Chương 12: Anh đây chính là nhiều tiền

Trùng Sinh Siêu Cấp Học Sinh

Chương 12: Anh Đây Chính Là Nhiều Tiền

.

.

Có một căn phòng thuộc về mình thì khác ngay, làm gì cũng không phải lén lén lút lút. Sau khi Hà Tình đi Trần Nhất Đao cũng không nghĩ đến việc tại sao mình không có người thân, liền đi xe máy đi, mua một đống đồ điện tử với nhưng cái lọ liếc kỳ quái về.

Buổi tối lúc 9h, Trần Nhất Đao cầm trên tay một cái áo 3 lỗ màu đen, sung sướиɠ ha ha cười lớn:

- Cuối cùng đã làm xong, có chiếc áo tăng cường này mình có thể thoát xác khỏi cơ thể yếu ớt này rồi, đến lúc đó ai còn dám trêu bố mày đây, bố mày bóp chết ngay.

Áo tăng cường thật ra không phải gọi là áo tăng cường, tên thật của nó là đồng hồ tăng cường, hình dạng gốc của nó giống một cái đồng hồ đeo tay, nhưng ở thời đại này thì moi đâu ra cái linh kiện như thế, nếu có đủ linh kiện mà tự mình làm, làm xong nó cũng rất lớn, vậy nên Trần Nhất Đao thay đổi nó thành áo ba lỗ, như vậy có thể mặc lên người, mọi lúc mọi nơi đều có thể thay đổi cơ thể của mình.

Trần Nhất Đao mặc áo tăng cường ở trong phòng làm một cái push ups, push ups là cái để tập luyện toàn diện nhất, nó chủ yếu luyện các chỗ như: bắp tay sau, cơ bụng, cơ lưng, cơ ngực. Tập nhiều với push ups có thể phát triển phần vai, cánh tay, bụng dưới, cơ thịt phần ngực, ..vân...vân...và...vân...vân.... Vậy nên Trần Nhất Đao dùng push ups thử cái áo tăng cường mới làm này xem có dùng được không.

Sau một hồi luyện tập, Trần Nhất Đao cảm nhận được có một luồng khí nóng không ngừng chạy khắp người. (Các bạn đừng nhầm đó là chân khí à nghe, đó là dòng điện từ áo tăng cường tạo ra.).

- He he..., không ngờ ở thời đại nguyên thủy này cũng không gây khó được tao, chỉ cần mình ngày nào cũng tập luyện, theo tốc độ như này, trong một tháng chắc chắn sẽ có thực lực của chiến sĩ cấp 2.

Trần Nhất Đao cảm thấy cơ thể mình không ngừng mạnh lên, đắc ý nói.

Luyện một tiếng đồng hồ với push ups, Trần Nhất Đao cuối cùng cũng mệt bở hơi tai ra, nếu không có áo tăng cường, với thể lực của nó bây giờ luyện được 50 cái là tạ ơn trời đất rồi, đừng nói là tập một tiếng đồng hồ. Trần Nhất Đao rất khó khăn mới bò được dậy, đi tắm qua loa rồi lên giường nằm ngủ.

Trong một cái biệt thự sang trọng ở trên một hòn đảo, ngôi biệt thự đó hoa lệ không kém gì hoàng cung, trong biệt thự có một phòng hội nghị to lớn, trong phòng hội nghị có hơn nghìn người đang ngồi. Ngàn người này tụ tập lại với nhau toát ra khí thế khiến cho người bình thường cả thở mạnh cũng không dám, người phục vụ phải nín thở để đi rót nước cho bọn chúng, sau khi rót xong nước liền vội vàng rời khỏi phòng hội nghị. Bọn chúng không dám ở lại lâu, vì người trong này đều là những nhân vật uy trấn một phương của hắc đạo.

- Giáo phụ, không biết lần này triệu tập chúng tôi lại có việc gì quan trọng không?

Một thằng đầu trọc trên mặt có một vết sẹo nhìn giống như bọ cạp, rất khách khí hỏi một người trẻ tuổi ngồi ở vị trí đầu tiên. Thằng đầu trọc này không phải dạng vừa đâu, nó là ông chùm của tam giác vàng, có biệt hiệu là mặt sẹo, nó nói ra một lời không ai là không nghe. Nhưng hôm nay ở đây, nó lại không dám ho hoe với người trẻ tuổi ngồi ở vị trí đầu. Vì người trẻ tuổi kia là hắc đạo giáo phụ, mặc dù nó là thanh niên, nhưng thực lực của nó trên thế giới này không ai dám coi không có sự tồn tại của nó.

- Hôm nay tao đại biểu cho nước Khựa mời mọi người tới, gần đây mọi người ở Khựa có vẻ không được an phận cho lắm, làm cho Khựa rất náo loạn. Hôm qua lãnh đạo nước tìm tao, để tao ra mặt chào hỏi các vị tiếng, nhà nước chuẩn bị 1 tuần sau dọn dẹp hắc đạo, nếu mọi người không nghe lời khuyên, nhà nước không diệt được mấy người thế thì tao sẽ ra tay. Đặc biệt là thằng mặt sẹo, mày kiếm nhiều tiền thế để mua quan tài à? Mày đem thuốc phiện bán hết ra ngoài đi, cái này tao không quản, nhưng mày đem lượng lớn thuốc phiện đưa vào Khựa, tao hỏi mày, có phải mày chán sống rồi không?

