Tần Dĩnh không ngờ cô lại phụ trách dọn dẹp một vòng sân bóng rổ. Nhìn thấy trên sân bóng Tạ Chấp đang ném rổ một đường parabol cực đẹp, Tần Dĩnh tình nguyện đổi với Vương Văn Gia, đi quét dọn sân điền kinh!
Cầm sách giáo khoa ngồi ngoài sân bóng rổ, đợi Tạ Chấp và những người khác giải tán rồi mới đi thu dọn, tránh gặp gỡ và tiếp xúc với nhóm người này. Tuy nhiên, dù tĩnh tâm, vẫn là phải chịu một chút quấy rối.
Một trận hoan hô vang lên, lúc Tần Dĩnh quay đầu lại, Tạ Chấp giơ cao hai tay, cổ tay nhẹ nhàng chuyển, quả bóng theo bàn tay hắn ném ra ngoài, rơi vào giữa rổ.
Lúc thiếu niên nhảy lên lộ ra một đoạn đường cong cơ bụng được rèn luyện tốt, nhiều cô gái ngoài sân hét lên nhưng Tạ Chấp phớt lờ và tiếp tục dẫn bóng.
Tần Dĩnh nín thở, nhanh chóng quay đầu lại, nhắm mắt cách ly với thế giới bên ngoài, chăm chú học thuộc lòng. Vòng thứ hai của cuộc thi tri thức sắp bắt đầu, nếu có thể xuất hiện ở hội đồng quản trị nhà trường với tư cách là người đứng đầu thì kế hoạch kia liền thành công hơn một nửa.
Liên tục mấy ngày, Tần Dĩnh không có gặp đám người Tạ Chấp, Lưu Triệu như ý muốn, thời điểm quét dọn xong trở về ký túc xá trời cũng đã tối.
Ngày thứ Sáu, trường trung học tư thục Đức Dương nghỉ học một ngày. Mười giờ sáng, các học sinh của các trường cấp ba khác ở Giang Thành tham gia vòng hai cuộc thi tri thức sẽ đến Đức Dương tham quan, Đức Dương đã chọn ra một số người chịu trách nhiệm tiếp đón và giới thiệu, Tần Dĩnh là một trong số đó.
Sau khi lấy thẻ từ văn phòng của Từ Hứa liền gặp Tống Hà. Tống Hà cầm thẻ trên cổ mỉm cười nhẹ nhàng như gió xuân: "Bây giờ chúng ta sẽ hợp tác với nhau."
Tần Dĩnh mỉm cười chào hỏi: "Học trưởng Tống.”
"Vòng thi thứ hai, cố lên a, anh thấy điểm vòng một của em ở lần trước cao hơn người đứng thứ hai rất nhiều."
"Điểm học trưởng cũng cao." Trên thực tế, Tần Dĩnh lúc đó không quan tâm đến điểm số mà chỉ liếc nhìn bảng xếp hạng của ba cấp.
Kiếp trước, Tống Hà vẫn là nhân trung long phượng được mọi người kính trọng, thậm chí còn tuyển cô vào công ty của hắn khi cô sa sút. Khi đó hắn là tổng giám đốc điều hành công ty và là người thừa kế của công ty, còn cô là nhân viên nhỏ trong công ty, cô còn chưa tốt nghiệp cấp 3 nên phải học lại từ đầu.
Chỉ là không bao lâu sau có người đồn thổi quan hệ giữa cô và Tống Hà không rõ ràng, sau đó có người nhà họ Tống tìm đến cô. Để không ảnh hưởng đến việc thừa kế của Tống Hà, Tần Dĩnh tự nguyện rời công ty và đến quán bar dưới sự giới thiệu của Vương Văn Gia. Cũng từ đó, cuộc sống càng ngày càng tồi tệ, cuối cùng không có kết thúc tốt đẹp.
