Chương 27

Bởi vì cửa hàng nội thất tương đối bận rộn, Tần Dĩnh đến trường muộn hơn mọi khi, kế hoạch sắp xếp quầy hàng ban đầu đành phải gác lại cho đến ngày hôm sau. Thứ hai, ngày tựu trường sau ngày Quốc Khánh. Buổi tối tan học, Tần Dĩnh vội vàng trở về ký túc xá, trên đường gặp được La Vân và Kha Tâm Di đang đi nhà ăn.

"Tần Dĩnh? Cùng đi ăn cơm không?"

Tần Dĩnh dưới chân cũng không dừng lại, cô quay đầu lại vẫy vẫy tay:"Không đi, tôi có việc phải làm." Nói xong, cô vội vàng trở về ký túc xá, thay đồng phục học sinh, thu dọn quần áo mang từ nhà về rồi vội vã ra khỏi cổng trường với một chiếc giá áo

Không có kệ và không có gian hàng, Tần Dĩnh kéo một sợi dây, quần áo được treo vào giá áo rồi lần lượt treo vào sợi dây. Đã đến giờ ăn tối, mới đầu không ít người nhìn cô khác thường, Tần Dĩnh cũng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại cầm một cái váy cười hỏi đối phương: "Muốn xem váy không? Đẹp và rẻ, chất lượng rất tốt!" Bên kia quay lưng bỏ đi. Tần Dĩnh vừa quay đầu liền gặp Vương Viện Viện, cô vẫn tươi cười: "Bạn muốn xem không?"

Vương Viện Viện lúng túng cười: "Tần Dĩnh, bạn không học sao? Sắp tới cuộc thi tri

thức rồi. "

"Học tập cũng không vội mà"

Vương Viện Viện gật đầu rời đi, một lúc sau có mấy cô gái vây quanh:"Đây là váy sao? Thật đẹp. "

"Đây là mẹ em tự làm, chị có thể xem thử, chị có dáng người chuẩn khi mặc lên người sẽ rất đẹp . " Khi cô gái nghe được lời khen về dáng người của mình, vui vẻ ướm thử một chiếc váy màu xanh nhạt lên người

"Em không có chỗ thử quần áo, không vừa thì chị tìm em ở đâu."

"Em là học sinh lớp 10. Tần Dĩnh, ký túc xá của em ở tòa nhà phía sau, trên tầng ba, phòng 303, chị có thể đến gặp em bất cứ lúc nào nếu quần áo không vừa. "

Cô gái so sánh lại thân hình của mình rồi quay sang hỏi cô gái bên cạnh:"Nhìn có đẹp không?"

"Đẹp thì đẹp, nhưng cái này không có thương hiệu, liệu chất lượng có tốt không?"

"Chị thử xem. Những chất liệu này đều là chất liệu tốt. Mẹ em tự làm. Đồ em đang mặc cũng là mẹ em tự làm, em mặc được các chị cũng mặc được"

Cô gái nhìn cô, rõ ràng rất gầy, nhưng lại rất thu hút không chê vào đâu được, đặc biệt là màu hồng nhạt của váy trên người càng tôn lên nước da của cô một cách hoàn hảo:"Em mặc bộ váy này trông đẹp quá, chị cũng thích màu hồng. "

Nghe vậy, Tần Dĩnh vội vàng chọn một chiếc váy hồng nhưng kiểu dáng khác đưa cho cô gái:"Hãy thử cái này, tất cả những chiếc váy mẹ em làm mỗi kiểu chỉ có một cái, cái này cũng rất đẹp."

Không đυ.ng hàng thì tự nhiên là tốt nhất, cô gái liền đưa chiếc váy hồng lên người ướm thử rồi hỏi giá. Một chiếc váy có chất lượng và kiểu dáng tốt như vậy cũng chỉ có giá 60 tệ. Mà trong những cửa hàng đó, không có một chiếc váy nào ở mức giá này. Cô gái lập tức trả tiền mua váy rồi mang đi, lúc rời đi, Tần Dĩnh còn đưa cho đối phương một cái cài tóc do chính mình làm. Cài tóc cô mua từ cửa hàng tạp hóa bên cạnh. Lúc mua, nó chỉ có một màu đen duy nhất mà không có bất kỳ trang trí nào, con búp bê len trên đó là do Tần Dĩnh làm và dán khi cô ở trong cửa hàng. Bây giờ như một món quà, nó rất hấp dẫn các cô gái. Cô gái chọn một chiếc kẹp tóc anh đào nhỏ, cảm ơn rồi cơm cũng không ăn, cầm váy quay về ký túc xá để thay. Sau khi bán cái đầu tiên, đằng sau bắt đầu có người đến hỏi thăm, cũng ướm lên người

"Chiếc váy của bạn rất đẹp nên bạn cùng phòng của tôi sau khi nhìn thấy đã muốn mua nó, vì vậy cô ấy đã đi cùng tôi."

