Chương 14: Cô muốn tôi dạy như thế nào?

Thi Ninh chỉ suy nghĩ trong 0.01 giây, với khí thế coi thường cái chết: "Được, tôi sẽ giúp cậu kiểm định."

Cùng lắm, lát nữa sẽ nói cô là dì nhỏ của cậu ấy.

"Cậu đang có ý đồ xấu gì?"

Đôi mắt sắc bén của Chu Hoài bắt gặp khóe miệng Thi Ninh nở nụ cười xấu xa.

Mặc dù chỉ là một tia chớp.

Thi Ninh ngây thơ chớp chớp mắt: "Đừng phí lời, nhanh lên đưa chứng cứ cho tôi."

-

Tập đoàn Mộ Thị.

Mộ Thiếu Thần trở lại phòng làm việc sau cuộc họp, Đàm Phong đang đợi anh: "Mộ Thiếu."

"Có chuyện gì?"

Anh hỏi một câu, sau đó đi đến bàn làm việc, kéo ghế ra và ngồi xuống.

Đàm Phong hai tay đưa phong bì cho anh: "Đây là ảnh mới nhất chụp được."

Lông mày Mộ Thiếu Thần khẽ nhướng lên.

Cầm lấy phong bì và mở nó ra, và bên trong là một sấp ảnh.

Nhìn thấy phía sau, trong mắt hắn hiện lên vẻ giễu cợt.

Kiếp trước, Phó Minh Hàn dùng tất cả tâm tư để lừa gạt Thi Ninh, hắn không có loại quan hệ này với Tiêu Thục Phân.

Khi anh ta tái sinh trở về, không biết làm thế nào mà Thi Ninh phát hiện ra scandal giữa hắn ta và Tôn Tiểu Tiểu, trở mặt với hắn ta, còn lấy đi công việc của hắn ta.

Phó Minh Hàn thật sự có quan hệ không đúng mực với Tiêu Thục Phân .

Những bức ảnh này bất luận để cho người tình của Tiêu Thục Phân hay là Mộ Thắng Dân nhìn thấy, đều sẽ là một vở kịch đặc sắc.

"Làm tốt lắm."

Ngước mắt lên, Mộ Thiếu Thần khen ngợi Đàm Phong.

Đàm Phong trên mặt nở nụ cười: "Mộ Thiếu, tiếp theo tôi nên làm gì?"

"Tiếp tục theo dõi bọn họ."

Mộ Thiếu Thần thản nhiên lật xem ảnh chụp.

Đàm Phong tò mò: "Không đưa những bức ảnh này cho Phạm Xương Lương sao?"

Khóe miệng Mộ Thiếu Thần khẽ móc ra: "Đừng vội, chờ thêm đi."

Đàm Phong ngỡ ngàng, còn muốn hỏi gì nữa, cửa phòng làm việc bị đẩy mở từ bên ngoài, Mộ Thắng Dân bước vào.

Đàm Phong quay đầu lại nhìn thấy ông ấy, sắc mặt hơi thay đổi, hắn hô to: "Xin chào chủ tịch."

Quay lại nhìn Mộ Thiếu Thần.

Mộ Thiếu Thần bình tĩnh cất ảnh vào ngăn kéo.

Ngước mắt lên, anh ra hiệu cho Đàm Phong đi ra ngoài trước.

Mộ Thắng Dân mỉm cười nói: "Thiếu Thần, dì Tiêu của con bảo ta nhắc nhở con, tối mai nhớ đưa Thi Ninh về nhà ăn tối."

Mộ Thiếu Thần im lặng.

Biểu cảm giữa hai lông mày của anh lạnh lùng.

Ngày mai là sinh nhật của anh ấy.

Đó là ngày anh không muốn đối mặt nhất trong quá khứ.

Đặc biệt là trong vài năm đầu, mỗi khi đến ngày đó, anh ấy giống như đang vượt qua kiếp nạn.

Sau khi đợi vài giây, nụ cười của Mộ Thắng Dân không thể duy trì được nữa.