Trước cổng trường trung học tư thục Đức Dương, Tống Hà và Tần Dĩnh đứng ở hàng tiếp đãi phía trước. Tống Hà bước nhanh đến phía trước, hào phóng giới thiệu: "Xin chào, tôi là Tống Hà lớp 12-1, còn đây là Tần Dĩnh lớp 10-1. Hôm nay chúng tôi sẽ dẫn mọi người đi thăm trường.”
Tần Dĩnh gật đầu, mỉm cười chào hỏi, sau đó đi theo Tống Hà đi vào bên trong giới thiệu về trường học. Ở Giang Thành, Đức Dương có cơ sở vật chất và môi trường tốt nhất. Chuyến tham quan này không chỉ bao gồm tòa nhà giảng dạy mà còn bao gồm tòa nhà nghệ thuật, phòng tập thể dục, thư viện, v.v. của trường.
Buổi trưa, Tần Dĩnh và Tống Hà cùng nhau ăn trưa ở căng tin, Tống Hà cũng hỏi cô rất nhiều về việc chuẩn bị cho cuộc thi này. Sau bữa trưa, nhiệm vụ tiếp đón cũng kết thúc, Tần Dĩnh và Tống Hà chia tay nhau ở cửa căng tin, nhưng vừa quay người lại, cô đã bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tạ Chấp cách đó không xa. Nụ cười trên mặt cứng đờ, Tạ Chấp cũng xoay người rời đi. Như thể ánh mắt tà ác vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.
Cô đã không nói chuyện với Tạ Chấp kể từ sau ngày dọn dẹp sân bóng rổ. Mặc dù thỉnh thoảng vẫn gặp nhau ở trường nhưng Tạ Chấp lại làm như không thấy cô, điều này khá bất thường.
Nhưng cô không có nhiều thời gian để suy nghĩ về chuyện đó, sau khi nghỉ ngơi một lát, cô lại chuyên tâm chuẩn bị cho cuộc thi buổi chiều. Độ khó của các câu hỏi ở cuộc thi tri
thức vòng 2 khó hơn vòng 1, nhiều câu hỏi nằm ngoài đề cương, cũng kết hợp với thực tế nên không dễ để đạt điểm cao.
Tần Dĩnh trùng hợp ở cùng phòng thi với Vương Văn Gia. Vương Văn Gia trừng mắt nhìn cô, không nói gì. Vương Viện Viện từ phía sau đi vào, kéo nhẹ tay áo cô, kéo cô ra ngoài nhỏ giọng nói.
"Chuyện gì vậy?"
"Hôm đó tôi tình cờ đi ngang qua ký túc xá nam nhìn thấy Vương Văn Gia và Tạ Chấp."
“Tôi không quan tâm đến họ.” Tần Dĩnh nhấc chân định rời đi thì bị Vương Viện Viện níu lại.
"Tôi nghe Vương Văn Gia nói với Tạ Chấp cậu không thích hắn, còn chửi bới cậu rất nhiều."
Tần Dĩnh: "... "
“Tôi nói với cậu chỉ là để nhắc nhở cậu thôi, tôi thấy lúc đó Tạ Chấp sắc mặt rất khó coi, cậu chú ý một chút, miễn cho đến lúc đó hắn làm phiền cậu."
Vương Viện Viện nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Cậu gần nhất tránh xa hắn chút a."
“Cảm ơn."
"Không cần đâu, coi như cảm ơn cậu lần trước giúp tôi tìm phiếu ăn."
Chẳng trách mấy ngày nay Tạ Chấp luôn là bộ dáng lạnh như băng như thể hận cô, ngay cả Lưu Triệu, người luôn nhiệt tình với cô cũng bị hắn ngăn cản không cho phép đối xử tốt với cô. Bây giờ nghĩ lại, không thể không cảm ơn Vương Văn Gia vì mấy ngày nay yên tĩnh, nhưng trong lòng lại luôn có một loại cảm giác bất an mơ hồ.
