Trùng Sinh Siêu Cấp Học Sinh
Chương 15: Kiểm Tra Được 100 Điểm
.
.
Trần Nhất Đao thử một miếng mỉm cười nói:
- Ừ, thật không ngờ à nghe, lớp trưởng của chúng ta không chỉ học giỏi mà tài nghệ nấu bếp cũng giỏi luôn. Sau này ai lấy em nó sẽ là người hạnh phúc nhất trên thế giới.
Đỗ Cốc Lan bị Trần Nhất Đao khen như thế, mặt hơi đỏ lên, có tý xấu hổ, nhìn thật đáng yêu. Phải biết là đây là lần đầu tiên Trần Nhất Đao khen em nó, nếu là trước kia Trần Nhất Đao khen nàng chắc sẽ không có cảm giác gì, nhưng bây giờ lại khác, Trần Nhất Đao biến thành bạch mã hoàng tử rồi.
- Không tốt đến mức như anh nói chứ?
Hoa Tiểu Điệp thấy Trần Nhất Đao khen Đỗ Cốc Lan như vậy, chu cái mỏ lên, bụng bảo dạ biết thế không dẫn nó đến đây.
- Nhất Đao, anh thử cái này đi.
Hoa Tiểu Điệp lại gắp một miếng thịt cá cho Trần Nhất Đao. Vừa rồi ăn miếng thịt gà ngon tuyệt như thế, vậy nên không nghĩ nhiều liền chén tiếp miếng cá.
- Fuck...
Vừa vào miệng Trần Nhất Đao nhanh chóng nhổ toẹt ra, mặt nhăn nhó nói:
- Đây là cái shit gì thế? Khó ăn vãi cả ra!
Đỗ Cốc Lan thấy Trần Nhất Đao nhăn nhó như đít vó tép như vậy, lấy tay bịt miệng cười hô hô lên. Nhưng Hoa Tiểu Điệp thì mặt xị ra như cái bị.
- Nhất...Nhất Đao, em...em không phải cố ý.
- Chắc là do em nấu rồi! Khó ăn vãi ra, chắc chắn em làm vỡ mật cá ra rồi.
Trần Nhất Đao không hề để lại chút mặt mũi cho Hoa Tiểu Điệp, cũng may sự chịu đựng của Trần Nhất Đao tốt, không thì sớm đã đem thức ăn trong bụng nôn hết ra rồi.
- Thôi được rồi! Anh đừng nói Hoa Tiểu Điệp nữa, cậu ấy là lần đầu nấu nướng đó, nếu không phải vì anh cậu ấy cũng không xuống bếp đâu nhe!
Đỗ Cốc Lan đứng ra nói giúp Hoa Tiểu Điệp.
- Cái đó...Tiểu Điệp, anh trách lầm em rồi, so ri nha! Thật ra ai lần đầu tiên nấu nướng cũng thế thôi, nấu nhiều rồi nó sẽ ngon thôi.
Trần Nhất Đao thấy nước mắt của Hoa Tiểu Điệp sắp rớt xuống, liền an ủi nói.
- Ừ, em biết rồi, sau này em sẽ học nấu nướng, đến lúc đó em lại nấu tiếp cho anh ăn nhe.
Hoa Tiểu Điệp mắt đỏ au au nhìn Trần Nhất Đao nói, nếu Trần Nhất Đao nói chữ không ăn, nước mắt của nàng sẽ rớt xuống ngay.
- Được thôi!
Trần Nhất Đao mỉm cười nói.
Lý Huy thấy 3 người họ coi mình như không khí, không nhịn được nữa nói:
- Ây, tao hỏi mấy đứa có phải là bạn bè không thế, coi tao thành không khí thì thôi đi, lại còn trước mặt tao nói chuyện yêu đương, chẳng nhẽ mấy đứa không nghĩ đến cảm nhận của tao hay sao? Tao bây giờ vẫn là FA đó à nghe! Mấy đứa như thế sẽ khiên tao càng cô đơn càng đau buồn.
Trần Nhất Đao gắp một miếng thịt mỡ to tướng bỏ vào bát cho Lý Huy, cười chửi:
- Mày chén đi! Nói nhiều quá.
Nhà có người đẹp thì lại khác ngay, ăn cơm thì có người nấu sẵn, ăn xong lại không cần rửa bát đũa. Trần Nhất Đao thấy Đỗ Cốc Lan vừa giúp mình nấu cơm, rửa bát, lại còn giặt quần áo nữa, như vậy làm trong đầu Trần Nhất Đao có ý nghĩ muốn thu em nó làm vợ.
Đỗ Cốc Lan và Hoa Tiểu Điệp ở nhà Trần Nhất Đao chơi đến 21h mới đi về, còn thằng cha Lý Huy thì bị Trần Nhất Đao đuổi về. Thằng này nghịch máy tính phê quá, bảo muốn chơi thâu đêm. Vì muốn Lý Huy chăm chỉ học hành, Trần Nhất Đao đã nhận lời với nó một điều chỉ cần nó kiểm tra được trên 80 điểm, sẽ mua cho nó một dàn máy tính.
*****
Thứ 5, tiết toán, tất cả học sinh lớp 6A đều rất nóng lòng, vì hôm nay sẽ trả bài kiểm tra.
- Hôm nay có một chuyện vui muốn nói cho các em, các em có biết kiểm tra đợt này ai là điểm cao nhất không?
Trịnh Kỳ hỏi.
Học sinh trong lớp cùng gào lên:
- Đỗ Cốc Lan.