Miễn cưỡng đè nén sự bất mãn trong lòng, ông nói lời thành khẩn: "Con và Thi Ninh đã kết hôn lâu như vậy, vẫn chưa đưa nó về nhà, còn chưa ăn tối với gia đình."

"Không phải ông bất mãn với cô ấy sao?"

Mộ Thiếu Thần mở miệng, điều này nói ra làm cho Mộ Thắng Dân tức giận nhiều hơn là anh ta không nói.

Sắc mặt ông ấy tối thêm một phần: "Ta làm như vậy không phải đều là vì ngươi sao?"

Cũng không nghĩ xem, những chuyện Thi Ninh làm liệu có thể khiến người khác hài lòng với cô ấy không?

Mộ Thiếu Thần khóe miệng giễu cợt: "Tôi không cần."

"......"

Mộ Thắng Dân không hài lòng: "Vậy rốt cuộc con có muốn đưa cô ấy về ăn tối không?"

"Không dẫn theo cô ấy, con tự trở về cũng được."

"Thiếu Thần, qua nhiều năm như vậy rồi, con vẫn không tin cái chết của mẫu thân con là kết quả của trầm cảm sao?"

Nghe ông ta nhắc tới mẫu thân, ánh mắt Mộ Thiếu Thần có gì đó cuộn qua, dâng trào.

Nhưng chỉ là một khoảnh khắc sau đó giấu vào trong.

Anh lại lên tiếng, ý không rõ ràng: "Được, tối mai tôi sẽ đưa cô ấy về."

Đàm Phong nói, ngoại trừ Thi Ninh theo dõi Phó Minh Hàn.

Còn có người khác đang theo dõi Phó Minh Hàn và Tiêu Thục Phân.

Nếu Thi Ninh cũng biết chuyện bẩn thỉu giữa Phó Minh Hàn và Tiêu Thục Phân, thì tối hôm đó về cô ấy sẽ nói với anh.

Nếu cô ấy không biết, thì thôi vậy.

Tối mai nếu về, sẽ phải mang cho họ một số quà.

Mộ Thắng Dân không hiểu biểu hiện của Mộ Thiếu Thần, nhưng ông luôn cảm thấy anh có mục đích gì đó.

Ông cố gắng xoa dịu sự thù hận trong lòng anh: "Bây giờ con cũng là người đã lập gia đình, làm bất cứ việc gì cũng đừng theo cảm tính. Cho dù con có tin hay không, dì Tiêu của con vẫn chân thành đối với con."

"Không có việc gì nữa tôi phải làm việc rồi."

Sự không biết điều của Mộ Thiếu Thần khiến Mộ Thắng Dân sắc mặt chuyển sang màu xanh.

Sau khi chịu đựng, ông lặng lẽ xoay người đi ra ngoài.

-

Thời tiết mùa hè, lúc sáu giờ năm mươi, mặt trời vừa tan làm.

Thi Ninh giữ lời hứa, đi cùng Chu Hoài xem mắt.

Lúc cô bước vào nhà hàng, Chu Hoài chậm rãi đi theo phía sau cô.

Thi Ninh trừng mắt nhìn anh ta, đi lên phía trước.

Đối phương đã đến rồi.

Chà, nó có vẻ hơi khác so với bức ảnh.

Thi Ninh quay đầu nhìn Chu Hoài, lo lắng vị đại thiếu gia này xoay người bỏ trốn.

Nhưng không ngờ, anh ta ý vị không rõ móc lên nụ cười.

Ra hiệu cho cô đi qua.

Khi đến bàn, Thi Ninh xác nhận danh tính của đối phương bằng một nụ cười: "Xin chào, cô có phải là Cổ Tuyết tiểu thư không?"

Hồ sơ ghi là khoảng 49kg.

Thi Ninh nghi ngờ là thiếu thiếu mất một con số.

Bởi vì mập mạp, trông cô ta có chút ngớ ngẩn.

"Là ta."