Cuộc thi tri thức kết thúc, Tần Dĩnh vội vàng về nhà, cửa hàng quần áo cũng không biết như thế nào. Từ Hứa đột nhiên gọi điện cho một bạn cùng lớp bảo cô đến văn phòng, hóa ra trường có bổ sung chương trình vừa học vừa làm, sau giờ học chỉ cần đến thư viện làm việc là có thể được trợ cấp mười nhân dân tệ một giờ. Mặc dù bây giờ không thiếu tiền nhưng có thể làm việc và đọc sách trong thư viện, Tần Dĩnh đồng ý.
Để thuận tiện cho việc quản lý học sinh và lên lớp, phòng giáo viên được đặt trong tòa nhà giảng dạy. Khi Tần Dĩnh điền xong đơn đăng ký đi ra khỏi văn phòng, tòa nhà giảng dạy vắng tanh, đã sớm không còn ai.
Cô chạy xuống lầu thì đột nhiên có một cánh tay từ trong bóng tối vươn ra kéo cô vào, sau đó cửa lớp đóng sầm lại. Khi phục hồi lại tinh thần, Tần Dĩnh đã bị đặt lên cửa lớp, trước mặt cô là Tạ Chấp. Khuôn mặt hắn tối sầm, một đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô, rồi tiến đến gần má cô.
"Tạ Chấp, cậu... A!” Tần Dĩnh vươn tay muốn đẩy, nhưng sức lực của cô lại giống như mèo con gãi ngứa. Vừa đẩy tay qua đã bị Tạ Chấp dùng bàn tay to nắm lấy, sau đó bắt chéo hai tay giơ lên
cao qua đầu, hắn cúi người xuống.
"Nghe nói cậu rất không thích tôi, ghét bỏ tôi, có phải cậu cảm thấy cậu rất lợi hại, ai cũng chướng mắt hay không!”
Tần Dĩnh hít một hơi thật sâu, điều cô lo lắng đã xảy ra. Cô thậm chí không khỏi suy nghĩ phải chăng kiếp trước cũng là bị người khác châm ngòi mới đối xử tệ với cô như vậy, nếu không thì cô thực sự không hiểu kiếp trước chính mình cũng không có trêu chọc qua hắn, tại sao hắn lại đối xử với mình như vậy: "Tôi, tôi không có.”
Tiếng cười lạnh lùng vang lên bên tai, cái lạnh thấu chui vào tai, đánh thẳng vào trái tim đột nhiên thắt lại. Hỏng rồi, hắn sẽ không thực sự tin lời của Vương Văn Gia chứ?
"Tạ Chấp, cậu trước buông tôi ra, cậu hiểu lầm rồi."
"Chậc, hiểu lầm, từ ngày đầu tiên nhìn thấy tôi, thời điểm tại phòng y tế cậu cũng chống đối tôi, lúc đó tôi hình như không hề làm gì cậu phải không? Hả?”
Tần Dĩnh hít một hơi lạnh, chưa kịp giải thích đã nghe Tạ Chấp nói tiếp: "Còn có Lưu Triệu, hắn cũng đối với cậu rất tốt, hắn bằng mọi cách lấy lòng cậu, cậu chẳng phải cũng cách xa hắn ngàn dặm sao?"
Hắn thoáng đứng dậy nhưng vẫn ép chặt cô vào ván cửa, cách hơi thở có thể ngửi thấy, trên người hắn nhàn nhạt mùi thuốc lá hoà lẫn với mùi rượu.
"Tần Dĩnh, cậu dựa vào đâu mà không coi ai ra gì như vậy? Tạ Chấp tôi kém ở đâu! Cậu có biết có bao nhiêu người muốn ở bên tôi không? Còn cậu thì sao? Ước gì được tránh xa tôi. Cậu tưởng tôi không biết sao, cậu dọn dẹp sân bóng rổ, đến khi tôi đi rồi mới vào, như thế nào, sợ tôi nhìn thấy cậu, quấn lấy cậu? Tần Dĩnh, đừng tự cho mình là đúng như vậy!"