Chương 2: Tra Nam Và Tra Nữ Cắn Nhau

Thi Ninh về đến nhà, cô thấy mẹ Thi đang bận rộn trong bếp.

Hương thơm của món cháo trứng bắc thảo và thịt nạc tràn ngập trong hơi thở, cô cố nén vị cay trên chóp mũi, từ phía sau ôm lấy mẹ.

Cô nghẹn ngào một tiếng "Mẹ".

"Ninh Ninh, sao con lại về đây?"

Mẹ Thi ngạc nhiên nhìn lại.

Khi mẹ cô rời khỏi bệnh viện, Thi Ninh vẫn chưa tỉnh dậy.

Đôi mắt Thi Ninh đỏ hoe, hờn dỗi nói: "con nhớ mẹ."

Thật tốt khi được gặp lại mẹ.

Cô tự nhủ trong lòng rằng kiếp này, cô phải bảo vệ cha mẹ và ngăn chặn bi kịch của kiếp trước xảy ra.

"Tại sao con vẫn muốn khóc, có phải con đã làm sai điều gì, con sợ cha sẽ mắng con đúng không?"

Mẹ Thi đau lòng vuốt ve đầu Thi Ninh.

Cho dù cô có phạm sai lầm lớn như thế nào, mẹ cô cũng không nỡ mắng cô.

Thi Ninh gật đầu, giọng nói khẽ mũi, nói rất chân thành: "Con biết sai rồi, mẹ, mẹ có thể mắng con bao nhiêu tùy thích, không thì đánh con một trận, con hứa sẽ không chạy trốn."

Mẹ Thi trừng mắt nhìn cô: "Từ nhỏ đến lớn, có khi nào chúng ta lại nỡ đánh con? "Nhưng chuyện hôm nay, con đã đi quá xa."

"......"

Thi Ninh ngậm miệng không phản bác.

Mẹ Thi thở dài: "Chính là ta và cha con chiều hư con, hôm nay suýt chút nữa con đã biến Thiếu Thần thành trò đùa." , "Quay về, con phải xin lỗi cậu ấy, về sau con không được phép tuỳ tiện như vậy nữa."

Thi Ninh chớp chớp mắt.

Mẹ vẫn không biết Mộ Thiếu Thần sẽ ly hôn với cô?

Xem ra Mộ Thiếu Thần không nói cho bọn họ biết.

Cô khẽ gật đầu: "Được."

Mẹ Thi lại hỏi: "Con và Phó Minh Hàn có chuyện gì vậy?"

"Mẹ, con không liên quan gì đến anh ta."

Thi Ninh trả lời, Mẹ Thi nửa lời cũng không tin.

Bà trừng mắt nhìn Thi Ninh: "không liên quan con sẽ vì muốn ở bên cạnh hắn mà giả vờ mang thai sao?"

"Thật ra, con không muốn ở bên hắn ta."

Thi Ninh nói ra những câu mà cô đã suy nghĩ xong trên đường trở về: "Con chỉ không vui khi cha buộc con phải gả cho Mộ Thiếu Thần."

Nói đến đây, cô hạ mí mắt xuống, hạ thấp giọng: "Danh tiếng anh ta xấu như vậy."

Danh tiếng của Mộ Thiếu Thần ở Giang Thành quả nhiên không tốt.

"Thật sự chỉ vì như vậy sao?"

Mẹ Thi nhìn chằm chằm vào mắt con gái mình với sự thắc mắc.

Bà biết Phó Minh Hàn là mẫu người Thi Ninh yêu thích.

Ngược lại, tính tình Mộ Thiếu Thần lạnh lùng ít nói, chưa kể, căn bệnh ẩn giấu của cậu ta vẫn được mọi người ở Giang Thành biết đến.

Con gái bà không tình nguyện cũng là chuyện bình thường.



Thi Ninh nhìn thấy sự thay đổi trong biểu cảm của mẹ mình.

Cô giơ ngón tay lên và nói rất chân thành: "Thật sự, con xin thề, con và hắn nửa điểm liên quan cũng không có. "

"Thiếu Thần rất tức giận về sự việc hôm nay, nếu cậu ấy có nói con vài câu, thì con cũng đừng nói lại. Thật may mắn là lúc đó không có khách mời nào."