Tà Long tức giận nói, sát khí trên người nó bay ra túa rua, khiến cho các đại ca hắc đạo thở cũng không dám thở mạnh.

Mặt sẹo thấy Tà Long đúng là tức giận thật rồi, vội vàng rời khỏi chỗ ngồi, uỵch cái quỳ xuống đất, mặt đầy run sợ nói với Tà Long:

- Giáo phụ, thằng em này biết sai rồi, xin anh bỏ qua cho em một lần nha, em đảm bảo sau này một tý thuốc phiện cũng không đem vô nước Khựa nữa.

- Bệnh viện thì vẫn cần, ngồi xuống đi! Mong rằng mày sau này biết cái gì nên làm cái gì không nên làm.

Tà Long khí thế hừng hực nói.

- Cảm ơn, cảm ơn giáo phụ đã tha thứ, thằng em này nhất định sẽ nhớ kỹ lời dạy của giáo phụ.

Mặt sẹo cúi người hướng Tà Long, nói ra lời từ đáy lòng.

- Lý Quân.

Tà Long gọi.

- Có ngay, giáo phụ có việc gì không ạ?

Một người trung niên nho nhã đứng dậy, đừng để vẻ bề ngoài của thằng này lừa, nhìn thì rất có học nhưng lại không có việc ác gì nó không làm ra. Là một thằng mới nổi trong hắc đạo, nó là lần đầu tiên tham gia hội nghị này.

- Mày đúng là không có việc ác gì là không làm à he, hại không ít người nhà mất cửa tan đó à nghe, cốt nhục chia ly. Bây giờ thế này nhá, nếu có người đem con cái của mày dụ dỗ đi, đem vợ mày cho đi làm cave, mày cảm thấy như nào?

- Cút cút ngay, bọn tao là hắc đạo, không làm những việc này thì còn gọi gì hắc đạo nữa.

Lý Quân rõ ràng không vừa ý với lời của Trần Nhất Đao.

- Mày chỉ là thằng hỗn hỗn bại hoại mà thôi, không được coi là hắc đạo, hắc đạo có quy tắc sinh tồn của hắc đạo, mà mày một chút cũng đéo hiểu. Lúc tan họp tao sẽ bảo người đưa mày về, mày đem tất cả những người đã bán đi dẫn họ về nhà, thả mấy em bị bắt làm cave, sau đó mày tự đến cảnh sát tự thú đi con.

Tà Long nói.

- Cút cút ngay, mày đéo xứng làm hắc đạo giáo phụ.

Lý Quân nói rồi đột nhiên xông vô Tà Long, tốc độ nhanh quá trời là nhanh, bọn mặt sẹo muốn chặn lại nhưng không kịp.

Tà Long thấy Lý Quân dám chơi liều mạng với mình mới tài, nó cười lạnh, nó là chiến sĩ cấp 9 cơ mà, ở Khựa nó là cao thủ số 1, toàn thế giới nó cũng thế. Chỉ là một hắc đạo đại ca vắt mũi chưa sạch dám cùng mình liều mạng, khác gì tự tìm đường chết.

Lý Quân tung một quyền nhằm vào đầu của Tà Long, Tà Long cũng không thèm né, tay trái xoẹt cái thò ra đỡ ngay cú đấm của Lý Quân, tay phải biến chưởng chặt vô cổ Lý Quân. Lý Quân cảm thấy cổ tê lên một cái rồi mắt lịm ngất đi.

- Bay đâu, lôi nó ra, trông cẩn thận.

- Phù!

Trần Nhất Đao giật mình ngồi dậy, nhìn xung quanh, rồi nhìn cái áo tăng cường để trên tủ cạnh đầu giường.

- Phù... thì ra là mơ!

Trần Nhất Đao lau mồ hôi trên trán, lảm nhảm nói một mình.

*****

Hôm sau lúc đi học, Trần Nhất Đao bị Lý Huy giữ lại:

- Nói nhanh, chiều qua rúc đi đâu? Sao mẹ mày lại đến đây? Còn nữa sao mày không cho tao chép bài?

Lý Huy một lúc hỏi mấy câu liền.

- Còn nhớ tiểu thuyết tau viết không? Tao bán mẹ nó rồi, bán được hơn chục vạn, sau này mày không có tiền tiêu, cứ đến tìm tao.

Tâm trạng của Trần Nhất Đao hôm nay rất khá.

- Có thật không đấy, tau bây giờ đang không có tiền đây, vứt đây ít coi!

Mắt Lý Huy sáng ngời lên.

Trần Nhất Đao moi ra 1 ngàn, đập vô tay Lý Huy, mặt đắc ý nói:

- Cầm đi tiêu đi, bây giờ anh mày cái khác không có, chứ tiền thì nhiều.

.

Hết chương 12