Cổ Tuyết cất điện thoại đi và đứng dậy.

Nhìn thấy Chu Hoài bên cạnh Thi Ninh, ánh mắt cô sáng lên, cô chủ động chào hỏi anh:

"Xin chào anh Chu Hoài, rất hân hạnh được gặp anh, khi nhìn thấy ảnh của anh, em biết chắc chắn anh đẹp trai hơn trong ảnh."

Chu Hoài cười lả chả nói: "Không ngờ cô lại êm dịu hơn trong ảnh."

Được anh "khen ngợi" như vậy, Cổ Tuyết ngượng ngùng sờ sờ khuôn mặt, giọng nói e thẹn: "Anh quá khen rồi, mẹ em cũng nói nếu em sinh ra ở thời nhà Đường thì em bụ bẫm như vậy ít nhất cũng sẽ làm Quý Phi."

Chu Hoài, "......"

Anh quay sang Thi Ninh và nói: "Nói với mẹ tôi một tiếng, đừng để lát nữa bà ấy cho rằng tôi không đến đây."

Khi Cổ Tuyết nghe thấy anh ta nói điều này, cô tò mò hỏi: "Anh Chu, cô gái trẻ này là ai?"

"Tôi là dì nhỏ của nó."

Thi Ninh vội vàng trả lời.

Đôi mắt hoa đào của Chu Hoài mở to vì sốc.

kao!

Người phụ nữ này đang chiếm tiện nghi của anh.

"Xin chào dì, mời cô ngồi."

Cổ Tuyết đã lịch sự gọi cô như vậy rồi.

Thi Ninh mỉm cười ngồi xuống.

Cô dùng ngón tay chạm vào đứa cháu trai vẫn chưa tỉnh táo.

Ở cửa, một người đàn ông khác bước vào.

"Mộ Thiếu, thiếu phu nhân ở đằng kia."

Đàm Phong thì thầm với Mộ Thiếu Thần đang giao tiếp với khách hàng bên cạnh .

Mộ Thiếu Thần nhìn theo hướng anh ta ra hiệu, thấy Thi Ninh và Chu Hoài đang ngồi cùng nhau.

Hai người vẫn đang nói chuyện.

Một tầng lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện giữa lông mày anh.

Sau khi nói một câu với khách hàng bên cạnh, anh đi về phía bàn của Thi Ninh.

Thi Ninh và Chu Hoài đang nói chuyện, nhưng cả hai đều không nhìn thấy Mộ Thiếu Thần đi tới.

Tuy nhiên, Cổ Tuyết quay mặt về phía cửa, và là người đầu tiên nhìn thấy Mộ Thiếu Thần, bị thu hút bởi khí chất đẹp trai và lãnh đạm của anh ta.

Cô gần như hét lên vì kinh ngạc và phấn khích, vội vàng lấy tay che miệng.

Người đàn ông này, tưởng chừng như 360 độ không góc chết khớp hoàn toàn gu thẩm mỹ của cô ấy.

Thực sự muốn gả cho anh ấy.

Khi Mộ Thiếu Thần đến bàn, Cổ Tuyết cô vui vẻ đứng dậy, suýt nữa thì làm ngã chiếc ghế.

Thi Ninh và Chu Hoài nhìn thấy Mộ Thiếu Thần.

Mộ Thiếu Thần phớt lờ khuôn mặt trông giống như một fan nữ của Cổ Tuyết, hỏi Thi Ninh: "Bữa tiệc công ty?"

Thi Ninh liếc nhìn về hướng phía sau, không biết anh ta từ đâu tới.

Nhưng anh đã chủ động chào hỏi cô, không phải là nhắm mắt làm ngơ, cô vẫn là rất vui vẻ.

Mỉm cười nói: "Đây không phải là nhà hàng của công ty."

Mộ Thiếu Thần nhíu mày: "Tôi ăn cùng người ở phòng riêng trên lầu, nếu đây không phải tiệc của công ty, cùng tôi đi lên?"