Vào thời điểm đó, không ai nhìn thấy máu chảy ra từ chân cô, và họ không biết chuyện cô đang giả vờ sảy thai.

Mẹ Thi mắng Thi Ninh vài lời, nhưng quan trọng hơn là bà cố gắng soi sáng cho con gái, sau đó nói về ưu điểm của Mộ Thiếu Thần..

"Có tin đồn rằng cậu ấy không được, trở về cậu ấy sẽ giải thích với con."

"Mẹ, con đói bụng."

Thi Ninh cắt ngang lời nói của mẹ Thi, đương nhiên bà biết chuyện Mộ Thiếu Thần không được là giả.

Trong ba năm cuộc sống hôn nhân ở kiếp trước, mặc dù cô hận anh, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến việc anh để cô phải làm tròn nghĩa vụ của người vợ.

Mỗi lần cô bị anh dày vò, cứ như thể cô đã bị vỡ tan rồi được gắn lại.

Thi Ninh vừa cùng mẹ ăn một bát cháo.

Đã bị bà thúc giục quay về nhà.

"Bây giờ con đã kết hôn rồi, mỗi ngày không thể chạy về nhà mẹ đẻ được, Thiếu Thần là một đứa trẻ khổ mệnh, con phải quan tâm đến cậu ấy hơn."

"Mẹ, con biết rồi."

Mẹ Thi yêu cầu tài xế đưa Thi Ninh trở lại biệt thự nơi Mộ Thiếu Thần sống, Tùng Hoà Uyển.

Thi Ninh trở lại biệt thự, nhưng không vào được.

Kiếp trước, mỗi lần Mộ Thiếu Thần nói với Thi Ninh mật khẩu của biệt thự, cô đều không muốn, còn yêu cầu cô nhập dấu vân tay và quét khuôn mặt, nhưng cô đều không tình nguyện.

Đứng một mình trong ánh hoàng hôn, nhìn nơi mình đã sống ba năm, trong lòng Thi Ninh cảm xúc lẫn lộn.

Cô bấm gọi cho Mộ Thiếu Thần ba lần, hai lần đầu tiên, tất cả đều trong trạng thái máy tắt .

Lần thứ ba, cuối cùng cũng gọi được.

Mộ Thiếu Thần không trả lời.

Thi Ninh bảo tài xế đưa cô trở lại căn hộ.

Cô thuê người vứt đồ đạc của Tôn Tiểu Tiểu ra ngoài, sau đó dọn dẹp khử trùng toàn bộ ngôi nhà.

Sau đó đổi sang đồ nội thất và thiết bị mới.

Mười giờ tối.

Thi Ninh tắm xong, mệt mỏi buồn ngủ nằm trên giường, tin nhắn điện thoại reo lên.

Là Phó Minh Hàn trả lời tin nhắn lúc chiều của cô: [Ninh Ninh, xin lỗi, có một tiền bối đến gặp anh để nói chuyện công việc, tới bây giờ anh mới thấy tin nhắn.]

Một tiếng cười lạnh giễu cợt lướt qua môi, Thi Ninh ném điện thoại sang một bên.

——

Một lúc sau, điện thoại của Phó Minh Hàn gọi đến, Thi Ninh nhấc máy, lười biếng.

"Alo".

"Ninh Ninh, em ngủ chưa?"

"Chưa."

"Bây giờ anh qua gặp em nhé?"

Kiếp trước, Thi Ninh nhập viện ba ngày, Phó Minh Hàn bận rộn giúp người đối phó với Mộ Thiếu Thần, anh ta cũng không đi thăm cô lấy một lần.

Bây giờ đã bị bắt vào đồn cảnh sát, anh ta ngược lại yếu đuối nói muốn đến gặp cô ấy.

Thi Ninh chuyển tư thế, dựa vào ghế sofa, "Tiền bối đi gặp anh tên là gì?"

