Chương 24: Quả Thực Là Một Thiên Tài!

Vào năm 1996, hầu hết đồ nội thất trên thị trường vẫn còn khá tốt, nhà máy sản xuất đồ gỗ quốc doanh luôn sử dụng bản vẽ cũ để làm nội thất đơn giản. Càng chưa nói tới hai từ thiết kế! Vì vậy, khi Tần Kiến Quốc nhìn thấy bản vẽ thiết kế trong tay, ông sửng sốt một chút, sau đó kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tần Dĩnh:"Con gái, cái này ... con vẽ à?"

Tần Dĩnh ho nhẹ một tiếng: "Chà, con đã học vẽ khi đi học, nghĩ đến chúng ta nếu như muốn làm, hãy làm một điều gì đó thật đặc biệt. Nhưng con vẫn chưa chuyên nghiệp như cha về nội thất, cha nhìn xem những thứ này có thể làm được không" Tuy nói cô không chuyên nghiệp nhưng kiếp trước tuy chưa từng thiết kế đồ nội thất nhưng mười năm sau cô đã nhìn thấy quá nhiều phong cách nội thất. Bây giờ nó chỉ là một bản vẽ của những gì cô nhớ.

Tần Kiến Quốc cười đến không ngậm được miệng, liên tục gật đầu: "tốt, tốt, tốt, thật tốt quá, những cái này thực sự rất tốt, con gái à, con là một thiên tài!"

Đêm đó, đèn trong nhà đến rạng sáng cũng không tắt. Triệu Thuý Ngọc đóng gói đồ đạc trong từng phòng, kể cả nồi chén bình bồn bà thậm chí nghĩ muốn mang đi, Tần Kiến Quốc ngồi trong phòng khách cẩn thận nghiên cứu bản vẽ thiết kế mà Tần Dĩnh đưa cho ông. Mỗi tờ đều được vẽ rất chi tiết, chính xác đến từng số liệu và kích thước, chưa kể đến kiểu dáng chưa từng thấy trên thị trường hiện nay nhưng lại vô cùng đẹp mắt và thiết thực. Nếu làm xong, Tần Kiến Quốc có thể tưởng tượng đây sẽ là một dịp trọng đại như thế nào!

Sớm ngày hôm sau, khi Tần Dĩnh tỉnh dậy, Tần Kiến Quốc và Triệu Thuý Ngọc đã ngủ say. Không biết tối hôm qua bận việc gì, mơ hồ nhớ tới trong giấc ngủ vẫn còn nghe thấy tiếng xoong nồi. Cô cho một ít thịt băm, thêm một ít hành lá cắt nhỏ vào nồi. Dù hàng xóm có ghen tị nhưng họ đã đúng một điều, cuộc sống quả thật ngày càng tốt hơn, thậm chí những thứ như thịt mà trước đây ngại mua không còn là chuyện hiếm. Trong lúc Tần Dĩnh hấp bánh, điện thoại bàn trong phòng vang lên. Ngày thường ít khi trong nhà có người goị điện thoại, thậm chí còn ít hơn vào thời điểm này. Tần Dĩnh đi tới bên cạnh cầm điện thoại lên:"Alo. "

"Dĩnh Dĩnh à, chú đây."

"Chú ạ? Có chuyện gì sao ạ?" Sau khi cúp điện thoại một lúc, Triệu Thuý Ngọc và Tần Kiến Quốc cũng đi lên. Ba người cùng nhau ngồi ăn sáng, Tần Dĩnh giải thích ngắn gọn chuyện của Tần Kiến Nguyên.

Tần Kiến Nguyên ban đầu làm việc trên một công trường xây dựng, sau tang lễ của bà cô lần trước, quản đốc cũng chạy mất. Một tuần này tất cả mọi người đều tìm quản đốc. Cuối cùng, quản đốc bị bắt trở về, không có tiền trả cho công nhân, đánh bạc hết tiền, nợ nần chồng chất. Sau đó Tần Kiến Nguyên mới nghĩ đến Giang Thành bên này, trước tiên muốn thu xếp Tần Nam bên cạnh, sau đó ra ngoài tìm việc khác.

Nói xong, Tần Dĩnh đặt đũa xuống, nhìn cha mẹ mình:"Cha, nhà đó dù sao cũng có thể ở được, không bằng để chú ở bên này cha nghĩ sao?" Không đợi Tần Kiến Quốc nói, Tần Dĩnh lại bổ sung:"Con nhớ là chú biết lái xe phải không? Đến lúc đó chúng ta thuê một chiếc xe. Chú cũng có thể chở gỗ từ quê lên, gia cụ làm xong cũng có thể giúp cha vận chuyển đến nhà người ta. "

Tần Kiến Quốc gật đầu, em trai của hắn đang gặp khó khăn, hiện tại hắn đã khá hơn, nếu có thể giúp được, hắn tự nhiên sẽ muốn giúp. Nhưng sau tất cả, hắn vẫn còn vợ con, vậy nên muốn hỏi ý Triệu Thuý Ngọc trước:"Có thể, nhưng cũng mệt mẹ con phải nấu cơm cho cả nhà ăn"

"Nói cái gì vậy, đều là người một nhà, chỉ cần thêm hai đôi đũa, có phiền toái gì, vừa vặn giúp anh, cũng không cần đi ra ngoài nữa. Nam Nam còn nhỏ, nếu không có người lớn bên cạnh chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc học của thằng bé, dù chúng ta có đối xử tốt với thằng bé thế nào thì chung quy cũng không phải là cha mẹ nó." Sau khi Triệu Thuý Ngọc nói xong, Tần Kiến Quốc liền gọi điện thoại cho Tần Kiến Nguyên.