Cứ như thể anh đang hỏi ý kiến của cô.

Lại có vẻ như không phải vậy.

Có một cái gì đó cương quyết trong giọng điệu.

"Được thôi."

Thi Ninh biết Chu Hoài sẽ không có hứng thú với cô gái Cổ Tuyết mập mạp này.

Nhìn thấy đối phương nhìn chằm chằm Mộ Thiếu Thần một cách ám ảnh, trong lòng cô không biết phải nghĩ làm sao.

Cô không muốn anh bị nhìn nhiều hơn, vì vậy cô nói với Chu Hoài: "Tôi sẽ lên lầu để chào hỏi trước, hai người nói chuyện đi" nói xong thì muốn rời đi.

"Dì nhỏ, anh chàng đẹp trai này là bạn của dì sao?

Sự mở đầu đột ngột của Cổ Tuyết khiến Mộ Thiếu Thần sửng sốt.

Anh không khỏi nhìn lại đối phương.

Chắc chắn rằng kiếp trước, trong ba năm sống với Thi Ninh anh chưa từng gặp cô gái này.

Cô thậm chí còn gọi Thi Ninh dì.

"Ồ, anh ấy là chồng tôi."

Thi Ninh nắm lấy cánh tay Mộ Thiếu Thần giới thiệu.

Cổ Tuyết cung kính chào hỏi Mộ Thiếu Thần: "Xin chào chú nhỏ, tôi tên là Cổ Tuyết, tôi là người xem mắt của Chu Hoài."

Khuôn mặt đẹp trai của Chu Hoài đột nhiên tối sầm lại.

Lúc lên lầu, Thi Ninh đề nghị leo cầu thang, Mộ Thiếu Thần nhìn xuống giày thể thao của cô.

Không trả lời câu hỏi của cô: "Cô sao lại thành dì của Chu Hoài rồi?"

Thi Ninh cười cong cong chân mày, vẻ đắc ý: "Chu Hoài bảo tôi kiểm tra, thì tôi phải có thân phận đúng không?"

Mộ Thiếu Thần nghĩ đến biểu hiện của Chu Hoài vừa rồi.

Khóe miệng anh khẽ nhếch lên: "Một ngày là Dì, cả đời là Dì, anh ta khá thích hợp làm cháu trai trưởng của cô."

Thi Ninh bị lời nói của anh ta làm cho chọc cười.

Chu Hoài thích hợp làm cháu trai trưởng của cô sao?

Cô lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, bật ghi âm lên, hỏi Mộ Thiếu Thần: "Anh vừa nói cái gì?"

"Tôi nói Chu Hoài khá thích hợp làm cháu trai trưởng của cô."

Anh ta không buồn vạch trần cô lén ghi âm điện thoại.

Để Chu Hoài nghe thấy cũng rất tốt.

Đi lên lầu hai, Thi Ninh gửi đoạn ghi âm cho Chu Hoài.

Mộ Thiếu Thần thản nhiên nói: "Tiện thể nói với anh ta, cô sẽ không xuống đó nữa."

"Anh đang tiếp khách hàng? Hay là cùng bạn bè ăn cơm?"

"Là bạn cũng là khách hàng."

Kiếp trước Thi Ninh chưa từng cùng Mộ Thiếu Thần đi tiếp khách hàng.

Chưa từng thấy qua dáng vẻ Mộ Thiếu Thần chiêu đãi khách hàng, nên cô sảng khoái đồng ý.

Mặc dù Mộ Thiếu Thần lạnh lùng, nhưng dường như ở trước mặt khách hàng anh ta đặc biệt được tôn trọng.

Cô cuối cùng cũng hiểu được ý đồ của Mộ Thiếu Thần để cô đi cùng anh là giúp anh ta chặn rượu.

" Có phải hai người đang muốn mang thai không? Nếu vậy, tốt nhất là bỏ hút thuốc và uống rượu."

Có lời nói của người lớn.

Mộ Thiếu Thần nói: "Ừm".

