Chương 25: Chiêu binh mãi mã

Trùng Sanh Siêu Cấp Học Sanh

Chương 25: Chiêu Binh Mãi Mã

.

.

Lúc Lâm Hổ Hùng nhận được thư khiêu chiến, tức giận giã 1 cái ầm xuống mặt bàn, mấy người cạnh nó giật mình thót cả tim lên, bụng nghĩ có chuyện gì mà làm cho Lâm Hổ Hùng tức giận như thế?

- Bọn nó quá là ăn hϊếp người rồi đấy, 1 mình Trần Nhất Đao thì không là gì, vì mình đã động đến nó, nhưng Đào Triệu Huy nó cũng xía vô làm l*и gì? Mình có động chạm gì đến nó đâu...

Lâm Hổ Hùng tức giận nói, tuy tức giận nhưng cũng rất lo lắng, đối với Trần Nhất Đao nó vẫn nhớ rõ lắm, đêm đó một mình nó chống lại hơn 200 người mà không chịu thua thiệt, còn đánh ngã mấy chục người, giờ còn hơn 20 thằng vẫn còn nằm viện. Mình cũng nằm viện mất nửa tháng giời, hôm qua mới xuất viện, hôm nay Trần Nhất Đao đã hạ chiến thư, đây không phải dồn mình đến chỗ chết hay sao?

Hôm đó hơn 200 người mà không làm gì được nó, bây giờ ở trường lấy đâu ra nhiều người cùng liều mạng với nó, 1 mình thằng Trần Nhất Đao Lâm Hổ Hùng đã đủ phiền rồi, giờ chui ra thêm Đào Triệu Huy con của thị trưởng. Đó là con thị trưởng đó à nghe, đánh nó không vô trại tạm giam mới lạ.

- Đại ca, sao thế?

Một thằng em bên cạnh Lâm Hổ Hùng cẩn thận hỏi.

- Mày thấy thế nào?

Lâm Hổ Hùng đưa bức thư cho thằng kia xem.

Thằng kia xem xong, woa, thế này xong rồi, chiến thư của Trần Nhất Đao. Trần Nhất Đao ở Đan Trung giờ đang rất nổi, trước rất nhiều người không biết Trần Nhất Đao, nhưng từ khi chuyện 1 mình Trần Nhất Đao cùng hơn 200 người đánh nhau được truyền đến Đan Trung, liền trở thành nhân vật huyền thoại, hôm nay Trần Nhất Đao còn lái xe hơi đi học chứng tỏ không thằng đấy không phải dạng vừa đâu.

- Đại ca, làm thế nào bây giờ? Thế lực của thằng đấy bây giờ khủng lắm, nghe nói Đào Triệu Huy là anh em tốt của nó, mà nó hôm nay còn đi cả xe hơi đến trường, nó bây giờ có tiền có thế, chúng mình chắc chắn không phải đối thủ của nó.

Thằng em kia rõ ràng muốn Lâm Hổ Hùng bỏ cuộc không cùng Trần Nhất Đao liều mạng nữa, nguyên nhân đơn giản thôi, nếu Lâm Hổ Hùng đi đánh bọn đàn em như nó cũng phải đi theo đánh.

- Đi thì chắc chắn phải đi rồi, nhưng không phải đi đánh mà là đì đàm phán.

Lâm Hổ Hùng cũng biết thân biết phận, biết mình không phải đối thủ của Trần Nhất Đao, đành phải thông qua đàm phán xem có thể giải quyết vấn đề hay không.

Tiếng chuông báo hiệu hết tiết vang lên, Trần Nhất Đao dẫn theo đám người lượn khắp, trên miệng ngậm điếu thuốc, đám đàn em theo sau cũng ngậm 1 điếu thuốc. Đào Triệu Huy cũng có trong đám đấy, nhiệm vụ của nó là giới thiệu những thằng có tiếng cho Trần Nhất Đao biết. Trần Nhất Đao cứ quen được ai, Lý Vĩ Minh và Lý Vĩ Bình liền dâng điếu thuốc lên cho bọn kia.

- Bọn mày xem, kia không phải Trần Nhất Đao hay sao? Sao nhiều người theo sau đít nó thế kia... ?

- Tao nghe nói Đào Triệu Huy bây giờ theo Trần Nhất Đao lặn lội rồi, Trần Nhất Đao đang chiêu binh mãi mã túi bụi cả lên kia kìa, thấy người có thế lực liền đưa cho 1 điếu thuốc, là điếu trung hoa đó à nghe. Hiệu trưởng cũng làm gì có tiền hút loại thuốc đấy chứ.

- Hôm nay bọn mày nhìn thấy không, Trần Nhất Đao mua hẳn 1 con xe hơi đến trường, chúng mày đến nhà xe mà xem, con xe đấy xịn lắm đấy, cả nhà xe được mỗi chiếc xe của Trần Nhất Đao là xe hơi, tao thấy bảo nhà nó còn có 1 con X nữa,...