Thành tích của Đỗ Cốc Lan trên lớp là tốt nhất, mà mỗi lần kiểm tra nàng đều đứng thứ nhất, vậy nên tất cả học sinh trên lớp đều bảo nàng.
- Nhầm rồi, các em đoán nhầm hết rồi, lần này đứng thứ nhất không phải là Đỗ Cốc Lan, mà là đứa học dốt nhất lớp ta Trần Nhất Đao, bạn ấy được 100 điểm.
Trịnh Kỳ xúc động nói. Lần này Trần Nhất Đao làm cho nàng rất kinh ngạc, dốt nhất biến thành giỏi nhất, giống như đất đột nhiên biến thành trời vậy, khiến cho người ta nhất thời không chấp nhận được.
- Hả... cô không nói đùa đấy chứ! Chuẩn luôn, mặc dù Trần Nhất Đao biến thành đẹp zai, chẳng nhẽ thành tích học tập cũng giỏi nốt...
Học sinh trên lớp bàn tán xôn xao cả lên.
Đỗ Cốc Lan có chút mất mát, đứng thứ nhất lâu ngày như vậy, đột nhiên không còn nữa làm nàng có tý khó chấp nhận được. Nhưng xếp thứ nhất bị Trần Nhất Đao cướp đi rồi, trong lòng cũng không khó chịu lắm, Trần Nhất Đao cả tiểu thuyết còn viết được huống chi mấy bài toán đơn giản này.
- Tớ nói rồi, người tớ nhìn trúng chắc chắn không phải phế vật, mà là thiên tài.
Hoa Tiểu Điệp vui sướиɠ nói.
- Trần Nhất Đao 100 điểm, Đỗ Cốc Lan 90 điểm, Tiểu Điệp 85 điểm..., Lý Huy 40 điểm.
Lý Huy bây giờ không có Trần Nhất Đao đội sổ giùm thì mình thành người đội sổ.
- Lý Huy, tao nghĩ kiếp trước anh mình chắc là anh em cùng chung hoạn nạn, mày xem lần này anh em mình đều đứng thứ nhất cả.
Trần Nhất Đao trêu Lý Huy.
- Cút cút ngay, tao không còn mặt mũi gặp người nữa rồi, tao bảo này, mày như thế là không được à he, đội sổ trước kia toàn là mày, sao mày nhường cho tao làm gì?
Lý Huy mặt nhăn nhó nói. Những người trên lớp đều nói hai đứa nó là anh em cùng hoạn nạn, cùng nhau chơi đến lớn, lại ngồi cùng nhau, kiểm tra đều đứng thứ nhất.
- Các em trật tự, Trần Nhất Đao.
Trịnh Kỳ gọi.
- Có em!
Trần Nhất Đao đứng dậy.
- Em hôm nay được 100 điểm, nhưng đừng quá kiêu, cần cố gắng học để duy trì hen.
- Vâng.
Trịnh Kỳ bây giờ càng nhìn Trần Nhất Đao càng thấy thích, lòng lại nghĩ sao thành tích trước kia của nó lại kém thế nhỉ. Bây giờ thành tích lại tốt như vậy, chẳng nhẽ trước giờ nó toàn giấu mình.
- Đắc ý ȶᏂασ gì, chắc chắn là quay bài, đợi chiều về tao cho mày biết tay.
Triệu Hạo Văn mặt xì ra nói, sau khi nó bị Trần Nhất Đao đánh xong, nó rất muốn kiếm lại mặt mũi, vậy nên nó nghĩ ra một cách, chính là đợi lúc về nó lừa Trần Nhất Đao đến một nơi không người, sau đó sẽ để người của mình quần ẩu Trần Nhất Đao.
Chiều đi học về, Trần Nhất Đao và Lý Huy sung sướиɠ đi ra cổng trường, đột nhiên có một thằng học sinh lạ mặt chạy đến:
- Trần Nhất Đao, Hoa Tiểu Điệp bị bắt ra sau núi rồi, nhanh còn kịp.
Trần Nhất Đao nghe thấy, liền tung cặp cho Lý Huy rồi chạy ra sau núi, tốc độ nhanh như gió.
- Woay, Nhất Đao, mày đợi tao nữa.
Lý Huy đuổi theo sau đít.
Khi Trần Nhất Đao chạy đến sau núi, thấy Triệu Hạo Văn cùng với chục thằng choai choai đứng đó.
- Hoa Tiểu Điệp đâu? Bọn mày làm gì nó rồi?
Trần Nhất Đao tức giận quát tướng lên. Nếu Hoa Tiểu Điệp xảy ra chuyện gì, Trần Nhất Đao sẽ không bỏ qua cho bọn Triệu Hạo Văn.
- Hí cạc cạc cạc... Hoa Tiểu Điệp l*и gì chứ, thằng ngu vẫn là thằng ngu mà thôi, lừa cái đến ngay. Mày không biết suy nghĩ xem anh của Hoa Tiểu Điệp làm cái gì à, bọn tao dám bắt nó hay sao?
Triệu Hạo Văn cạc cạc cười lớn nói.
Trần Nhất Đao bây giờ thì đã hiểu rõ rồi, thì ra bọn chúng muốn trả thù mình đây mà.
- Mày muốn như nào ku?
Trần Nhất Đao lạnh lùng nói. Trần Nhất Đao bây giờ không còn sợ bọn choai choai đấy nữa, đã dùng áo tăng cường luyện mấy ngày qua, cơ thể của Trần Nhất Đao sớm đã không còn yếu xìu như trước.
.
Hết chương 15