Chương 31: Cóc Ghẻ Đừng Đòi Ăn Thịt Thiên Nga

Tạ Chấp chơi một mình trên sân bóng rổ rất lâu, cho đến khi quần áo của hắn bị ướt vắt khô, rồi lại ướt, cho đến khi hắn kiệt sức ngồi xuống băng ghế bên cạnh. Hắn chống khuỷu tay lên đầu gối, cúi đầu, mặc cho mồ hôi chảy dài trên trán và quai hàm, thở hổn hển nặng nề nhưng trong lòng vẫn rối bời. Ban đầu khi Lưu Triệu nói sẽ theo đuổi Tần Dĩnh, hắn chỉ cảm thấy thú vị, muốn nhìn bộ dạng khó xử của cô. Nhưng hắn phải thừa nhận rằng những gì Lưu Triệu hỏi cô hôm nay chính xác là những gì hắn muốn hỏi.

Thời điểm khai giảng, hắn đã để ý đến cô gái toàn thân chưa đến mười tệ nhưng khi cười thì lại không ai sánh bằng. Cuối cùng cũng có cơ hội tiếp xúc với cô, không ngờ cô gái lại nhìn hắn như nhìn ma quỷ. Sợ hắn, chống lại hắn, thậm chí chán ghét hắn, căm hận hắn. Điều này khiến Tạ Chấp rất khó hiểu và vô cùng thất vọng.

"Tạ Chấp, uống chút nước a?"

Nghe tiếng động, Tạ Chấp nghiêng đầu nhìn. Hắn nhận ra cô gái này, cô ta học cùng lớp với Tần Dĩnh, điều khiến hắn ấn tượng hơn cả là gần đây cô ta bị đồn có quan hệ tình cảm với hắn. Lúc đầu, hắn cho người tìm hiểu, phát hiện Vương Văn Gia 18 tuổi, bằng tuổi mình. Ý đồ tung tin này để khiến cô ta biết khó mà lui, cũng đúng lúc chuyển hướng sự chú ý. Lại không nghĩ lợn lành chữa ra lợn què. Nhìn Tần Dĩnh kháng cự và giữ khoảng cách với hắn, Tạ Chấp cảm thấy buồn cười và khó chịu trong lòng. Từ nhỏ người xung quanh đều theo đuổi hắn, nhưng chỉ có cô là chán ghét hắn như vậy! Tạ Chấp hờn dỗi không xen vào tin đồn nữa, cũng muốn xem liệu cô ấy nghe thấy có rung động hay không. Sự thật đã chứng minh rằng hắn đã sai, người ta thậm chí còn không quan tâm đến tin đồn của hắn chứ đừng nói đến hắn.

Bị Tạ Chấp nhìn chằm chằm, gò má của Vương Văn Gia đỏ bừng, nước trong tay lại đưa qua, cố ý mua nước mà hắn thường uống: "Bộ dáng cậu chơi bóng rất đẹp trai a, tôi ở bên ngoài xem rất lâu." Nữ sinh giọng nói nũng nịu, vẻ mặt thẹn thùng.

Tạ Chấp lại cảm thấy tẻ nhạt vô vị, thậm chí phiền chán. Hắn đột ngột đứng dậy, cánh tay đυ.ng phải tay cô ta, làm rơi nước trên tay. Đồ uống lăn xuống đất, rồi lăn sang một bên một đoạn rồi dừng lại. Tạ Chấp cầm túi của mình khoác lên trên vai.

"Tạ Chấp!"

Tạ Chấp đứng ở cổng sân bóng rổ mà không quay đầu lại.

Cô gái phía sau khóc nức nở giải thích: "Tôi không còn liên lạc với Thường Đại Dũng nữa. Chúng tôi vốn không có quan hệ gì, chẳng qua là trước kia quen biết mà thôi."

Tạ Chấp khẽ cười một tiếng, quay lưng về phía Vương Văn Gia lạnh lùng nói: "Cậu giao du với ai không phải việc của tôi." Nói xong, hắn bước một bước liền dừng lại.

Vương Văn Gia trên mặt nở nụ cười, tiến lên một bước, tại lúc Tạ Chấp nói câu tiếp theo liền như rơi vào hầm băng: "Đừng tưởng tôi không biết những tin đồn trong trường. Lời nói ban đầu là truyền từ miệng ai, cậu tốt nhất đừng chọc tôi, tôi không phải quân tử, khiến tôi tức giận cả phụ nữ cũng không tha!" Nói xong cười lạnh một tiếng đi về phía ký túc xá.

Phụ nữ a, quả nhiên không phải điều gì tốt. Người mẹ vì bản thân mà theo đuổi danh lợi, vì lòng tham bản thân mà sinh ra hắn, rồi bỏ mặc hắn một mình đối mặt với thế giới tăm tối lạnh lẽo này. Người dì đã chăm sóc, yêu thương hắn khi còn rất nhỏ, không ngờ cuối cùng lại bắt cóc hắn đòi một khoản tiền chuộc giá trên trời.

Đó là lần đầu tiên Tạ Chấp bị phản bội, kể từ đó, hắn biết rằng trái tim con người là thứ không đáng tin cậy nhất. Hôm nay, lại một cô gái khác giả vờ vô tội nói nam sinh vì cô ta đỡ dao, vì cô ta gánh tội mà bị buộc thôi học nói thành không có quan hệ. Ngẫm lại thật sự buồn cười! Nhưng chuyện của người khác không liên quan gì đến hắn.