"Ninh Ninh, sao em lại hỏi chuyện này? Mặc dù công việc được tiền bối giới thiệu cho anh rất tốt, nhưng anh đã từ chối anh ấy. Vì tương lai của chúng ta, anh vẫn là muốn vào phòng thí nghiệm để giúp cha chúng ta."

Ghê tởm!

Giọng nói của Thi Ninh đột nhiên trở nên lạnh lùng, "Tôi đã biết tất cả mọi thứ rồi."

Phó Minh Hàn nghe vậy tim hẫng mất một nhịp, giọng nói lắp bắp: "Biết, em biết cái gì?"

"Một người bạn của tôi nói với tôi rằng đã nhìn thấy anh và Tôn Tiểu Tiểu bị cảnh sát bắt đi trong bộ dạng quần áo xộc xệch không chỉnh tề, anh đừng nói với tôi là cô ta quyến rũ anh?"

Cuộc gọi báo cảnh sát lúc chiều, Phó Minh Hàn không biết là do Thi Ninh làm.

"Ninh Ninh, anh xin lỗi."

Phó Minh Hàn hoảng rồi: "Buổi chiều anh đi gặp cô ta, nhưng không biết trong nhà cô ta đốt hương gì...... Anh thực sự bị cô ta hãm hại, nhưng anh không có ngủ với cô ta. Người anh yêu là em, và người phụ nữ của anh chỉ có thể là em."

"Anh làm sao chứng minh những lời anh nói là thật?"

Phó Minh Hàn nghe thấy tiếng nói có pha sự buồn bã của Thi Ninh vang lên bên tai, hắn cảm thấy cô tin vào lời nói dối của hắn.

Rốt cuộc, cô ấy vẫn rất dễ bị lừa.

"Ninh Ninh, em muốn anh chứng minh như thế nào?"

Thi Ninh chậm rãi nói: "Hay là ...... Anh đăng lên vòng bạn bè và Weibo, chứng minh rằng anh đã bị cô ta câu dẫn, đem chân tướng nói cho mọi người biết."

"Ninh Ninh, như vậy có phải không được hay cho lắm?"

Phó Minh Hàn có chút lo lắng, "Đến lúc đó mọi người sẽ biết."

"Chẳng lẽ nào anh thật sự thích cô ta?"

Bị chất vấn, Phó Minh Hàn đành phải đưa ra lựa chọn, "...... Được, một lát nữa anh sẽ đăng bài trên vòng bạn bè và Weibo."



Mười phút sau,

Phó Minh Hàn gửi ảnh chụp màn hình Weibo và vòng bạn bè.

Hình ảnh cho thấy số lượng hơn 100 lượt bạn đọc trên Weibo, một số người trong vòng bạn bè cũng thích và bình luận trong vài giây.

Thi Ninh tuân thủ nguyên tắc làm người tốt làm đến cùng.

Cô đem nội dung weibo của Phó Minh Hàn gửi riêng cho "V lớn", hai fan lớn mà cô quen biết với hơn một triệu người hâm mộ..

Cô muốn khiến cho vụ bê bối của hai người họ được tất cả mọi người biết đến.

Trước khi "V lớn" kịp trả lời, chuông cửa đã reo.

Đó là Tôn Tiểu Tiểu.

Thi Ninh thuận tay gọi điện thoại đến phòng an ninh.

Nhân viên bảo vệ đến, Tôn Tiểu Tiểu bị buộc phải rời đi.

Hô to tên Thi Ninh ngoài cửa.

Thi Ninh đứng dậy đi tới mở cửa, tát vào mặt Tôn Tiểu Tiểu.

Tôn Tiểu Tiểu bị tát đến mặt nghiêng sang một bên.

Sau khi sững sờ trong hai giây, cô ta che nửa khuôn mặt và quỳ trên mặt đất.

Vừa oan ức vừa có lỗi hướng về Thi Ninh: "Ninh Ninh, tôi xin lỗi, lẽ ra tôi không nên bị cám dỗ bởi lời nói của Phó Minh Hàn mà ngủ với anh ta, nhưng tôi thật sự không muốn có lỗi với cậu, tôi chỉ là mê muội nhất thời."

