứ tư thì thưởng 50, nhưng phần thưởng này chỉ dành cho những người theo Trần Nhất Đao. Giờ đây những người trong trường đều hâm mộ những đứa đã theo Trần Nhất Đao, ai đấy đều muốn theo Trần Nhất Đao cả, nhưng mà Trần Nhất Đao nói nếu bọn bay có tài thực sự thì không cần bọn bay đến tìm tao mà tao sẽ đến tìm bọn bay. Cháu cũng muốn đi theo Trần Nhất Đao, nhưng nó bây giờ không cần thêm đàn em nữa. Nếu cháu đi theo nó, rồi kiểm tra được thứ nhất, oh shit... thế là cháu có ngay 1000 tiền tiêu vặt.
Tưởng Trí Viễn báo cáo xong tình hình, con mơ tưởng nữa.
- Thứ nhất 1000, thứ 2 500, thứ 3 100, thứ tư 50, ở trường có lớp 6, 7, 8. Vậy là mỗi khối đều có phần thưởng như vậy, 1 lần kiểm tra mất ngay gần 6000 nhân dân tệ. Fuck... đúng là người có tiền có khác, dùng tiền để quản học sinh. Nhưng nó dùng nhiều tiền thế đi quản bọn kia làm cái gì nhỉ? Tóm lại là nó có mục đích gì?
Tưởng Quốc Chính vừa kinh ngạc vừa nghi vấn đầy mình, nghĩ không ra thì đéo nghĩ làm gì cho đau đầu ra, bọn học sinh không nghịch nữa là ok.
Học sinh trong trường đều đang bận rộn học, Trần Nhất Đao còn bận hơn nhiều, Trần Nhất Đao đã mấy ngày không lên lớp rồi, cứ lúi húi trong phòng trong của mình. Nửa tháng trước Trần Nhất Đao đã bắt đầu chế linh kiện đồng hồ tăng cường, vào thứ 2 thì cũng chế ra 1 số linh kiện. Bây giờ Trần Nhất Đao đã làm trong 200 cái đồng hồ tăng cường, tin chắc tuần sau sẽ làm xong 300 cái, đến lúc đấy Trần Nhất Đao sẽ làm cho đám đàn em của mình thay da đổi thịt.
Thứ 5 Trần Nhất Đao về quê chuyến, muốn xem rau Hà Tình trồng như nào rồi. Cái khiến Trần Nhất Đao không thể ngờ tới là, nhà của Trần Nhất Đao bị trộm, cũng may chỉ mất 1 vạn nhân dân để ở tủ, những thứ khác thì không bị mất, nhưng nhà bị lục lung tung hết cả lên. Lúc Trần Nhất Đao về thì cũng có mấy người bạn của Hà Tình ở đấy, mấy người này được Hà Tình mời tới làm công cho mình, tiền lương tháng là 1000, lương cao như vậy mấy bà kia vui mừng đến mức tối ngủ không ngậm miệng lại được, khi nghe nhà của Hà Tình bị ăn trộm, nên ai cũng đến xem và quan tâm.
Mấy mụ kia tức giận nói:
- Chắc chắn mấy thằng cờ bạc trộm, ở làng mình mấy nhà bị trộm rồi...
- Mấy thằng bỏ mẹ kia, suốt ngày chỉ biết cờ bạc, hết tiền lại đi trộm cắp...
Những người ở làng Hạ thích cờ bạc Trần Nhất Đao đều biết, ví dụ nhà Lý Long cũng nhờ cờ bạc mà phất lên, nhưng trong làng nhiều nhà bị trộm là lần đầu nghe. Trần Nhất Đao từ miệng mấy bà kia biết được huyện Đan đang nổi lên cái trò cờ bạc, trong đó làng Hạ là nổi nhất, chú của Lý Long là xã hội đen ở huyện Đan này, đã mở mấy cái hộp đêm, nên quen biết khá nhiều ông chủ có tiền. Nên đột nhiên nổi hứng muốn mở một sòng bạc, và liên hệ với những ông chủ có tiền đến ủng hộ sòng bạc của mình. Người trong làng thấy những người khác thắng được nhiều tiền quá nên cũng lấy tiền trong nhà đi liều 1 phen, những người thắng thì có nhà lầu xe hơi, những người thua thì đi trộm cắp...
Trần Nhất Đao hỏi Hà Tình đã thuê bao nhiêu đất, rau đã trồng chưa. Hà Tình bảo đã thuê 20 mẫu ruộng ở làng, rau đã trồng, ruộng thì theo lời Trần Nhất Đao đã dặn 1 mẫu 500.
Cùng mấy người chém gió lúc, Trần Nhất Đao lại đi. Trần Nhất Đao đến sòng bạc do chú của Lý Long mở, Trần Nhất Đao vừa vô đã bị khói thuốc bên trong làm cho suýt ngạt thở, bên trong loạn sì ngầu lên, tý là lại có tiếng hoan hô sung sướиɠ hoặc tiếng than thở.
Trần Nhất Đao tốn bao nhiêu sức mới rúc được vào, bên trong bày 1 cái bàn tròn to tướng, trên bàn đặt kín xèng xanh đỏ tím vàng, ít ra cũng phải vài vạn, bọn này đang chơi 3 cây, 3 cây là kiểu chơi đơn giản nhất, 3 lá bài cộng lại ai điểm cao nhất là thắng. Làm cái là một trung niên, trên người trung niên này toát ra khí khái Trần Nhất Đao biết ngay không phải kẻ tầm thường. Trần Nhất Đao nghi ngờ đây là chú của Lý Long.
Trần Nhất Đao đoán không nhầm tẹo nào, người đang làm cái là chú của Lý Long Lý Tử Dương, Lý Tử Dương mấy ngày gần đây đang sướиɠ lòi ra, vì sòng bạc này hắn cùng với 1 ông chủ kết hợp mở ra, chỉ mấy ngày thôi đã kiếm được khoảng 700 vạn, làm cho Lý Tử Dương nằm mở cũng toét miệng ra cười.
Người đặt ít nhất trên 50, Trần Nhất Đao thấy Lý Tử Dương xong ván, quyết định ra tay, đem 1000 trên người đặt lên bàn, kết quả Trần Nhất Đao thắng, 1000 trở thành 2000, Trần Nhất Đao không giống mấy bọn kia kêu gào lên, mà mỉn cười, mỉm cười đó giống như sớm đã biết mình sẽ thắng.
.
Hết chương 28