Bên kia, Tần Dĩnh trong ký túc xá đang vẽ bản thảo thiết kế mới. Tổng cộng có hai cuốn, vở đều là buổi tối đến căng tin dùng phiếu ăn đổi. Một quyển vẽ nội thất, cái còn lại vẽ quần áo. Ban đêm đi ngủ, cô lại vào không gian. Chỉ bất ngờ là lần này, số tiền dưới két sắt đã thay đổi.

Trước kia một ngày tăng 500 tệ, vì vậy số tiền bên dưới cũng tăng 500 tệ. Lần này, nó đột nhiên tăng lên 1000 tệ, trên tủ sắt cũng xuất hiện cấp bậc, biểu thị cấp hai. Trong giấc mơ, Tần Dĩnh mừng rỡ như điên. Vốn dĩ mỗi ngày tăng 500 tệ, hơn nữa cửa hàng nội thất hiện tại kinh doanh tốt, cuộc sống trong nhà cũng tốt nên hoàn toàn không có vấn đề gì. Nhưng nếu cô muốn tự mình làm điều gì đó trong cuộc đời này, liền sẽ không tuỳ tâm sở dục. May mắn thay, két sắt có thể được nâng cấp! Chỉ là vì sao? Có phải vì cô đã bù đắp cho những hối tiếc của kiếp trước và tham gia cuộc thi tri thức? Hay là bởi vì khoảng thời gian này học hành chăm chỉ? Hiện tại vẫn chưa rõ lý do, nhưng nó không cản trở niềm vui do việc nâng cấp không gian mang lại!

Trước khi rời khỏi không gian, mặc dù các biểu tượng đều tối không thể nhấp vào, nhưng ba ô ở cuối lại sáng lên. Là lúc trùng sinh trở về một vạn tiền mặt cùng hộp trang sức cùng nhau tới. Gợi ý không gian tạm thời không khả dụng. Về phần khi nào có thể sử dụng, bây giờ Tần Dĩnh cũng không vội. Sau khi tăng gấp đôi số tiền mỗi ngày, cô có quá nhiều việc muốn làm.

Sáng sớm hôm sau, khi Tần Dĩnh chạy xong đến lớp học, cô nhìn thấy danh sách kết quả của cuộc thi tri

thức được dán dưới chân tòa nhà giảng dạy. Ba lớp từ lớp 10 đến lớp 12 được xếp theo lớp, tổng cộng có ba tờ giấy dán màu đỏ được dán trên bảng thông báo. Tần Dĩnh ước chừng nhìn, lớp 10 cô đứng nhất, mà lớp 11 là người tên Dư Sang, lớp 12 là Tống Hà. Ở lớp 10 Vương Viện Viện và Vương Văn Gia cũng lọt vào vòng 2. Vương Văn Gia coi như may mắn, vừa lúc là người cuối cùng của lớp 10.

Tần Dĩnh vừa đi tới cửa lớp liền gặp Tống Hà từ trên tầng đi xuống, hai người ánh mắt chạm nhau, Tần Dĩnh gật đầu chào hỏi: "Chào buổi sáng học trưởng."

Tống Hà đáp lại với một nụ cười nhẹ, rồi nói thêm: "Xin chúc mừng, vị trí đầu trong lớp 10, rất lợi hại!"

Tần Dĩnh khẽ mỉm cười, nhưng giây tiếp theo, cô nhìn thấy Tạ Chấp đang lạnh lùng nhìn cô cách đó không xa. Tống Hà đi xuống lầu, Tạ Chấp cũng xoay người rời đi. Tần Dĩnh cũng không có quá lo lắng, xoay người đi vào phòng học. Hai ngày tới sẽ ổn thôi, bất kể là Vương Văn Gia hay Hướng Vân Phi, cũng không có lại trêu chọc cô. Có lẽ còn kiêng kị Lưu Triệu a.

Vào buổi chiều thứ sáu sau giờ học, chuông vừa reo, Tần Dĩnh đeo cặp chuẩn bị ra ngoài. Khi đến cửa, Vương Văn Gia bất ngờ đến: "Đừng tưởng Lưu Triệu có thể bảo vệ mày, nhà bọn họ sắp làm thông gia với La Vân đấy, mày không biết sao? Lưu Triệu rất nhanh sẽ là vị hôn phu của La Vân."

Tần Dĩnh không ngờ tới điều này, dù sao một người mười sáu, một người mười bảy, đính hôn không phải còn quá sớm sao?

"Rồi sao? Liên quan gì đến tôi?"

"Mày. . . . . . Tao chỉ khuyên mày, cóc ghẻ đừng nghĩ muốn ăn thịt thiên nga, vòng tròn không thuộc về mày thì cũng đừng đi lách vào."

Tần Dĩnh nhẹ nhàng ồ một tiếng, ngược lại càng khiến Vương Văn Gia tức giận hơn. Như đấm vào bị bông, thật khó chịu!

Bên kia, Tần Dĩnh chạy ra khỏi trường, vừa đến cổng trường liền nhìn thấy Tần Thừa. Chạy chậm tiến lên, thân mật hô một tiếng: "anh."

Tần Thừa giơ tay, xoa xoa đỉnh đầu Tần Dĩnh: "May mà anh tới sớm, em chạy nhanh như vậy có khi đã bỏ lỡ."

Tần Dĩnh nhếch miệng cười khúc khích, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt hung ác nham hiểm lại dò xét của thiếu niên sau lưng.

Với người khác liền cười vui vẻ như vậy?