Ở phía sau, một bàn không ai hút thuốc nữa.

Thi Ninh thỉnh thoảng nghe cuộc trò chuyện của họ, và ngoài việc nói về việc hợp tác với tập đoàn Mộ Thi, họ còn đề cập đến một công ty khác.

Kiếp trước Thi Ninh nghe Phó Minh Hàn nói, đó là một cánh cửa riêng biệt mà Mộ Thiếu Thần thiết lập bên ngoài.

Kiếp trước khi nghe nói qua, cô cảm thấy Mộ Thiếu Thần rất xảo quyệt, mưu mô.

Nhưng lúc này, cô cảm thấy đau lòng cho anh không dễ dàng gì.

Trong lúc cô nhận được tin nhắn trả lời của Chu Hoài.

Mộ Thiếu Thần liếc nhìn nội dung: [Cậu nói với Mộ Thiếu Thần anh ta mới thích hợp làm cháu trai trưởng của cậu. Thi Ninh, cậu là người phụ nữ đáng ghét, quan hệ giữa chúng ta là gì, cậu vậy mà thật sự giúp Mộ Thiếu Thần hất cùi chỏ bắt nạt tôi, não của cậu có phải bị vô nước rồi không.]

Thi Ninh nhanh chóng soạn văn bản: [Anh ấy là chồng tôi, nếu tôi giúp cậu, tôi sẽ bị cùi chỏ, đồ ngốc.]

Thu hồi ánh mắt không dấu vết, Mộ Thiếu Thần cầm cốc nước lên, che khóe miệng hơi nhếch lên.

Lúc về đến nhà, Thi Ninh nói có chuyện muốn nói với Mộ Thiếu Thần.

Mộ Thiếu Thần ghét bỏ mùi ngửi thấy trên người mình: "Có chuyện gì, sau khi tắm xong chúng ta lại nói đi."

Thi Ninh nghe vậy, lại nghe ra một ý nghĩa khác.

Cô với Mộ Thiếu Thần ngủ riêng phòng.

Giao tiếp trước khi đi ngủ có vẻ không tồi.

Sau khi tắm và mặc đồ ngủ, thơm phưn phức, cả người thư giãn, dường như có lợi cho quan hệ nam nữ.

"Được, tôi tắm xong đi tìm anh."

"Ừm."

Mộ Thiếu Thần phớt lờ tiếng cười của cô, giọng nói lạnh lùng.

Thi Ninh tắm xong, xua tan ý niệm sấy tóc, mặc váy ngủ gõ cửa phòng Mộ Thiếu Thần.

Cửa mở ra.

Mộ Thiếu Thần chỉ quấn khăn tắm, thân trên gầy gò gợi cảm lấm tấm đầy giọt nước.

Nội tiết tố nữ bùng nổ.

Thi Ninh vô thức nuốt nước bọt,

Theo anh ta vào phòng, đóng cửa lại.

Mỉm cười hỏi: "Có thể giúp em sấy tóc được không?"

Mộ Thiếu Thần liếc nhìn mái tóc ướt của cô, lạnh lùng nói: "Đợi tôi một lát."

Anh ấy vừa mới tắm xong đi ra, Thi Ninh nhìn phòng tắm mở một nửa, trong đó tràn ngập sương mù.

"Được."

Không bị từ chối, Thi Ninh rất vui.

Mộ Thiếu Thần mặc một bộ đồ ngủ đi ra, cắm máy sấy tóc, cầm khăn tắm lau tóc.

Tóc cô ướt quá.

Không thể sấy trực tiếp.

Trước khi máy sấy phát ra tiếng, anh hỏi Thi Ninh: "Có chuyện gì vậy?"

Thi Ninh nhìn gương, giọng nói mềm mại bị máy sấy tóc che lại: "Là về Tiêu Thục Phân."

Hoàn toàn không nghe rõ, lông mày đẹp trai của Mộ Thiếu Thần bị đè xuống, bỏ đi , lát nữa hãy nói."