"Ninh Ninh, xin hãy tha thứ cho tôi lần này vì nhờ có tôi mà cậu nhận ra tên cặn bã."

Nhân viên bảo vệ ở bên cạnh sững sờ.

Thi Ninh chắp tay trên khung cửa.

Hạ mắt xuống, nhìn chằm chằm Tôn Tiểu Tiểu đang quỳ trên mặt đất, lạnh lùng hỏi: "Những gì cô nói là thật?"

"Thật đấy, Ninh Ninh, tôi thề, mỗi lời tôi nói, đều là sự thật. Tôi chỉ muốn giúp cậu kiểm tra xem Phó Minh Hàn có thật sự yêu cậu hay không, nhưng không ngờ hắn lại thật sự ép tôi......"

Tôn Tiểu Tiểu gật đầu hết lần này đến lần khác, giải thích.

Thi Ninh mím môi, nhướng nhẹ lông mày, "Vậy cô chứng minh thế nào?"

"Tôi......"

"Phó Minh Hàn đăng bài là cô quyến rũ hắn, độ nổi tiếng cũng không thấp."

Thi Ninh nhắc nhở: "Cô cũng phải đưa ra chứng cứ để nói cho mọi người biết Phó Minh Hàn ép buộc cô."

Người tâm cơ thâm sâu như Tôn Tiểu Tiểu đương nhiên không phải kẻ ngốc.

Dù sao Phó Minh Hàn cũng đã phản bội cô ta trước, sau đó vứt bỏ.

Anh ta bất nhân, đừng trách cô bất nghĩa.

Cô nghiến răng nói: "Tôi phải chứng minh với cư dân mạng rằng Phó Minh Hàn ép buộc tôi. "Ninh Ninh, nếu tôi chứng minh tất cả những điều này, cậu sẽ tha thứ cho tôi và tiếp tục làm bạn với tôi chứ."

"Cô chứng minh trước đi."

Thi Ninh nói xong, chuẩn bị đóng cửa lại.

Tôn Tiểu Tiểu vội vàng dựa vào cửa, "Ninh Ninh, cậu cho tôi vào nhà trước được không?"

Thi Ninh liếc nhìn nhân viên bảo vệ bên cạnh.

Ném một câu: "Không."

Cửa đóng sầm lại.

——

Sáng sớm hôm sau.

Thi Ninh thức dậy, ngoại trừ vài tin nhắn chưa đọc trong điện thoại.

Ngoài ra còn có một đề xuất trên Weibo.

Cô bấm vào kiểm tra tin nhắn mà "V lớn" đã trả lời cô, mặc dù Phó Minh Hàn và Tôn Tiểu Tiểu không phải là người của công chúng, nhưng cả hai đều tốt nghiệp từ trường danh tiếng.

Ở trường, cũng không phải không ai biết đến .

Cả hai trang lớn đều sẵn sàng đăng bài.

Trong một đêm, bài đăng đã có hàng trăm nghìn lượt nhấp chuột và 60.000- 70.000 bình luận.

Từ lời nói của Phó Minh Hàn đến phản công của Tôn Tiểu Tiểu.

Ngoài nội dung cắn nhau của họ, còn có những vụ bê bối khác giữa họ.

Đó cũng là do "V lớn" đã để lộ tin tức.

Thi Ninh không biết là ai đã báo tin cho bọn họ, nhưng hẳn đó là người không nhìn nổi Phó Minh Hàn và Tôn Tiểu Tiểu nữa, và người này rất quen thuộc với hai bọn họ.

Không ngờ lại có người biết nhiều chuyện giữa Phó Minh Hàn và Tôn Tiểu Tiểu hơn cô.

Cô kiên nhẫn đọc bài đăng và xem qua phần bình luận bên dưới.

Tôn Tiểu Tiểu tự học l*иg tiếng, cô ta tìm được một người bạn học l*иg tiếng bắt chước giọng nói của Phó Minh Hàn thu một đoạn ghi âm.

Những người không chuyên và cả những người có hiểu biết cũng không thể phân rõ thật giả .