"Bạn mặc rất đẹp!" Tần Dĩnh cười khen, bên kia cũng cởi mở hơn. Một lúc sau, Tần Dĩnh đã bị rất nhiều người vây quanh, người chọn cái váy này ngươi thì chọn áo kia. Vì một kiểu dáng chỉ có một chiếc nên xuất hiện tình huống hai người cùng thích một chiếc váy. Cũng may Tần Dĩnh dùng một chiếc váy khác cũng ưa nhìn không kém, cùng với không tiếc lời khen hóa giải một cách dễ dàng

Đang cao hứng vì nhận được tiền, Vương Văn Gia cùng Hướng Vân Phi và một số người khác cũng đến: "ơ, đây là bắt đầu dựng gian hàng, hàng ở đây từ đâu đến, còn không có nhãn hiệu, ai dám mua!"

Tần Dĩnh liếc cô ta một cái:"Không có thương hiệu không có nghĩa là chất lượng không tốt. Ai bảo đồ ăn tự làm không ngon bằng đồ bán ngoài tiệm, đồ ăn tự nấu không ngon bằng hàng quán bên ngoài?" Vốn dĩ cô muốn nói Vương Văn Gia cho dù là đi ị bên ngoài cũng cảm thấy thơm, nhưng nghĩ lại, bây giờ cô còn đang bán đồ, không thể để lại ấn tượng xấu cho khách hàng, nên đổi sang loại ẩn dụ tao nhã hơn

Tần Dĩnh vừa dứt lời, cách đó không xa vang lên một giọng nam:"Đúng đấy, ai nói đồ ăn tự nấu không ngon bằng ăn hàng, tôi thích ăn ở nhà hơn." Nam sinh vóc dáng rất cao, áo sơ mi trắng một bên sơvin bên trong quần tây một bên thả ra bên ngoài, cười đi tới trước mặt Tần Dĩnh.

Cô dường như không biết rõ về người này, nhưng lại cảm thấy có chút quen thuộc, nhất thời không nghĩ ra

"Chiếc váy này trông rất đẹp, có đồ nào anh có thể mặc không? " Lưu Triệu cầm lấy một cái váy xem, đó là một cái váy ngắn màu lam nhạt, chất liệu gì đó hắn không biết, nhưng hắn biết cái váy này nếu Tần Dĩnh mặc nhất định rất đẹp

Tần Dĩnh mỉm cười: "Xin lỗi, tất cả đồ ở đây đều dành cho nữ, không có đồ cho nam."

"Ồ, thật đáng tiếc, bất quá em mặc váy này nhất định rất đẹp."

Tần Dĩnh sững sờ một lúc. Tưởng đâu câu chuyện đến đây là kết thúc, nhưng không ngờ sau khi bán đồ xong chuẩn bị thu dây thừng quay về ký túc xá, chàng trai lại đến, cầm trên tay một món ăn vặt còn bốc khói:"Này, em chưa ăn tối phải không? Nhanh ăn đi, vẫn còn nóng. "

Tần Dĩnh thu dọn đồ đạc, lãnh đạm nói:"Em không đói, cám ơn ý tốt của anh."

Ùng ục ục ~ Vừa dứt lời, bụng liền kêu gào

Lưu Triệu mỉm cười nhét đồ ăn vào tay Tần Dĩnh: "Ăn đi, đừng khách sáo với anh." Nói xong hắn bỏ chạy được hai bước rồi quay lại cười vẫy tay với cô: "Anh tên là Lưu Triệu, học lớp 2-3. Nhớ nhé!"

Lưu Triệu! Nếu cô nhớ không lầm thì hắn và Tạ Chấp là anh em tốt, kiếp trước thuốc cưỡng ép tiêm vào cánh tay cô là do hắn đưa cho Vương Văn Gia. Chỉ là lúc đó ánh sáng trong phòng mờ nhạt, lại thêm tác dụng của thuốc khiến cô không thể lập tức nhớ ra Lưu Triệu. Bây giờ, ngược lại trí nhớ rõ ràng không ít!

Nghĩ đến kiếp trước, mình khóc lóc van xin người kia đừng làm vậy với mình, nhưng Lưu Triệu và Vương Văn Gia lại dửng dưng đè cô lên bàn trà trong quán bar, dùng kim tiêm đâm vào tay cô. Ngọn lửa trong lòng Tần Dĩnh bùng cháy không thể giải thích được, cô không khống chế được sức mạnh trong tay, vừa định vứt bỏ đồ ăn vặt trong tay thì gặp Vương Viện Viện.

"Ai da, bạn mua cái này à? Rất đắt a"

"Bạn muốn ăn không? Tôi tặng bạn."

"A? Thật sao? Cảm ơn." Vương Viện Viện cầm lấy đồ ăn vặt vui vẻ ăn, Tần Dĩnh cũng thu dọn đồ, nhưng không có về ký túc xá, mà gọi điện thoại về nhà