Tần Kiến Nguyên vốn ở Mạc Thành, cách Giang Thành cũng không xa, một giờ chiều liền đến Giang Thành. Tần Dĩnh và Tần Kiến Quốc buổi sáng cũng không nhàn rỗi, hôm qua trả tiền đặt cọc cho cửa hàng, cùng đại thúc bán nhà làm thủ tục chuyển nhượng. Cửa hàng đầu tiên kể từ khi trùng sinh đến nay đã ổn định như vậy. Chỉ là, cửa hàng vẫn có giá trị hơn so với suy nghĩ ban đầu, 3.000 tệ mà Tần Dĩnh đưa ra lúc đầu, cộng với 2.000 tệ mà Tần Kiến Quốc kiếm được ở tiểu khu Vạn Phúc cũng góp vào 1.400 tệ. Buổi trưa cả nhà ăn cơm xong, Tần Dĩnh cùng Triệu Thuý Ngọc ra sân dọn dẹp, Tần Kiến Quốc , Tần Kiến Nguyên và Tần Nam ở nhà chuyển đồ

Mượn một chiếc xe ba gác của tạp hoá tầng dưới, việc dọn đồ cũng không quá tốn công sức. Chuyến đầu tiên, đυ.ng phải dì Ninh Châu đang đi xuống lầu, biết rõ sắp chuyển nhà, liền đi theo xe ba gác giúp thu dọn:"ôi, từ giờ về sau chỉ có một mình tôi rồi, thật vô vị a. "

Triệu Thuý Ngọc mỉm cười:"em ở trong phòng chơi mạt chược cả ngày, cũng không thấy em đến tìm chị chơi a."

Ninh Châu mỉm cười:"Đó không phải do chị không chơi mạt chược sao? Nếu chị muốn chơi mạt chược, em liền mỗi ngày đi tìm chị"

Tần Dĩnh cầm giẻ lau đi tới, nhìn thấy dì Ninh Châu liền đυ.ng nhẹ cánh tay chào hỏi:"Dì Ninh Châu !"

Triệu Thuý Ngọc mắng: "Không biết lớn nhỏ, chỉ cần hô, lỡ đυ.ng phải dì Ninh Châu thì phải làm sao!"

Tần Dĩnh mỉm cười, sau đó ôm vai dì Ninh Châu, nhân cơ hội này chia sẻ suy nghĩ của mình:"Mẹ, sao mẹ không cùng với dì Ninh Châu mở một tiệm bán quần áo a. "

"Tiệm bán quần áo?"

"Tiệm bán quần áo? Dì có thể làm được không? Dì còn chưa bao giờ mua bán đâu. "

Tần Dĩnh cười gật đầu:"tay nghề của mẹ cháu dì cũng biết, giá cả trên thị trường mọi người cũng biết. Không nói đến giá cả, thực ra vải vóc cũng bình thường, kiểu dáng đơn giản. Nếu người ta bán được thì tại sao chúng ta lại không bán được! Mẹ, quần áo mẹ làm rất đẹp, hôm qua lúc con đi tìm cửa hàng, rất nhiều người hỏi mua ở đâu. "

Triệu Thuý Ngọc có chút tâm động, chỉ là mới mua một cái sân rộng như vậy, cửa hàng còn chưa chính thức mở cửa, nếu lại mở tiệm bán quần áo, sợ rằng cả nhà cơm cũng không kịp ăn.

Mặt khác, dì Ninh Châu cũng có chút do dự:"chồng em không thích em kinh doanh, nếu em xuất đầu lộ diện, đến lúc đó chỉ sợ sẽ giận em, nhưng nếu chị thực sự mở một tiệm bán quần áo, em nhất định tới chiếu cố việc buôn bán của mọi người!"

Suy nghĩ không thể trở thành hiện thực, Tần Dĩnh cũng không chán nản, hôm nay nói ra, cô chỉ đang gieo một hạt giống trong lòng mẹ và dì Ninh Châu mà thôi, khi đến thời điểm, nó sẽ tự nhiên đâm rễ và nảy mầm. Phải mất một buổi chiều để dọn đồ, mọi thứ đã gần xong. Sáng sớm ngày mồng ba, hai anh em Tần Kiến Quốc và Tần Kiến Nguyên thuê xe về quê chở gỗ. Còn Triệu Thuý Ngọc cùng với Tần Nam đi làm thủ tục chuyển trường. Vì là ngày nghỉ nên phải tìm đến nhà giáo viên, nhưng rất may là mọi việc diễn ra suôn sẻ

Chỉ là Tần Dĩnh trong phòng đang thưởng thức thiết kế cửa hàng trở nên hấp dẫn và chuyên nghiệp hơn thì Ninh Châu khóc chạy tới. Trên má, trên mí mắt phải, trên cổ đều là các vết bầm tím ..