Cư dân mạng "Tôi là nam thần": [Hóa ra Phó Minh Hàn là một tên cặn bã, uổng cho trước đây tôi đã bỏ phiếu cho cậu ta làm hotboy trường.]

Hầu hết những người ăn dưa chỉ quan tâm đến việc dưa có ngọt hay không, họ không quan tâm đến việc nó đúng hay sai, sự việc có bao nhiêu xáo trộn.

"Tương lai đang chờ tôi": [Theo như tôi biết, Phó Minh Hàn mỗi ngày đều đuổi theo hoa khôi trường Thi Ninh, làm sao anh ta lại dính líu đến Tôn Tiểu Tiểu.]

"Tôi là người chuyên ăn dưa": [Tôi nói thêm, Tôn Tiểu Tiểu không có nơi nào để đi sau khi tốt nghiệp, chính Thi Ninh đã thương hại cô ấy và cho cô ấy mượn một ngôi nhà để ở miễn phí...... Chết tiệt, người nông dân và con rắn trong đời thực!]

Tòa nhà X: [Tôi nghe nói chú cảnh sát đã đưa họ đi, vậy đây là chó cắn chó hay sao?]

Tòa nhà Y: [Theo kinh nghiệm nhiều năm ăn dưa của tôi, chắc phải có sự đảo ngược ở phía sau, lấy ghế ngồi cắn hạt dưa hóng, v.v.]

......

Vụ bê bối của Phó Minh Hàn và Tôn Tiểu Tiểu đã trở nên hot rần rần trên mạng.

Phó Minh Hàn gọi cho Thi Ninh, nhưng Thi Ninh không trả lời, cô chặn cả hắn ta và Tôn Tiểu Tiểu.

[Trong khi đó]

Khách sạn ở một thành phố khác.

Nghe xong báo cáo ở đầu bên kia điện thoại, khóe miệng Mộ Thiếu Thần khẽ nhếch lên, "Theo sát anh ta là được."

Trưa ngày hôm sau, Thi Ninh nhận được một cuộc gọi từ cha của cô, hỏi cô có thấy hot search trên mạng không.

Thi Ninh nói đã nhìn thấy.

Cha Thi khó chịu hỏi: "Ninh Ninh, con không sao chứ?"

Thi Ninh trả lời là không sao.

Cha Thi nói: "Thiếu Thần gọi về nói cậu ấy đang đi công tác, ít nhất một tuần mới trở về, hay là con về nhà ở vài hôm."

Cha và mẹ cô lúc trước đã từng nghe cô nói tốt về Phó Minh Hàn.

Đặc biệt là khi cha của Thi Ninh nói gả cô cho Mộ Thiếu Thần, cô kiên quyết từ chối.

Sau đó, trong hôn lễ với Mộ Thiếu Thần lại làm ra như vậy.

Mặc dù cô đã giải thích với mẹ Thi, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy cô vẫn rất thích Phó Minh Hàn.

Khi nhìn thấy tin tức trên mạng, sợ cô sẽ trốn ở góc và khóc thầm.

Không biết là đau buồn đến mức nào.

Trên bàn ăn, cha Thi nói với vẻ mặt đau lòng: "Ninh Ninh, Phó Minh Hàn đó là một tên cặn bã, không đáng để con cố gắng và buồn bã vì hắn."

Thi Ninh nở nụ cười rạng rỡ: "con không buồn."

Cha và mẹ của Thi Ninh nghĩ rằng cô đang cố gượng cười.



Trước khi đi ngủ, Thi Ninh tựa vào đầu giường kiểm tra Camera bên hông căn hộ.

Nhìn thấy Tôn Tiểu Tiểu đi ra từ thang máy, mới có một ngày, trông cô ta đã thảm hại và hốc hác đến mức này.

Cô ta gõ cửa, sau đó bấm chuông.

Thi Ninh gọi điện thoại đến phòng bảo vệ, vài phút sau, Tôn Tiểu Tiểu bị nhân viên bảo vệ đưa đi.