Những lời liên quan đến Trần Nhất Đao đã được truyền đi mọi ngóc ngách.

Cách của Trần Nhất Đao rất hiệu nghiệm, trước là Đào Triệu Huy giới thiệu, sau đó anh em nhà Lý Vĩ Minh đưa điếu thuốc, mình lại cùng người ta xưng anh em. Chiêu này của Trần Nhất Đao chỉ 1 buổi chiều đã lôi kéo được hơn chục thằng có tiếng ở trường, Trần Nhất Đao tặng cho mỗi thằng đấy 1 gói trung hoa, còn nói tối sẽ mời mọi người đến quán để nhậu một bữa, cả Đào Triệu Huy cũng theo Trần Nhất Đao, bọn vô danh tiểu tốt kia không cần phải nghĩ cũng theo ngay. Có chỗ dựa tốt ở Đan Trung đi học sẽ không phải sợ bố con thằng nào.

Trần Nhất Đao làm lớn chuyện như thế, Lâm Hổ Hùng đương nhiên phải biết rồi, vốn muốn cùng Trần Nhất Đao đàm phán, nhưng giờ người có tiếng ở trường gần như theo Trần Nhất Đao, mặc dù mấy chục thằng nhưng đều là đại ca cả, mỗi thằng lại có đàn em nữa. "chẳng nhẽ phải đi xin nó tha cho." Lâm Hổ Hùng lo lắng nghĩ thầm trong bụng.

Trần Nhất Đao dẫn theo 1 đám người, trên đầu đám người này đều có khói bay lên nghi ngút, vì miệng gã nào cũng ngậm 1 điếu thuốc, hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài cổng trường.

- Woa, Trần Nhất Đao đẹp trai quá, oai phong quá, nếu mình là bạn trai của anh ấy thì hay quá.

Một em học sinh vừa mua xong đồ ăn vặt, nhìn thấy Trần Nhất Đao oai phong như thế mắt nhìn đắm đuối nói.

- Đừng mơ nữa đi con, tao nghe nói nó có bạn gái rồi, là Hoa Tiểu Điệp của lớp nó đó.

Một em nữa bên cạnh em kia đả kích nói, tuy nói thế nhưng mình cũng nhìn Trần Nhất Đao đến nỗi không chớp mắt. Trần Nhất Đao bây giờ có tiền có quyền, không cần phải nói đây là lựa chọn đầu tiên của người con gái.

Đám người của Trần Nhất Đao không phải dạng vừa đâu, những thằng đầu gấu trong trường dường như ở tất đây, tổng hơn 300 người.

- Chủ quán, đồ bọn này nó lấy đều tính tất vô cháu!

Trần Nhất Đao vung tay cái, Lý Huy đem cái cặp của Trần Nhất Đao đặt lên trước mặt chủ cửa hàng, mở cặp ra, bên trong đều là nhưng trệp giấy màu đỏ, có hơn 10 vạn. Chủ cửa hàng và đứa mới nhận vào làm đều hít vào 1 hơi lạnh.

- Ôi cái ȶᏂασ, sao lắm tiền thế này.

- Hô hô hô... được được được, mấy đứa thích gì cứ lấy.

Chủ cửa hàng mặt vui cười nói với Trần Nhất Đao và đám đàn em của Trần Nhất Đao, nụ cười chó má đấy chính là muốn nói hãy lấy nhiều nhiều vào, đằng nào cũng có người trả tiền giùm.

Trần Nhất Đao xoay người lại nói với đám đàn em mới thu được:

- Sau này tụi bay là anh em của Trần Nhất Đao tao, tao sẽ không bạc đãi chúng bay đâu, đồ trong này tụi bay cứ thoải con gà mái mà lấy, tiền tao trả, nhưng tao nhắc trước à nghe, không nên ăn lo quá vì tối nay chúng ta còn đến quán nhậu nữa.

- Ồ dê... đúng là đại ca có khác, khí phách như này thật sảng khoái.

Cả đám đàn em tâng bốc Trần Nhất Đao, sau đó điên cuồng lục đồ ăn trong cửa hàng.

Do không phải trả tiền nên bọn nó đã cho bay 4 quán, những thứ ngon trong quán có thể nói là không còn nữa. Quét sạch 4 quán mà tiêu của Trần Nhất Đao chưa tới 1 vạn, đem theo 10 vạn nhưng tiêu không hết 1 vạn, khiến cho Trần Nhất Đao phải than thở rằng đồ ở thời đại này rẻ vãi cả ra.

Đào Triệu Huy bây giờ càng ngày càng phục Trần Nhất Đao rồi, tiêu tiền như rác, tiêu hết 1 vạn mà không chớp mắt lấy 1 cái.

.

Hết chương 25