Thi Ninh trong lòng vui mừng.

Lát nữa mới nói, lại có thể dành nhiều thời gian ở cạnh nhau hơn.

Ánh mắt cô chuyển từ khuôn mặt anh sang bàn tay anh đang cầm máy sấy tóc, đốt xương của anh rõ ràng, mảnh khảnh và tràn đầy sức mạnh.

Đêm hôm đó anh đặt bàn tay này lên ngực cô, lúc đó cô dường như đang trôi nổi trên những đám mây.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, ngay cả chóp tai cô cũng đỏ lên.

Mộ Thiếu Thần cất máy sấy tóc đi, thấy hai má vẫn còn đỏ thẫm, hỏi: "Nóng lắm sao?"

Thi Ninh chớp chớp mắt.

"Không nóng."

"Mặt của cô rất đỏ."

"......"

Mộ Thiếu Thần cầm máy sấy tóc trở về, hỏi cô muốn nói gì với anh.

Thi Ninh kiên định nhìn hắn, trả lời câu hỏi: "Vừa rồi tôi đỏ mặt vì nghĩ đến một số chuyện. "

"Chuyện gì?"

Mộ Thiếu Thần bị cô háo hức nhìn chằm chằm, thuận miệng hỏi một câu.

Thi Ninh liếʍ liếʍ môi nói: "Đêm đó em cảm thấy rất tốt, hình như anh rất có kinh nghiệm?"

Sự ám muội phát ra từ đầu lưỡi cô.

Tia lửa nổ tung trong không khí, nhiệt độ trong phòng nóng lên ngay lập tức.

Ánh mắt Mộ Thiếu Thần rơi vào đôi môi đỏ mọng vừa liếʍ.

Tinh tế và mềm mại.

Như thể âm thầm mời anh ta nếm thử.

Yết hầu của anh cuộn tròn gợi cảm: "Cô không biết đàn ông đều không học tự biết sao?"

"Anh không nói ra, làm sao tôi biết? Anh thực sự không học tự biết à? "

"......"

Mộ Thiếu Thần không muốn thảo luận về đề tài này.

Vào nửa đêm, cô nam quả nữ thảo luận về chủ đề mơ ám này, so với củi khô bén lửa có gì khác biệt.

Tuy nhiên, Thi Ninh không chỉ là một đứa trẻ tò mò.

Còn muốn học.

"Mộ Thiếu Thần, sao anh không nói gì nữa?"

Cô ngồi xuống, một tay đặt lên mép bàn.

Dưới chiếc váy ngủ, đôi chân thuôn dài thon thả và trắng mịn.

Tán tỉnh mà không biết.

"Ừm."

"Vậy anh dạy cho tôi đi?"

Nụ cười của Thi Ninh rất quyến rũ, ánh mắt ướŧ áŧ.

Khi nói, đầu cô hơi nghiêng về phía sau, cũng để lộ lớp da trên cổ, dây đeo váy ngủ bên trái bị tuột vì cử động của cô.

Giọng nói của Mộ Thiếu Thần khàn khàn: "Cô muốn tôi dạy như thế nào?"

Thi Ninh dễ dàng bị giọng nói của hắn mê hoặc.

Duỗi đầu lưỡi ra, lại liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc của mình: "Giống đêm đó......"

Trước khi cô nói xong, bờ vai thơm ngát đột nhiên bị lòng bàn tay mạnh mẽ của người đàn ông siết chặt.

Dưới bóng tối trước mặt, cái miệng nhỏ nhắn của cô bị nuốt chửng.

Còn chưa kịp nhắm mắt lại, đã nghe thấy giọng nói gợi cảm và khàn khàn của người đàn ông.

"Tôi chỉ dạy một lần, học chăm chỉ."

Trái tim cô lỗi nhịp, cơ thể cô buộc phải ngả người ra sau, dây đeo trê vai bị kéo xuống, nụ hôn của người đàn ông mang theo sự trừng phạt trượt vào miệng cô, thành thạo móc lưỡi cô......