Mấy ngày tiếp theo, Thi Ninh ở nhà dưỡng thương bàn chân, nhân tiện lướt điện thoại đi ăn dưa dạo.

Chớp mắt, một tuần đã trôi qua.

Hôm nay là ngày Mộ Thiếu Thần đi công tác trở về.

Thi Ninh đã sớm thay một chiếc váy dài màu trắng, còn trang điểm nhẹ nhàng.

Nhìn người phụ nữ thanh tú trong gương, cô cong khóe môi hài lòng.

Kiếp trước, cô chưa từng thật lòng thật dạ vì Mộ Thiếu Thần mà trang điểm chưng diện.

Thỉnh thoảng ăn mặc đẹp cũng là để lừa gạt hắn.

Khi được sinh ra một lần nữa, cô sẽ bồi thường cho anh vì tất cả những gì cô nợ anh.

-

Trong phòng khách ở tầng một, mẹ Thi nhìn thấy cô ăn mặc tinh tế và xinh đẹp từ trên lầu đi xuống, một nụ cười hài lòng nở rộ trên khuôn mặt.

"Ninh Ninh, buổi tối con và Thiếu Thần về nhà ăn cơm nhé ."

"......"

Ánh mắt Thi Ninh khẽ lóe lên.

Chưa nói đến Mộ Thiếu Thần một lòng muốn ly hôn với cô, cô không dám đảm bảo có thể gọi được anh đến nhà mình.

Ngay cả khi gọi được anh ta đến nhà, cô cũng lo lắng anh ta sẽ nhắc chuyện ly hôn trước mặt bố mẹ cô.

Đến lúc đó cô sẽ không biết phải để mặt mũi ở đâu?

Mẹ Thi nghĩ rằng cô vẫn đang gây rối.

Liền rút lại những gì vừa nói, "Thôi vậy, lát nữa ta sẽ gọi điện cho Thiếu Thần."

-

Trên máy bay, ở khoang hạng thương gia.

Mộ Thiếu Thần bật điện thoại ở chế độ máy bay, đặt lên chiếc bàn nhỏ trước mặt.

Thân thể mảnh khảnh của anh vừa mới dựa vào ghế, định nhắm mắt nghỉ ngơi.

Giọng nói của Triệu Thi Âm bên cạnh thận trọng hỏi: "Thiếu Thần, tối hôm qua anh nói muốn ly hôn với Thi Ninh là thật sao?"

Kiếp trước, cô say mê anh, cô sau khi bị anh từ chối một cách tàn nhẫn, rời khỏi nhà.

Sau này, khi biết tin cái chết của Mộ Thiếu Thần, Triệu Thi Âm điên cuồng đổ lỗi cho Thi Ninh,

Còn nói rằng nếu có kiếp sau, cô nhất định cố gắng hết sức để cạnh tranh với Thi Ninh vì anh.

......

Hôm qua khi Mộ Thiếu Thần gặp Triệu Thi Âm, tình cờ anh đang nói chuyện điện thoại với luật sư, vì thế Triệu Thi Âm biết được việc anh muốn ly hôn.

"Hôn nhân là chuyện cả đời, anh phải suy nghĩ thật kỹ."

Được một lúc, Triệu Thi Âm không đợi anh trả lời, nói thêm một câu.

Chỉ là ánh mắt cô tối sầm lại rõ rệt.

Mộ Thiếu Thần phát ra một tiếng "ừm" rất nhạt.

Sau một giờ bay,

Mộ Thiếu Thần nhắm mắt để phục hồi tâm trí, Triệu Thi Âm bên cạnh thỉnh thoảng liếc mắt nhìn anh, không hề nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sau khi xuống máy bay, Triệu Thi Âm hỏi Mộ Thiếu Thần có thể giúp cô kéo vali không.

Mộ Thiếu Thần trực tiếp kéo vali của cô.

Trái tim Triệu Thi Âm pháo hoa bùng nổ: "Cảm ơn anh, Thiếu Thần."

Mộ Thiếu Thần và Triệu Thi Âm vừa đi vừa nói chuyện đến cổng an ninh, đột nhiên bước chân của bọn họ dừng lại!